Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 102 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 27 - Trở về Trung Nguyên

↓↓

- Bằng hữu đến sớm quá, xin mời sang đây nói chuyện ?

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chiếc thuyền kia quả nhiên có người cất tiếng nói:


- Phải thuyền của Địch Dương công tử hiền khang lệ đó không ?


Địch Dương ngửa mặt cười:


- Ngoài vợ chồng Địch mỗ, làm gì còn chiếc thuyền nào khác mang bảy màu như vậy, bằng hữu hỏi vậy chẳng thừa thãi lắm ư ?


Thoáng chốc hai chiếc thuyền đã gần sát nhau, chỉ thấy trước mũi thuyền kia cũng đang đứng một đại hán áo dài, song không phải là đại hán hôm qua.


Thái độ của gã áo dài này lại càng cung kính hơn, lễ vật cũng phú thịnh hơn.


Địch Dương trong lòng hết sức lấy làm lạ, chỉ nghe Y Lộ cất tiếng hỏi:


- Hôm qua vừa được hậu tặng, hôm nay lại mang lễ đến, quý bang chủ quả là khách sáo.


Đại hán áo dài chưng hửng, cười giả lả nói:


- Tệ bang này hôm nay mới được tin Địch đại hiệp hiền khang lệ quay về Trung Nguyên bèn lập tức ra đây ngay.


Y Lộ ngạc nhiên:


- Hôm qua không phải là các vị sao ?


Đại hán áo dài lắc đầu, Y Lộ thoáng chau mày:


- Qúy bang chủ là ai, có thể cho biết chăng ?


- Khi hiền khang lệ lên bờ thì sẽ biết ngay !


Đại hán áo dài nói xong, vội vã rời thuyền bỏ đi. Hai vợ chồng Địch Dương cùng đưa mắt nhìn nhau, lòng càng thêm hết sức thắc mắc. Y Lộ cười nói:


- Những món vật không có lai lịch thế này, tốt hơn chúng ta đổ bỏ hết là xong.


Thế là lại ném hết toàn bộ lễ vật xuống biển. Hai vợ chồng suy nghĩ mãi vẫn chưa thể nào hiểu được những người tống lễ ấy là ai, vì sao lại mang lễ vật đến biếu mà không chịu cho biết danh tánh lai lịch ? Ngờ đâu chưa được bao lâu, lại có một chiếc giang thuyền mang đến rất nhiều rau quả tươi, người tống lễ cũng làm mặc áo dài như một hào sĩ giang hồ, biếu lễ vật xong cũng khom mình thi lễ rồi vội vã bỏ đi mà không chịu tiết lộ danh tánh lai lịch.


Từ sáng đến chiều tổng cộng có bốn tốp người mang lễ vật đến biếu, người sau khách sáo hơn người trước, và lễ vật tốp sau cũng thịnh soạn hơn tốp trước, không một ai chịu thố lộ lai lịch của mình, cơ hồ đều dị khẩu đồng thanh nói:


- Khi nào hiền khang lệ lên đến bờ thì sẽ biết ngay, tiểu nhân không dám lắm lời !


Ngoài ra chẳng chịu nói thêm gì khác nữa. Điều lạ lùng nhất là những người ấy thảy đều không hề quen biết với vợ chồng Địch Dương, dường như họ đại biểu cho năm môn phái với ý định lôi kéo hai vợ chồng Địch Dương.


Y Lộ lại vừa thắc mắc lại vừa buồn cười, nhoẻn cười nói:


- Dường như chúng ta trở thành báu vật, người nào cũng muốn lôi kéo chúng ta.


Địch Dương chau mày:


- Chúng ta xưa nay không hề giao thiệp với các bang phái võ lâm, họ ân cần tử tế như vậy e chẳng tốt lành gì đâu.


- Có thể có điều xấu gì chứ ?


Địch Dương trầm giọng:


- Thật khó thể suy đoán được !


Y Lộ cười:


- Việc khác thường thế này tất nhiên là khó suy đoán rồi, thôi chàng cũng đừng nghỉ ngợi làm gì cho mệt trí, đằng nào khi vào đến bờ thì sẽ rõ ngay.


Địch Dương thở dài:


- Khi lên đến bờ e rằng muội mất rồi.


Y Lộ cười bông đùa:


- Nếu chàng không dám lên bờ thì chúng ta cứ suốt đời trôi dạt trên biển cả, làm đôi tiên nam nữ trên trùng dương.


Ngoảnh lại phía Diệp Mạn Thanh cười nói:


- Diệp muội thấy sao hở ?


Diệp Mạn Thanh đỏ mặt, ngoảnh nhìn ra cửa sổ, Nam Cung Bình vẫn thờ thẩn ngồi trên ghế, tựa hồ trên đời này xảy ra bất kỳ việc gì cũng chẳng dính dáng đến chàng.


Một hồi thật lâu, Diệp Mạn Thanh bỗng trầm giọng nói:


- Việc này có một điểm kỳ lạ nhất là ... , mọi người đều không hề nghĩ đến.


Y Lộ cười hỏi:


- Điểm kỳ lạ thế nào ?


Diệp Mạn Thanh chậm rãi nói:


- Năm tốp người biếu lễ vật ai nấy đều thân thủ hết sức nhanh nhẹn, song chỉ là đệ tử chấp sự trong bang phái, qua đó đủ thấy thực lực của năm bang phái chẳng phải tầm thường, song tiểu muội nghĩ mãi vẫn không sao nghĩ ra được trong giang hồ có năm môn phái nào như vậy.


Địch Dương trầm ngâm:


- Có lẽ không phải là môn phái trong giang hồ, mà là tông phái trong võ lâm.


Diệp Mạn Thanh thoáng ngẫm nghĩ, đoạn lắc đầu nói:


- Không có lẽ các tông phái tự thành một nhà trong võ lâm tất nhiên rất tự thị thân phận, không bao giờ làm ra vẻ thần bí như vậy đâu.


Địch Dương chau mày:


- Hay là trong những năm gần đây lại có nhiều bang phái mới lại nổi lên, chẳng qua mình không biết đó thôi.


Diệp Mạn Thanh nhẹ lắc đầu:


- Trong một năm mà giang hồ lại nổi lên năm môn phái thực lực cường thịnh như vậy chẳng qua càng kỳ lạ hơn ư ?


Bỗng nghe Y Lộ cười khẽ nói:


- Đã sắp cặp bờ rồi, lập tức sẽ hiểu rõ ngay thôi, còn suy đoán làm gì nữa ?


Địch Dương và Diệp Mạn Thanh cùng bước ra khỏi mạn thuyền, phóng mắt nhìn, quả nhiên phía trước đã hiện ra một dãy đất liền lờ mờ.


Những người đã trôi dạt ngoài biển khơi cả năm dài, khi chợt trông thấy đất liền quê hương, cảm giác vui mừng kỳ diệu ấy thật khó thể diễn tả được.


Địch Dương chỉ nghe lòng sôi sục nhiệt huyết, bao nổi thắc mắc mới vừa rồi đều quên mất hết.


Những thuyền nương khỏe mạnh cũng ra chiều hết sức phấn khởi, động tác càng cố sức hơn.


Không đầy một tuần trà sau đã có thể trông thấy rất rõ ràng những cảnh vật trên đất liền, dưới ánh tà dương dịu dàng gió biển hiu hiu, những chiếc ngư thuyền trở về trong tiếng reo hò khoan nhặt vui vầy ...


Địch Dương bùi ngùi buông tiếng thở dài, quay sang nhìn những thấy Y Lộ mắt rướm lệ, nàng cùng hết sức xúc động bởi cảnh tượng trước mắt.


Hai vợ chồng nhìn nhau, Y Lộ cười bẽn lẽn, nghẹn ngào nói:


- Khi nào về đến nhà, tiểu muội sẽ không bao giờ rời xa nữa.


Địch Dương khẽ nắm lấy tay người vợ, lòng tràn trề hạnh phúc.


Diệp Mạn Thanh cảm nhận được niềm hạnh phúc của họ, và cũng cảm nhận được sự cô đơn của mình, bỗng nghe một niềm đau xót dâng lên ngập lòng bất giác nước mắt tràn ngập bờ mi.


Nhìn qua làn nước mắt nhạt nhòa, Nam Cung Bình đờ đẫn đứng nơi cửa khoang, mắt đăm chiêu nhìn về chốn xa xăm, chàng đang nghĩ gì ? Chàng đang nghĩ gì ...


Bỗng nghe một thuyền nương ở sau lưng cười nói:


- Thuyền chưa cập bờ mà đã có nhiều người mang lễ vật đến biếu như vậy, khi cập bờ chẳng rõ sẽ có biết bao người đón tiếp.


Tiếng cười đầy đắc ý, biểu hiện nàng ta cũng chia hưởng một phần vẻ vang của chủ nhân.


Vẻ mặt Địch Dương bỗng nhiên hết sức nghiêm nặng, Y Lộ cười nói:


- Chàng lại suy nghĩ gì nữa ? Chẳng lẽ bằng vào mấy người chúng ta đây mà còn sợ họ ăn tươi nuốt sống hay sao ?


Thuyền cập bờ quả nhiên có rất nhiều người đang đứng then bờ đón tiếp, chú mắt nhìn kỹ, những người ấy thảy đều là đàn bà con gái.


Y Lộ kinh ngạc chau mày nói:


- Sao kỳ thế này, chả lẽ bang chủ của năm bang phái kia đều có em gái định gả cho chàng hay sao chứ ?


Địch Dương phì cười, song thấy những phụ nữ trên bờ thảy đều vỗ tay vui mừng.


Y Lộ xịu mặt buông tiếng cười gằn:


- Thật không ngờ chàng lại giao du rộng đến như vậy, ra biển chưa bao lâu mà đã có nhiều phụ nữ đón tiếp thế này.


Địch Dương cố nén cười:


- Không chừng là bạn của Nam Cung huynh đấy ạ !


- Người ta không như ...


Y Lộ chưa nói dứt, chỉ thấy mười mấy chiếc ngư thuyền cặp vào bờ, những ngư phu trên thuyền ùa lên ôm chầm lấy những phụ nữ trên bờ.


Phải biết nền lễ giáo vùng ven biển không khắt khe như Giang Nam Trung Nguyên, nên giữa nam nữ bộc lộ tình cảm một cách tự nhiên hơn.


Địch Dương cười phá lên:


- Nàng hay ghen bóng ghen gió quá, đã thấy rõ chưa, người ta chờ chồng ra khơi đánh cá trở về, chớ nào phải đón tiếp huynh.


Diệp Mạn Thanh dù lòng đầy sầu não nhưng cũng không nén được bật cười thành tiếng.


Y Lộ thoáng đỏ mặt, khẽ phát một cái vào vai Ịi.ch Dương, cười bẽn lẽn:


- Chàng tưởng thiếp ghen thật sao ? Chẳng qua thiếp thấy Diệp muội buồn rầu nên chọc cười nàng ta đó thôi !


Địch Dương cười to:


- Miệng nàng thì nói vậy, nhưng trong lòng thì quả đã nổi ghen thật sự.


Trong chốc lát, những người trên bờ thảy đều bỏ đi hết, không còn lại một ai cả, Địch Dương kinh ngạc:


- Những người biếu lễ vật không đến đón tiếp, lạ thật !

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Tên truyện: Gặp Anh Trong Chiều MưaTác giả: Himasu RinThể loại: Truyện TeenTình trạng:

27-07-2016 25 chương
White

White

(khotruyenhay.gq) Nghe kể rằng... phòng 101... dãy C... khu quân sự tôi đang học... từng có

01-07-2016
Gam chồng

Gam chồng

Anh thường bảo em: - Mẹ nó chẳng thích cái màu gì cho nó ra hồn cả.  - Mẹ nó thích

30-06-2016
Ngân hàng ngôi sao

Ngân hàng ngôi sao

Thiên Vũ định đưa cho tôi ô rồi chạy về một mình. Nhưng giờ đã khác, tôi không

25-06-2016
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Bến đỗ

Bến đỗ

Nó. Một con bé 22 tuổi. Hồn nhiên. Yêu thơ văn. Thích những con chữ. Giàu cảm xúc. Hay

23-06-2016

XtGem Forum catalog