Lão nhân nọ lạnh lùng :
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Vậy cũng còn hơn là hiện giờ sắp chết vì đói khát.
Vừa nói vừa chậm bước tiến tới gần Phong Mạn Thiên.
Phong Mạn Thiên gằn giọng :
- Các hạ muốn gì ?
- Giết ngươi !
Vung tay nhẹ nhàng phóng ra một chưởng đánh vào trước ngực Phong Mạn Thiên.
- Không biết phải trái, tự cam tâm làm nô lệ, sớm biết cách người như vậy thì hà tất lão phu phải đa sự.
Trong khi nói chưởng gậy đã cùng lượt tung ra liên tiếp bảy chiêu, chân vẫn không hề động đậy. Chiêu thức của lão nhân nọ tuy kỳ ảo, song nội lực không được thâm hậu, chỉ trong bảy chiêu đã bị đẩy lùi.
Thì ra lão nhân này vốn ở trong hang núi khổ luyện tiên đơn, ngờ đâu khi luyện thành uống vào chẳng những không thành tiên mà trái lại còn bị tiêu hủy nội lực.
Bốn lão nhân còn lại liền vung chưởng tấn công, bao vây Phong Mạn Thiên vào giữa, mười chưởng cùng tung ra cuồn cuộn như sóng vỗ.
Phong Mạn Thiên tuy võ công cao cường song cũng chống đỡ không nổi, thoáng chốc đã trở nên vô cùng khốn đốn.
Trong đám đông bỗng vang lên một tiếng quát khẽ, một lão nhân thoáng vọt ra, vung chưởng tới tấp, đồng thời lớn tiếng nói :
- Thà chết tự do còn hơn sống nô lệ, Phong huynh, tiểu đệ giúp một tay đây !
Một số người vốn đã nhấp nhứ chợt xuất thủ, nghe vậy liền lao bổ vào ngay.
Một lão nhân khác lạnh lùng nói :
- Lão phu chưa muốn chết sớm đâu !
Thế là lại có rất nhiều người lao vào, cuộc hỗn chiến lập tức diễn ra, những thấy bóng chưởng chập chùng, chưởng phong cuồn cuộn và xen lẫn tiếng rì rầm như sấm rền.
Bỗng nghe một tiếng quát lớn :
- Dừng tay ngay !
Liền thì ba lão nhân tóc bạc tay bồng ngang ba tử thi từ ngoài phóng bước vào.
Người đi đầu lớn tiếng nói :
- Vừa rồi lại có ba người bị ám toán chết trong bụi cỏ, toàn thân đều tím phồng.
Hiện nay trên đảo đang lâm nguy, mọi người đồng tâm hiệp lực còn chưa vượt qua được, nếu tiếp tục tàn sát lẫn nhau thế này, chắc chắn không còn hy vọng sống còn nữa.
Mọi người cùng dừng tay, đưa mắt nhìn nhau, tuy vẫn còn có vẻ phẫn hận, song không một ai khiêu chiến nữa.
Bỗng nghe Nam Cung Bình cao giọng nói :
- Trời cao không bao giờ tuyệt đường sống mọi người, nơi đây trên có trời xanh, dưới có đất màu mỡ, với khả năng của chúng ta chẳng lẽ lại chết đói được sao ?
Phong Mạn Thiên gật đầu :
- Đúng vậy, chỉ cần tìm được hung thủ hạ độc phóng hỏa, sau đó nếu mọi người đồng tâm hiệp lực cùng xây dựng cuộc sống, biến nơi đây thành vùng đất an lạc đâu có gì là khó ?
Mọi người đều nhận thấy hữu lý, không một ai phản bác nữa, bèn theo ý kiến của Phong Mạn Thiên, một nửa ở lại canh giữ, nửa kia phân tán ra bốn phía, vừa lục soát địch vừa tìm kiếm Long Bố Thi.
Nam Cung Bình lòng đầy xót xa lẫn lo lắng, mặc dù rất lo cho sự an nguy của sư phụ, song lại càng sợ hơn kẻ địch trong bóng tối chính là Mai Ngâm Tuyết. Nếu quả đúng là do Mai Ngâm Tuyết đã gây ra những tai họa kia, chàng phải xử lý như thế nào ?
Mặc dù Mai Ngâm Tuyết đối với chàng cả ân lẫn tình đều nặng, song trong hoàn cảnh này chàng vẫn không thể tha thứ được cho Mai Ngâm Tuyết.
Sóng vỗ rì rầm, gió biển lồng lộng, Nam Cung Bình phóng mắt nhìn ra biển, không có bóng dáng một con thuyền, vậy thì Mai Ngâm Tuyết đến đây bằng cách nào ?
Hay không phải là Mai Ngâm Tuyết, nếu vậy kẻ địch trong bóng tối là ai ?
Chàng không có hướng tìm, thơ thẩn nhìn quanh, đột nhiên chàng thoáng thấy một chiếc giầy cỏ trong đống đá bừa bộn, mũi giầy hướng về phía đông, gót giầy hướng nam, trên mũi giầy có một giọt máu khô, Nam Cung Bình chợt động tâm nghĩ :
- Chả lẽ của sư phụ lão nhân gia đã để lại !
Bèn lập tức phi thân về phía hướng chỉ của mũi giầy, được chừng bảy tám trượng quả nhiên thấy có một chiếc giầy cỏ khác nữa, mũi giầy hướng chếch về phía tây.
Nam Cung Bình liền rẽ sang hướng ấy, chỉ thấy một dãy núi màu đen trải dài theo bờ biển, vách núi trơn nhẵn, chàng ước chừng đây chính là hang núi đã bị bít kín, bèn tỉ mỉ xem xét xung quanh, quả nhiên không hề có lối ra vào.
Mặt trời lặn về tây, ráng chiều nhuộm đỏ mặt biển, chàng chán nản ngồi xuống một tảng đá, bỗng nghe có tiếng người loáng thoáng từ dưới chân núi vang lên, phảng phất như là giọng Chư Thần đảo chủ nói :
- Long Bố Thi vốn có mang giầy cỏ, giờ thì lại chân trần, hẳn là có quỷ kế gì đây.
Nam Cung Bình tức tốc nấp vào sau một tảng đá, tiếng nói vừa dứt, quả nhiên Chư Thần đảo chủ đã xuất hiện cạnh vách núi.
Nam Cung Bình liền nín thở tịnh khí, chỉ thấy Chư Thần đảo chủ mọp trên lung một người thú lông vàng, từ dưới chân núi phóng vọt lên như bay, loáng cái đã mất dạng.
Nam Cung Bình chẳng chút chần chừ, lập tức phóng đến chỗ biến mất của họ, chú mắt tìm kiếm chỉ thấy một bụi dây leo treo lơ lửng trên vách núi, chàng liền vận tụ chân lực vén dây leo ra, quả nhiên lộ ra một cái khe.
Nam Cung Bình phóng vào, con đường hầm rất hẹp, chỉ đủ cho một người luồn lách mà đi.
Nam Cung Bình sử dụng cả tay lẫn chân đi tới mười mấy trượng, địa thế bỗng rộng ra, phía trước là một hang động không người, trong hang đầy thạch nhũ sặc sỡ, dường như đã đến nơi tận cùng.
Nam Cung Bình kinh ngạc thầm nhủ :
- Sao sư phụ lại không có ở đây nhỉ ?
Chàng chú ý tìm kiếm, chỉ thấy nơi giữa hai tảng thạch nhủ quả nhiên là có khe hở, song bị bịt kín bởi một miếng ván rất dày. Nam Cung Bình vung tay đấm, miếng ván rắn như sắt đá, không hề nhúc nhích.
Nam Cung Bình bèn vận tụ chân lực, vừa định toàn lực tung ra một chưởng, đột nhiên nghe một tiếng "cách" vang lên trên đỉnh đầu, hai tảng thạch nhủ từ từ cất lên, hai bóng người nhanh như chớp từ trong phóng ra, một trái một phải nhất tề tung ra hai chưởng, tấn công vào hai bên mạn sườn Nam Cung Bình, thì ra là hai người thú lông vàng.
Nam Cung Bình quát lớn, xoay người trở bước, vung chưởng quét ngang, chỉ nghe "bình" một tiếng, người thú bên phải lập tức bị đánh văng ra xa ngoài một trượng, va mạnh vào vách núi, miệng phún máu tươi chết ngay tức khắc.
Người thú bên trái rống lên một tiếng quái dị, tả chưởng hữu quyền công ra ba chiêu, lực đạo mạnh mẽ, chiêu thức kỳ ảo, hoàn toàn không màng đến bản thân. Nam Cung Bình thoái lui ba bước, lòng thầm kinh hãi, ngờ đâu sau ba chiêu, người thú ấy bỗng thu tay về, rống lên một tiếng và lao bổ tới.
Nam Cung Bình chỉ thấy y dang rộng hai tay, trước ngực hoàn toàn để hở đâu còn như chiêu thức kỳ ảo vừa rồi. Nhưng Nam Cung Bình sợ đối phương nhử địch, bèn vung hữu chưởng bổ chếch ra, đó cũng là một chiêu nhử địch, song thấy gã người thú lại không hề biết biến hóa né tránh, Nam Cung Bình chợt hiểu, thầm nhủ :
- Có lẽ y chỉ học được vỏn vẹn ba chiêu.
Bèn chẳng chút chậm trễ, song chưởng cùng phóng ra, gã người thú hai tay chưa kịp chập lại thì đã bị Nam Cung Bình song chưởng đánh vào ngực, "bình" một tiếng như trúng vào gỗ đá.
Gã người thú lảo đảo hai cái, mắt rực hung quang như loài thú dữ, song vẫn đứng bất động, giữa hai hàm răng trắng nhọn từ từ rỉ ra máu tươi.
Lát sau, gã người thú vùng bước tiến tới, dáng vẻ hệt như ác ma, Nam Cung Bình bất giác rợn người, toàn lực phóng ra một chưởng.
Một chưởng vừa rồi của chàng mạnh biết dường nào, vậy mà gã người thú vẫn chưa chết, chàng nào biết tạng phủ của y đã bị vỡ nát, chỉ nhờ vào khí hung hãn bẩm sinh mà kéo dài sự sống đến lúc này, làm sao chịu được thêm một chưởng nữa, chưởng thế chưa đến thì chưởng phong đã hất y bay đi, phún ra một ngụm máu tươi chết ngay tức khắc.
Nam Cung Bình thở phào, định thần nhìn kỹ, thì ra mảnh ván bít nơi khe hở là đáy của một chiếc ghe để thẳng đứng, chàng liền hiểu ngay đó chính là Tiếp Dẫn Châu được đóng bằng loại gỗ sồi mà Phong Mạn Thiên đã nói, liền mừng rỡ lách người vào, bên trong là một gian thạch thất chứa đầy bao gói lu hũ, trên chiếc giường đá nơi góc có một người đang nằm ngửa, ngực không ngớt phập phồng, dường như đang say ngủ, chính là "Bất Tử Thần Long" Long Bố Thi!
Nam Cung Bình mừng rỡ cất tiếng gọi :
- Sư phu.....
Đột nhiên nghe sau lưng vang lên một tiếng cười khảy và nói :
- Ngươi cũng đã đến đây, hay lắm !
Nam Cung Bình giật mình quay phắt lại, Chư Thần đảo chủ tay cầm hai cây gậy trúc mọp trên lưng một gã người thú, cuối cùng, chẳng rõ đã quay lại từ bao giờ.
Dưới ánh sánh nhấp nhem, đôi mắt lão ta sáng rực như hai ngọn đèn, và ngập đầy vẻ điên cuồng của loại thú dữ, dáng vẻ cũng hết sức hung tợn và bồn chồn, hoàn toàn khác với lão nhân điềm tĩnh mưu trí lạnh lùng mà Nam Cung Bình đã gặp lúc ban đầu.
Nam Cung Bình biết lão đảo chủ này sống thầm lặng suốt mấy mươi năm dài, vốn đã hơi điên cuồng, giờ gặp thất bại to lớn, tất nhiên là cơn điên trong người bộc phát dữ đội.
Nam Cung Bình vừa kinh hoàng lại vừa phẫn nộ, gằn giọng nói :
- Những việc giết người hạ độc phóng hỏa phải chăng là chính lão đã gây ra cả ?
Chư Thần đảo chủ cười ha hả :
- Ngoài lão phu ra, còn ai vào đây nữa, thuận ta thì sống, nghịch ta thì phải chết, bọn chúng đã phản bội lão phu, lão phu phải làm cho bọn chúng cbết sạch.
Lão dứt lời ánh mắt lại càng ghê rợn hơn, hệt như của loài rắn độc.
Nam Cung Bình rùng mình, chầm chậm lui đến cạnh chiếc giường đá Long Bố Thi đang nằm, chàng mới lui một bước thì gã người thú lại sấn tới một bước. Nam Cung Bình nhíu mày bất thần lao bổ tới.
Gã người thú vội rụt chân, lui đến cạnh chiếc ghe, Chư Thần đảo chủ nói :
- Ngươi mà cũng dám động thủ với lão phu ư ?
Nam Cung Bình gằn giọng :
- Chẳng những động thủ mà còn phải trừ khử lão đi.
Lập tức song chưởng vung lên, bóng chàng chập chùng.
Chư Thần đảo chủ cười phá lên :
- Khá lắm !
Gậy trúc trong tay nhẹ vung lên, bèn đã lao nhập vào trong bóng chưởng của Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình tập trung tinh thần thi triển chiêu thức, tuy chủ yếu là Thần Long chưởng pháp, song có pha lẫn tinh hoa võ công của các môn các phái, chưởng thức biến hóa vô cùng huyền ảo.
Chư Thần đao chủ cười nói :
- Gia đình họ Nam Cung quả đều là những nam nhi thông minh, lão phu giao cho ngươi mấy quyển sách chết, không ngờ ngươi lại thi triển ra được những chiêu thức sống động thế này.
Nhẹ nhàng vung vẩy gậy trúc, liên tục phá giải bảy chiêu.
Vóc dáng của gã người thú cao to kềnh càng, lão mọp trên lưng gã nên lại càng cao hơn, sau mười mấy chiêu, Nam Cung Bình chợt nảy ý, không tấn công Chư Thần đảo chủ nữa, mà đổi sang tấn công vào gã người thú.
Gã người thú tay phải bợ dưới lưng Chư Thần đảo chủ nên không sao hoàn thủ được, chỉ biết gầm rống liên hồi, Nam Cung Bình mới tung ra ba chiêu thì gã đã lui ra ngoài hang động.
Nam Cung Bình phấn chấn tinh thần, càng tấn công dữ dội hơn, một chiêu "Quán nhật trường hồng" bổ chếch ra, chiêu này vốn là tuyệt kỷ chưởng pháp của phái Nga Mi, ngờ đâu chưởng thế của chàng vừa tung ra, trước mặt đã bị một làn bóng gậy ngăn cản.
Bỗng nghe Chư Thần đảo chủ nói :
- Người đã tấn công mười lăm chiêu rồi, giờ đến lượt lão phu.
Vừa dứt tiếng, hai cây gậy trúc đã kèm theo kình phong ào ạt nhự một ngọn núi đè ập xuống Nam Cung Bình, chỉ nghe tiếng gió rít vun vút, trước mặt bóng chưởng trùng trùng điệp điệp. Đột nhiên, tiếng gió ngập trời biến thành một luồng gió sắc bén đâm thẳng vào người Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình giật mình lùi sau bảy bước, sau lưng đã là vách đá, gậy trúc như bóng theo hình đuổi tới, Nam Cung Bình vội dán người vào vách đá lách ngang đi vài bước chỉ nghe "soạt" một tiếng vách đá cứng rắn đã bị gậy trúc rạch một đường dài, đá vụn văng bay, quét vào mặt Nam Cung Bình.
Chương trước | Chương sau