Chư Thần đảo chủ quét mắt, lạnh lùng nói:
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ngươi làm như vậy, chớ có hối hận !
Nam Cung Bình rắn giọng:
- Sự sống chết còn chẳng bận tâm, chả lẽ tại hạ lại còn hối hận ư ?
Đột nhiên ngoài xa, có một tiếng quát lớn:
- Khá lắm !
Rồi thì một bóng người như cánh chim ưng lao vút đến, hạ xuống bên cạnh Nam Cung Bình, mặt đầy vết sẹo, râu cứng tua tủa, ánh mắt sáng quắc, chính là "Bất Tử Thần Long" Long Bố Thi.
Chư Thần đảo chủ cười khảy:
- Ngươi cũng có mặt ư ?
Long Bố Thi gằn giọng:
- Không sai, lão phu cũng có mặt ! Bình nhi, Phong huynh, hãy tránh sang một bên, để lão phu thử lĩnh giáo kẻ thần bí lừng danh thiên hạ này thật ra có tuyệt kỹ kinh người ra sao !
Ông chẳng thèm nói nhiều, trên tay cầm lấy chiếc gậy trong tay Phong Mạn Thiên, thoáng ôm quyền, đưa đầu gậy lên cao, gằn giọng nói:
- Xin mời.
Chư Thần đảo chủ kinh ngạc:
- Ngươi định động thủ ư ?
Long Bố Thi quát lớn:
- Không sai !
Vừa dứt tiếng, vút một gậy giáng xuống đỉnh đầu Chư Thần đảo chủ.
Chư Thần đảo chủ thực không ngờ Long Bố Thi động thủ với mình mà lại dám khinh suất như vậy, bèn phất nhẹ tay áo, thân hình bất động mà đã nhẹ nhàng dịch đi ba thước.
Long Bố Thi vung gậy, sắc bén chẳng khác nào kiếm phong, chớp nhoáng đã công ra bảy chiêu, song lá cây không hề động đậy, bởi chân lực trên gậy Long Bố Thi chỉ tập trung vào người Chư Thần đảo chủ, tuyệt đối không để lãng phí mảy may. Chiêu thức của ông kỳ ảo khôn lường, song lại thiếu hẳn sự cẩn thận như những cao thủ võ lâm cần có.
Phong Mạn Thiên buông miệng thở dài:
- Thảo nào giới võ lâm đã gọi lệnh sư là giang hồ đệ nhất dũng sĩ, hôm nay xem ra quả là danh bất hư truyền !
Nam Cung Bình nhoẻn miệng cười, Phong Mạn Thiên lại nói:
- Người ta thường nói mạnh tất thắng yếu, dũng tất thắng khiếp, võ công của lão đảo chủ tuy thần kỹ, e rằng cũng không chống nổi dũng khí phá thạch kinh thiên của lệnh sư.
Trong khi ấy Long Bố Thi lại đã công ra mấy mươi chiêu nữa, ông chủ yếu tấn công, hoàn toàn không màng đến sự an nguy của bản thân, trong làn bóng gậy cơ hồ đã không còn trông thấy bóng dáng của Chư Thần đảo chủ, chỉ nghe lão ta lớn tiếng nói:
- Ngươi quả không muốn sống nữa ư ?
Long Bố Thi vung gậy công thêm ba chiêu, lớn tiếng:
- Không sai !
- Nếu ngươi chết đi thì lấy ai hoàn thành kế hoạch của ngươi ?
Long Bố Thi cười phá lên:
- Kế hoạch gì, chẳng qua là phỉnh gạt trẻ con thôi !
Chư Thần đảo chủ tức giận hét lớn, bỗng vung tay chộp, nắm lấy đầu gậy, tả chưởng tống thẳng vào ngực Long Bố Thi, mọi người đều kinh hãi, chỉ nghe "rắc" một tiếng, cây gậy đã gãy làm ba đoạn, đoạn giữa bay vọt lên không cắm ngập vào thân cây.
Long Bố Thi tay trái đỡ lấy đầu gậy trong tay Chư Thần đảo chủ, đuôi gậy trong tay phải lẹ làng đâm tới, chỉ nghe "bình" một tiếng, chưởng lực của Chư Thần đảo chủ trúng vào ngực Long Bố Thi, đánh ông bật ngửa, văng ra xa hơn một trượng, song tay trái Long Bố Thi đã đoạt lấy đầu gậy trong tay Chư Thần đảo chủ, đôi gậy trong tay phải đã rạch một đường tóe máu trên vai lão ta.
Mọi người thảy đều xúc động, Nam Cung Bình vội lao tới, hoảng hốt nói:
- Sư phụ có ...
Long Bố Thi vung vai đứng bật dậy, giận dữ quát:
- Tránh ra !
Rồi thì lại lao vút tới cạnh giường đá, hai đoạn gậy gãy trở thành đôi phán quan bút tấn công vào bảy nơi đại huyệt trước ngực, đỉnh đầu và hai vai Chư Thần đảo chủ.
Chư Thần đảo chủ thấy lối đánh của Long Bố Thi như vậy cũng không khỏi thoáng biến sắc, hai vai trầm xuống, song chưởng lòn qua nách phóng ra, miệng quát:
- Lui về ngay !
Long Bố Thi xoay người chuyển bước, dĩ công chế công, liên tiếp tung ra ba chiêu, hét lớn:
- Còn lâu !
Nào ngờ ông vừa há miệng, một vòi máu tươi lập tức phún ra. Thì ra một chưởng khi nãy đã khiến ông bị nội thương, vòi máu bay xẹt qua bên tai Chư Thần đảo chủ, có một ít dính vào mặt lão ta.
Nam Cung Bình kinh hãi, chỉ thấy sư phụ chàng vẫn không chút sợ hãi, toàn lực tấn công tới tấp. Vòi máu tươi ấy như lại kích động nhiệt tình của những lão nhân kia, từng tốp hai ba người lần lượt ùa lên, chỉ những lão nhân ở trong hang núi là vẫn đứng ngoài xa bàng quan.
Phong Mạn Thiên nhún vai, quay sang Nam Cung Bình trầm giọng nói:
- Ngươi thấy không, chỉ cần những lão già phía trước nổi giận lên thì lão đảo chủ sẽ lập tức bị rơi vào thế cô lập ngay, ngoại trừ mấy người chấp sự có thể còn chiến đấu cho lão, chứ những lão già đứng phía sau thì máu trong người đã đông đặc lại từ lâu rồi.
Nam Cung Bình đang ngưng thần chú ý đến sự an nguy của sư phụ, bèn trầm giọng nói:
- Mãi đến giờ lão đảo chủ cũng chưa đứng lên, nếu lão mà đứng lên thì e gia sư ...
Phong Mạn Thiên cười khảy:
- Lão ta bị tẩu hỏa nhập ma đã lâu, hai chân đã trở thành tàn phế, không còn đứng lên được nữa đâu.
Nam Cung Bình chợt động tâm, bổng nghe "bình bình" hai tiếng, Long Bố Thi lại bị ngã xuống đất, Chư Thần đảo chủ cũng chao người hai lượt.
Thì ra đôi bên mỗi người lại bị trúng phải một chưởng, phải biết Chư Thần đảo chủ tuy xuất chưởng trước, song Long Bố Thi không chịu thủ thân, chỉ liều mạng tấn công nên mới đánh trúng được đối phương.
Nam Cung Bình bật lên một tiếng kinh hãi, lao đến trước mặt Long Bố Thi nói:
- Sư phụ thế nào rồi ?
Long Bố Thi mặt tái ngắt, nhếch môi cười xót xa:
- Người hãy xem những người kia như thế nào trước đã !
Nam Cung Bình ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy những lão nhân kia lúc này đã khôi phục lại sinh khí, cùng lao tới bao vây Chư Thần đảo chủ vào giữa.
Chư Thần đảo chủ ngồi nhắm mắt, sắc mặt càng thêm trắng bệch, hồi sau bỗng há miệng phún ra một ngụm máu tươi.
Phong Mạn Thiên trố to mắt la lớn:
- Y cũng bị trọng thương rồi !
Chương trước | Chương sau