Polaroid
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 23 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 26 - Chiếc thuyền định mệnh

↓↓

Bốn con mắt không nén được sục tìm bốn phía, xem Mai Ngâm Tuyết có thật sự đang ở trên hòn đảo này hay không.

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đắc Ý phu nhân không nhận được sự trả lời của họ, bên buông lỏng thở dài ảo não nói:


- Cả đời ta tung hoành trên chốn giang hồ, đã từng lừa gạt biết bao anh hùng hào kiệt, biết bao đại gian đại ác, không ngờ hôm nay lại bị một con bé lừa gạt. Mai Ngâm Tuyết hỡi Mai Ngâm Tuyết, ta thật lòng khâm phục ngươi đấy.


Y thị nói một cách khó nhọc, song hồi quang phản chiếu, đã một hơi nói đến đó mới nhắm mắt lại thở hào hển.


"Diễm Phách" Y Lộ cười khảy:


- Kẻ gạt người thì sớm muộn cũng bị người gạt, bà đã từng gạt nhiều người, giờ thì kẻ khác lừa gạt bà thì có chi là lạ ?


Đắc Ý phu nhân vụt mở choàng mắt, tức giận nói:


- Ngươi là cái thá gì mà dám đắc ý ở trước mặt lão nương hả ?


Y Lộ cười khanh khách:


- Bà đã không đắc ý được thì bổn cô nương đắc ý, vậy có hề gì chứ ?


Đắc Ý phu nhân tức tối:


- Mặc dù ả ta lừa gạt được lão nương, nhưng ngay khi lão nương phóng xuống mỏm núi thì đã nhận ra được gian kế của ả ta, ả ta giả vờ tỏ ra lạnh nhạt vô tình với Nam Cung Bình chẳng qua là để dối gạt lão nương, cho đến khi lão nương trúng kế bị bắt, ả ta sẽ ra gặp gỡ với Nam Cung Bình.


Thần sắc Nam Cung Bình biến đổi dữ dội, Địch Dương chau mày:


- E rằng bà đã đoán lầm rồi.


Đắc Ý phu nhân cười khảy:


- Lầm thế nào được, lão nương hiểu rất rõ lòng dạ của ả ta ...


Y thị thở mạnh một hơi, đoạn nói tiếp:


- Ả ta hiểu rõ lão nương không bao giờ sát hại Nam Cung Bình nên mới dám sử dụng mưu kế như vậy, chứ theo như tính khí của ả ta, nếu ả ta quả thật đã tuyệt tình nghĩa với Nam Cung Bình thì khi vừa gặp mặt Nam Cung Bình đã bỏ đi ngay lập tức rồi, không bao giờ chịu nói nhiều cả. Còn như quả thật ả ta căm hận Nam Cung Bình, khi gặp mặt Nam Cung Bình thì dù liều mạng cũng phải giết chết Nam Cung Bình, chứ không bao giờ lại để Nam Cung Bình sống đến lúc này.


Nam Cung Bình nghĩ đến tính nết của Mai Ngâm Tuyết, nghe xong lời nói của Đắc Ý phu nhân, bất giác người khẽ run lên, nước mắt chảy dài nói:


- Lầm rồi ... Lầm rồi ...


Đắc Ý phu nhân trố mắt:


- Ai lầm ? Nếu ai bảo lão nương đã lầm thì người đó hoàn toàn không hiểu tính nết của ả tiện nhân ấy ...


Nam Cung Bình run giọng:


- Ngâm Tuyết ... tôi đã trách lầm nàng, tôi đã trách lầm nàng.


Đắc Ý phu nhân kinh ngạc:


- Ngươi ... ngươi ... tên ngốc, ngươi chả lẽ còn chưa biết ư ?


Nam Cung Bình nước mắt ràn rụa, đứng ngây ngẩn như kẻ mất hồn.


Đắc Ý phu nhân nghiến răng:


- Lão nương hà tất cho ngươi biết ... để ngươi thù hận ả ta chẳng tốt hơn ... Tuy ả lừa ta ... song lại bị ngươi phụ bạc ... lão nương chết cũng an lòng ...


Bỗng cười vang như điên dại, gào lên:


- Mai Ngâm Tuyết ... hiền muội ... có lẽ ngươi không bao giờ ngờ tới trên cõi đời này lại có một tri kỷ là lão nương.


Đang cười như điên, bỗng hai mắt trợn ngược toàn thân co rúm, rồi thì kết thúc cuộc đời đầy tội ác của y thị.


Y thị tuy đã chết, song tiếng cười đắc ý lẫn mai mĩa của y thị tưởng chừng vẫn còn văng vẳng bên tai mọi người.. Mọi người cùng đưa mắt nhìn nhau, sự im lặng kéo dài thật lâu, bỗng Diệp Mạn Thanh cúi mặt nói:


- Đúng như vậy rồi.


Nam Cung Bình bỗng quát lớn, vùng khỏi tay Địch Dương, gào to:


- Nhất định nàng vẫn còn ở đây.


Loạng choạng bước đi, toan tiến về phía rừng lửa.


Địch Dương hoảng kinh, vội nắm vai chàng giữ lại. Nam Cung Bình gào lên thống thiết:


- Hãy buông ra, tiểu đệ nhất định phải tìm gặp nàng ...


"Diễm Phách" Y Lộ đảo mắt nhìn quanh rồi nói:


- Nếu Mai Ngâm Tuyết còn ở trên đảo, vì sao lại không ra gặp Nam Cung huynh chứ ?


Diệp Mạn Thanh buông tiếng thở dài thậm thượt:


- Nàng ta hẳn lại gặp biến cố gì nữa.


Y Lộ chẩu môi, bực tức thầm nhủ:


- Ta nói giúp cho ngươi, ngươi lại đi nói giúp cho Mai Ngâm Tuyết, rõ là ngu ngốc hết sức.


Nam Cung Bình trân trối nhìn vào rừng run giọng:


- Biến cố ... biến cố ...


Cánh rừng đã trở thành biển lửa mà chàng vẫn còn định lao thân vào, bỗng thấy một phụ nữ áo gấm phóng nhanh tới, mặt đẫm mồ hôi hớt hải nói:


- Cô gia, cô nương, đường ra cũng sắp bị lửa phong tỏa rồi, nếu không ra khỏi ngay e sẽ muộn mất.


Địch Dương mặt nghiêm nặng, trầm giọng nói:


- Đứng sang một bên, không được lắm lời.


Thiếu phụ áo gấm liền vâng lời, song vẫn làu bàu:


- Người ta đã lên thuyền bỏ đi rồi cô nương còn ...


Địch Dương biến sắc mặt hỏi ngay:


- Ai đã lên thuyền bỏ đi rồi ? Ngươi đã trông thấy gì ?


- Khi nãy tiểu tì leo lên cột buồm định xem phong cảnh trên đảo, ngờ đâu chỉ trông thấy phía bên kia có một chiếc thuyền to đi ra, cả đảo đều bị lửa bao phủ.. Địch Dương nóng ruột ngắt lời:


- Ai ở trên thuyền ? Ngươi có trông thấy rõ không ?


- Chiếc thuyền kia xuôi chiều gió chỉ chốc lát đã ra xa ngoài biển, ngay cả thuyền mà còn không nhìn thấy rõ, làm sao nhìn thấy rõ được người trên thuyền, vì lo cho cô nương nên tiểu tì đã vội vã đến đây.


Địch Dương, Y Lộ và Diệp Mạn Thanh cùng đưa mắt nhìn nhau, lòng đều thầm nhủ:


- Mai Ngâm Tuyết đã bỏ đi rồi !


Sáu luồng mục quang cùng hướng về Nam Cung Bình, chỉ thấy chàng mặt mày xám ngắt đứng thừ ra như phỗng, bỗng lảo đảo hai cái, há miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất xỉu đi.


Địch Dương vội bồng chàng lên, thở dài nói:


- Đi thôi.


Diệp Mạn Thanh đưa mắt nhìn thi thể Đắc Ý phu nhân đoạn cũng cúi xuống bồng thi thể y thị lên.


Y Lộ chau mày nói:


- Bẩn quá đi, muội muội bồng làm gì vậy ?


Diệp Mạn Thanh thở dài:


- Mang ném xuống biển, dẫu sao thì cũng để cho y thị chết được toàn thây.


Mọi người không ai muốn ở lại trên hoang đảo này thêm giây phút nào nữa, cùng phi thân trở lên thuyền, không một ai ngoảnh lại nhìn, dù chỉ một lần.


Thuyền giương buồm ra khơi, lát sau đã rời xa hòn đảo cô độc kia, lửa vẫn ngùn ngụt cháy.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Có khi nào mẹ quên con?

Có khi nào mẹ quên con?

"Bệnh nhân mắc chứng suy giảm trí nhớ sẽ mất dần khả năng định hướng không gian,

01-07-2016
Bạn thân

Bạn thân

Trên đời này, có một đứa, hễ học giỏi hơn mình, điểm cao hơn mình là mình ghét,

23-06-2016
Chờ đợi để yêu

Chờ đợi để yêu

Cuộc đời quả thật khó đoán. Một anh chàng từng làm "cấp trên" của tôi trong quán ăn

23-06-2016
Chơi vơi Ba mươi

Chơi vơi Ba mươi

Phụ nữ, khi đã có chồng con, khi đã trải qua mọi cung bậc của yêu đương rồi, lòng

24-06-2016
Làng tôi

Làng tôi

Con bé ngước nhìn từng đàn cò đang chấp chới bay trong trời chiều, bóng đàn cò in

25-06-2016
Chạm khẽ trái tim

Chạm khẽ trái tim

Chân thành, thì ra có thể cảm nhận được như vậy, không phải qua những quan tâm từ

24-06-2016
Vác balo lên vai và đi

Vác balo lên vai và đi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016