Pair of Vintage Old School Fru
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 129 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 26 - Chiếc thuyền định mệnh

↓↓
Trời xanh bao la, biển cuồn cuộn sóng xô, một chiếc thuyền buồm xuất hiện phía chân trời.


Chiếc thuyền này hết sức lộng lẫy và kỳ dị, như được kết bởi những dải lụa gấm ngũ sắc rực rỡ, dù là những thủy thủ từng trải bao năm trên biển cả cũng chưa từng gặp một chiếc thuyền kỳ dị đến thế bao giờ.


Những thuyền phu trên thuyền thảy đều mặc áo bảy màu do vô số gấm vụn kết thành, và tóc ngắn ngang mày, nhìn kỹ thì ra đó là nữ nhân, song người nào cũng khỏe mạnh chẳng kém gì những đại hán vạm vỡ.


Một phụ nữ tóc ngắn đứng chống nạnh trên mạn thuyền, bỗng la lớn:

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đất liền !


Một thiếu niên y phục sang trọng từ trong khoang thò đầu ra khỏi rèm châu, phóng đến bên phụ nữ nọ, phóng tầm mắt nhìn, thấy phía xa quả nhiên xuất hiện một dải lục địa, đôi mày liền thư giản khoát tay nói:


- Giương buồm quay lại, tiến tới hết lực !


Những phụ nữ trên thuyền lập tức dạ ran, bởi họ đã lênh đênh trên biển cả rất lâu, giờ bỗng gặp đất liền tất nhiên là phải hết sức vui mừng.


Một giọng nói trong trẻo từ trong rèm châu cất lên:


- Đã trông thấy đất liền thật hở ?


Hai thiếu nữ xinh đẹp từ trong khoang sóng vai bước ra, một người trang điểm rất đậm, cũng mặc áo gấm bảy màu, tóc búi cao với dải lụa xanh, bông tai lủng lẳng không ngớt khua leng keng trong gió, trông hệt như một nàng tân nương mới về làm vợ người.


Người kia thì phớt tô mày dài, không điểm trang son phấn, trông càng kiều diễm hơn.


Hai người tuy trang sức khác nhau, song vẻ mặt thảy đều có anh khí khiếp người, có điều thiếu phụ diễm trang thần sắc hớn hở, còn thiếu nữ áo xanh thì trong ánh mắt ngập vẻ lo âu và u oán.


Thiếu niên y phục sang trọng ngoảnh lại cười nói:


- Không sai, phía trước chính là đất liền.


Thiếu phụ diễm trang khẽ buông tiếng thở dài:


- Những mong đó chính là Chư Thần đảo theo lời đồn đại, kẻo vị muội muội này suốt ngày lo rầu, chỉ mới mấy hôm mà đã gầy gò biết bao.


- Chẳng những nàng ấy lo lắng, mà chính ngu huynh ...


Thiếu niên nọ bỗng im bặt, thì ra chàng ta vừa trông thấy một luồng khói dày đặc từ trên đảo bốc lên, liền biến sắc quát:


- Trên đảo phát hỏa !


Thiếu phụ diễm trang mắt rực lên:


- Trên đảo có lửa ắt cũng có người, nếu đây quả đúng là Chư Thần đảo !


Thiếu nữ áo xanh nhướng mày, gương mặt lạnh lùng bỗng ửng hồng lên bởi khích động.


Thiếu niên nọ vung tay quát:


- Mau lên, mau lên ! Trên đảo lửa cháy lan rất nhanh, chúng ta cần phải đến nơi trước khi lửa cháy lan rộng, bằng không ... bằng không ...


Lòng chàng như có một dự cảm chẳng lành, song đưa mắt nhìn thiếu nữ áo xanh, liền nén lại không thốt ra.


Thuyền xuôi gió lướt tới, lát sau đã vào đến gần bờ, thuyền chưa cập bờ thì thiếu niên nọ, thiếu phụ diễm trang và thiếu nữ áo xanh đã cùng tung mình lên như ba cánh chim hải yến bay lướt lên đảo.


Thiếu nữ áo xanh ra chiều nôn nóng nhất, mũi chân điểm nhẹ lên mỏm đá, lập tức phi thân về phía khu rừng phát hỏa.


Thiếu niên nọ và thiếu phụ diễm trang phóng lên một mỏm đá cao, lớn tiếng nói:


- Trên đảo có người không ?


Lát sau vẫn không có tiếng trả lời. Thiếu phụ diễm trang thoáng cau mày nói:


- Nếu trên đảo có người, sao lại không có tiếng trả lời, xem chừng ...


Thiếu niên nọ bỗng hét lớn:


- Xem kìa, bên kia là gì vậy ?


Thiếu phụ diễm trang liền nhìn theo hướng chỉ của chàng ta, chỉ thấy trong lửa đỏ ngút trời loáng thoáng như có một bóng người lơ lửng trên không, hai người đưa mắt nhìn nhau, thiếu niên nọ cấp tốc cởi áo dài ra, bao bọc lấy đầu.


Thiếu phụ diễm trang biến sắc:


- Nguy hiểm lắm, phu quân ...


Thiếu niên nọ khẽ vỗ tay mỉm cười:


- Ngu huynh đã sợ nguy hiểm bao giờ, trên cõi đời có sự nguy hiểm nào tổn thương được ngu huynh kia chứ !


Chàng ta tuy mỉm cười mà nói, song giọng điệu ngập đầy hào khí và tự tin.


Thiếu phụ diễm trang khẽ thở dài:


- Đi đi, nhớ hãy thận trọng ...


Thiếu niên nọ đưa tay rút từ nơi lưng ra một ngọn thương bạc cán dẻo, rung tay vung lên, ánh bạc chớp ngời, rồi thì thân hình vạm vỡ của chàng ta đã thuận thế phóng xuống mỏm đá, lao nhanh vào rừng lửa.


Những thấy một vòng sáng bạc lao vút qua lửa đỏ tiến nhanh vào rừng, thiếu phụ điễm trang mặt đầy vẻ quan hoài, chăm chú nhìn theo bóng dáng chàng ta.


Thiếu niên nọ quét mắt nhìn, chỉ thấy một nữ nhân xấu xí bị treo ngược trên một ngọn cây to, người đầm đìa máu tưới, mái tóc dài rối bời buông rủ xuống và đã bén cháy, nếu chàng đến muộn một bước thì nữ nhân này ắt hẳn bị cháy thành than.


Chàng chẳng chút chần chừ, tung mình lên cắt đứt dây treo, một tay cắp lấy nữ nhân nọ, tay kia múa tít thương bạc hộ thân, lao nhanh trở ra, phóng lên mỏm đá.


Thiếu phụ diễm trang lập tức buông cả hai tay vỗ tắt vài đóm lửa trên người chàng, thở phào một hơi dài rồi nói:


- Phu quân không sao chứ ?


Thiếu niên nọ bật cười:


- Lửa thế này mà cũng cháy được ngu huynh sao ?


Thiếu phụ diễm trang nhoẻn cười:


- Xem đó, lúc nào cũng ra bộ không biết sợ hãi là gì, bao giờ thật sự gặp tai nạn thì mới đáng kiếp.


Giọng nói tuy có vẻ hờn dỗi, song kỳ thực ngập đầy trìu mến, đảo mắt nhìn, nói tiếp:


- Người này là ai ? Sao bộ dạng lại như thế này ?


- Bất kể là ai, trên đảo đã có người thì không phải chỉ có mỗi mình bà ta, chả lẽ bà ta lại tự treo mình lên hay sao ?


- Nếu hỏi được bà ấy thì hay quá, chẳng rõ bà ấy đã chết hay chưa ?


Thiếu niên nọ xem xét một hồi, đoạn nói:


- Tuy chưa chết, nhưng cũng sắp ...


Chưa dứt lời, bỗng nghe tiếng của thiếu nữ áo xanh từ xa vọng đến:


- Đây rồi ! Nam Cung Bình ... quả là ở đây ...


Thiếu niên nọ và thiếu phụ diễm trang cùng rúng động cõi lòng, mừng rỡ reo lên:


- Quả nhiên nàng ta đã tìm gặp Nam Cung Bình.


Đồng thời hai người đã phóng như bay về phía phát ra tiếng nói, được mấy mươi trượng chỉ thấy thiếu nữ áo xanh đang bồng một người trong lòng và ngồi trên một tảng đá, vẻ mặt vui mừng nhưng ràn rụa nước mắt, giọng hoảng hốt nói:


- Đến đây mau, y đã thọ thương rồi !


Thiếu niên nọ và thiếu phụ diễm trang kinh hãi, đồng thanh nói:


- Có nặng lắm không ?


Thiếu nữ áo xanh nói:


- Nặng lắm, cũng may chỉ là ngoại thương, tôi đã cho uống thuốc rồi ...


Thiếu niên nọ nói:


- Để tôi chữa thương cho !


Đoạn bỏ nữ nhân xấu xí Đắc Ý phu nhân xuống, hai tay áp vào ngực Nam Cung Bình, dùng nội công thông mạch hoạt huyết cho chàng để phát tán dược lực ...


Thiếu phụ diễm trang lấy ra một chiếc khăn lụa lau nước mắt cho thiếu nữ áo xanh, thở dài nói:


- Khùng quá đi, đã tìm gặp rồi mà còn khóc gì nữa chứ ?


Thiếu nữ áo xanh nghẹn ngào:


- Tiểu muội đâu ... có khóc, tiểu muội ... mừng quá ...


Miệng nói không khóc mà nước mắt vẫn lả chả rơi xuống.


Chừng một tuần trà sau, thiếu niên nọ mặt đã đầm đìa mồ hôi, và Nam Cung Bình cũng từ từ hồi tỉnh, đảo mắt nhìn, trông thấy ba gương mặt trước mắt, lập tức chàng cảm thấy nỗi xót xa lẫn vui mừng dâng lên ngập lòng, cơ hồ mình đang trong cơn mơ.


Làn thu ba của thiếu nữ áo xanh vừa chạm vào ánh mắt Nam Cung Bình, người bất giác run rẩy, cúi mặt xuống, khẽ buông lỏng cánh tay đang ôm chặt Nam Cung Bình, ánh mắt lộ vẻ vui mừng lẫn e thẹn.


Nam Cung Bình chầm chậm đưa tay lên đặt vào bàn tay thiếu niên nọ, nhếch môi cười nói:


- Địch huynh, cách biệt đã lâu, hôm nay tiểu đệ được gặp lại huynh đài, thật tưởng chừng như đã sang kiếp khác.


Thiếu niên ấy chính là Địch Dương, chàng ta ngửa mặt cười nói:


- Khắp thiên hạ ai có thể giết chết được huynh đệ ta, ngay khi rời Nam Cung huynh, tiểu đệ đã quyết chắc là sẽ có ngày trùng phùng rồi.


Địch Dương ngửa mặt cười là bởi không muốn bị người khác trông thấy mắt mình rướm lệ, trải qua biết bao biến cố gay go, giờ cố nhân lại được trùng phùng, niềm vui sướng ấy đủ khiến cho người nam nhi sắt đá cũng phải rơi lệ.


Nam Cung Bình nhất thời lòng ngổn ngang bao cảm xúc, chẳng biết nên nói gì đây ?


Thiếu phụ diễm trang chợt thấy thiếu nữ áo xanh mặt lộ vẻ u oán lẫn thất vọng, liền hiểu ý cười khảy nói:


- Nam Cung Bình, Diệp cô nương đã cực khổ lặn lội tìm kiếm và cứu sống các hạ, chả lẽ các hạ không trông thấy nàng ấy hay sao ?


Nam Cung Bình ngẩn người, đoạn quay sang thiếu nữ áo xanh chính là Diệp Mạn Thanh, ấp úng nói:


- Diệp cô nương, tại hạ ... tại hạ ...


Diệp Mạn Thanh gượng cười, buồn bã nói:


- Công tử thương thế chưa khỏi, không nên nói nhiều thì hơn !

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Khúc nhạc dịu êm

Khúc nhạc dịu êm

Giữa năm học lớp 12, tôi theo gia đình chuyển tới căn hộ nhỏ ở phố S. Con phố này

23-06-2016
Đôi mắt và hàng mi

Đôi mắt và hàng mi

"Đôi mắt có thể nhìn thấy phong cảnh ở rất xa, rất xa, thế nhưng đôi mắt lại

30-06-2016
Là cà phê. Là Thụy

Là cà phê. Là Thụy

Khi yêu Thụy, An còn trẻ lắm. Tóc mềm cực, hiếm khi uốn hay nhuộm. Làn da tay còn

24-06-2016
Không phải em

Không phải em

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Người con gái

27-06-2016
Chạm khẽ trái tim

Chạm khẽ trái tim

Chân thành, thì ra có thể cảm nhận được như vậy, không phải qua những quan tâm từ

24-06-2016
Hai thằng bạn thân

Hai thằng bạn thân

Sao? Là Linh ư? Tôi như không tin vào mắt mình, ngực thì đánh từng nhịp một rõ

25-06-2016
Một câu chuyện tình

Một câu chuyện tình

Cô hội tụ đầy đủ tất cả những điều mà anh không thích. Thích đánh mắt

24-06-2016