Nam Cung Bình nghe lòng se thắt, chầm chậm cúi xuống nghẹn ngào nói:
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tiền bối đã vì chúng vãn bối mà phải chịu đựng biết bao đau khổ.
Phong Mạn Thiên mỉm cười:
- Đau khổ ư ?
Nụ cười ông bỗng ngập đầy vẻ mai mỉa, nói tiếp:
- Như vậy càng tốt, sự đau khổ ấy đã làm sống lại tình cảm sắp tê dại của lão phu, và bừng dậy dũng khí phản kháng.. Bỗng chộp vào vai Nam Cung Bình, hớn hở nói:
- Xem kìa, ngươi nhận thấy những lão nhân đằng kia có gì khác lạ chăng ?
Nam Cung Bình chợt nhớ đến ánh mắt thần bí của những lão nhân kia, lập tức tim đập rộn rạo, buột miệng nói:
- Các vị định ...
Phong Mạn Thiên gật đầu:
- Không sai ! Lão phu đã ngấm ngầm khơi dậy dã tâm và lửa giận của họ, hôm nay ... chính hôm nay đây, trên đảo này lập tức sẽ diễn ra một màn quyết chiến, không phải là kẻ điên ở trong hang núi xuống địa ngục thì bọn lão phu phải chết. Dẫu có chết cũng vẫn hơn là sống dở chết dở thế này, đúng không ?
Nam Cung Bình gật đầu tán đồng, chợt nghĩ đến một điều, liền hỏi:
- Thuyền đâu ? Ở đây có thuyền không ...
Phong Mạn Thiên ngạc nhiên:
- Cần thuyền chi vậy ?
Nam Cung Bình ngớ người:
- Không có thuyền thì làm sao trở về, chả lẽ chúng ta có thể chắp cánh vượt trùng dương hay sao ?
Phong Mạn Thiên cười nhạt, lạnh lùng nói:
- Ai bảo là muốn trở về ?
Nam Cung Bình sững sờ, chỉ nghe Phong Mạn Thiên buông tiếng thở dài nói tiếp:
- Ngươi có từng nghĩ đến, nếu để cho những lão già quái dị kia cùng trở về Trung Nguyên thì sẽ gây nên sóng gió như thế nào không ?
Nam Cung Bình lặng thinh cúi đầu, chàng quả không bao giờ dám nghĩ đến điều ấy, Phong Mạn Thiên nhoẻn miệng cười, đứng lên, nạng sắt của ông đã mất, giờ chống một cây gậy ngắn, cười nói:
- Đi uống rượu trước đã, chờ xem cuộc biến diễn ra.
- Tiền bối ...
- Lão phu hiểu tâm sự của ngươi nhưng đáng tiếc là không có thuyền bè, ngươi cũng chẳng thể nào trở về được.
Điểm gậy xuống đất, phi thân ra khu rừng.
Nam Cung Bình thờ thẫn đứng dưới thân cây rậm, tâm sự như sóng nước trào dâng, hồi lâu bỗng tiếng trống lại vang lên, năm lão nhân áo gai đầu đội mão vàng cùng sóng vai đi tới, theo sau là năm kẻ hầu nửa người nửa thú, mười cánh tay lông vàng óng ánh giơ cao, nâng trên đó một chiếc giường đá, trên giường đá chính là Chư Thần đảo chủ ngồi xếp bằng ngay ngắn.
Trời đang giữa trưa, sắc mặt của Chư Thần đảo chủ nhợt nhạt đến như trong suốt, dường như lão rất sợ ánh nắng, nên ra lệnh đặt giường đá xuống dưới bóng râm nơi bìa rừng, lập tức trong đám đông nổ lên một trận cười vang dội.
Chư Thần đảo chủ quét mắt, trầm giọng nói:
- Thủ Uyên, ngươi cười gì thế ?
Phong Mạn Thiên điểm gậy xuống đất, từ trong đám đồng vọt ra, lớn tiếng nói:
- Phong là họ của mỗ, Mạn Thiên là tên cha mẹ đặt cho, đại trượng phu đứng không đổi tên, ngồi không đổi họ, mỗ là Phong Mạn Thiên, ai tên Thủ Uyên chứ ?
Thì ra "Thủ Uyên" chính là tên của Phong Mạn Thiên do Chư Thần đảo chủ đặt cho, cũng như Nam Cung Bình lấy tên là Chỉ Thủy vậy.
Có lẽ mọi người đã lâu không được nghe thấy những lời mạnh dạn như vậy, lập tức lộ vẻ kích động.
Vẻ mặt âm thầm của Chư Thần đảo chủ vẫn không chút thay đổi, chậm rãi nói:
- Thôi được ! Phong Mạn Thiên, ngươi cười gì thế ?
Phong Mạn Thiên ngửa mặt cười:
- Thật là nực cười hết sức những người hiện có mặt trên đảo này, hẳn khi xưa chẳng ai không phải là một bậc anh hùng lừng lẫy một thời, vậy mà giờ đây thảy đều trở thành xác không hồn, răm rắp tuân mệnh một tên quái vật điên rồ tàn phế, điều ấy kể ra hẳn không ai tin, há chẳng đáng cười hay sao ?
Chư Thần đảo chủ ánh mắt sắc lạnh chòng chọc nhìn vào mặt Phong Mạn Thiên, sắc mặt lão càng thêm nhợt nhạt, song lặng thinh không nói một lời.
Phong Mạn Thiên rướn ngực, bỗng ngưng cười lớn tiếng nói:
- Bọn ta đến đây vốn là chán ngán bụi trần, mong lánh đời chứ không phải để chịu ngươi ngược đãi, sống như tội phạm thế này. Ta hỏi ngươi, ngươi có tài đức gì mà lại cầm đầu những tinh anh của võ lâm chứ ?
Mọi người tuy lặng thinh, song dáng vẻ càng thêm khích động. Nam Cung Bình cũng nghe máu nóng sôi sục, cơ hồ muốn vỗ tay hoan hô.
Chư Thần đảo chủ mắt không chớp chậm rãi nói:
- Hay lắm, hiện giờ ngươi dám buông lời xấc xược như vậy hẳn là đã có hậu thuẫn ...
Ánh mắt sắc lạnh bỗng quét ngang, nói tiếp:
- Vậy thì còn ai cùng chung ý kiến với ngươi, mời hãy đứng hết ra đây !
Nam Cung Bình vì đứng phía sau nên không trông thấy ánh mắt lão ta, song nghe giọng nói của lão quả có sức mạnh khiếp người chàng phóng mắt nhìn, chỉ thấy sau khi ánh mắt lão quét qua, nhóm người đứng trước mặt lão lập tức mặt mày xám ngắt, không tự chủ được thoáng lùi ra sau.
Chư Thần đảo chủ lạnh lùng nói tiếp:
- Chỉ mỗi mình ngươi thôi ư ?
Phong Mạn Thiên mặt tái mét, vụt quay lại lớn tiếng nói:
- Các vị sợ gì kia chứ ? Sự bàn bạc của chúng ta trong những ngày qua, chả lẽ các vị đã quên rồi sao ?
Mọi người đứng rủ tay chẳng nói một lời, Phong Mạn Thiên mặt dần trắng bệch, chầm chậm quay người lại, bàn tay nắm chặt chiếc gậy của ông ta cũng trắng bệch hệt như sắc mặt.
Chư Thần đảo chủ sầm mặt lạnh lùng:
- Vậy hẳn là ngươi muốn mưu đoạt ngôi vị đảo chủ, đó thì dễ quá ...
Đoạn lão buông tiếng cười sắc lạnh, năm lão nhân áo gai mão vàng lập tức cùng lao tới, bao vây Phong Mạn Thiên vào giữa.
Chư Thần đảo chủ nói tiếp:
- Nếu ta ra lệnh cho họ bắt ngươi, hẳn lòng ngươi có chết cũng không phục. Trong bao năm qua, ngươi là một trong số đệ tử chấp sự, hẳn là võ công không hề chểnh mảng, chỉ cần ngươi thắng được ta, từ đây mọi sự trên đảo sẽ tùy ngươi lo liệu.
Bàn tay Phong Mạn Thiên càng nắm chặt hơn, chầm chặm giơ gậy lên, trĩu nặng như đầu gậy có treo vật ngàn cân, bỗng cổ tay rung động, thân gậy không nhúc nhích, song đầu gậy không ngớt run rẩy hệt như đầu rắn.
Chư Thần đảo chủ chằm chặp nhìn vào đầu gậy, hai người không hề động đậy, song vẻ mặt Phong Mạn Thiện mỗi lúc càng thêm trầm trọng, ánh mắt mọi người cũng mỗi lúc càng thêm hồi hộp.
Phải biết lúc này hai người đang dùng võ công tuyệt đỉnh quyết đấu sinh tử với nhau, đầu gậy của Phong Mạn Thiên tuy run rất khẽ, song mỗi lần run là phát ra một chiêu, chỉ cần Chư Thần đảo chủ thoáng lộ sơ hở là tức khắc phân thắng bại ngay, đó chính là sự tỉ thí của bậc cao thủ tuyệt đỉnh, thắng bại chỉ trong một chiêu mà thôi.
Hai người cùng tìm sơ hở của đối phương, bên nào cũng muốn dùng khí thế của mình làm khiếp hãi tâm thần đối phương, đây chẳng những là trận đấu sinh tử giữa hai người, mà còn liên quan đến số phận của rất nhiều cao thủ võ lâm.
Phong Mạn Thiên hơi thở dần gấp rút, mặc dù rất nhiều lần ông định toàn lực tung ra một chiêu, ngặt nỗi Chư Thần đảo chủ toàn thân không một chút sơ hở, ông nào dám xuất chiêu một cách khinh suất.
Không khí ngập đầy sát cơ, Nam Cung Bình ngưng thần theo dõi, luôn tự bảo lòng không được quên lời dặn của sư phu ï:
"Tùy cơ ứng biến !" Long Bố Thi chẳng rõ đã đi đâu, Nam Cung Bình nào dám tùy tiện xuất thủ.
Hiện nay võ học chàng đã rất là uyên bác, nhận thấy mỗi chiêu của Phong Mạn Thiên đều thạch phá thiên kinh, vậy mà ông lại không dám tùy tiện xuất thủ, chứng tỏ võ công của Chư Thần đảo chủ quả là cao thâm khôn lường.
Chàng bất giác đâm ra lo lắng, chỉ thấy thần thái của Chư Thần đảo chủ mỗi lúc càng ung dung, còn Phong Mạn Thiên thì mỗi lúc càng nặng nề. Sau cùng, trán ông bắt đầu vã mồ hôi, rồi thì chảy dài xuống, ướt đẫm bộ râu xồm xoàm ...
Phong Mạn Thiên than thầm:
- Thế là hết.
Đầu gậy quét ngang, vừa định liều mạng tung ra một chiêu ...
Thốt nhiên, trong rừng vang lên một tiếng quát lớn:
- Hãy khoan !
Nam Cung Bình tung mình vọt ra, bởi chàng nghĩ đến Phong Mạn Thiên đã nhiều lần đối xử tốt với mình, bèn bất chấp mọi sự hiện thân ra.
Mọi người thoáng kinh ngạc, Nam Cung Bình dõng dạc nói:
- Nam Cung Bình này cũng đứng về phía Phong lão tiền bối !
Đoạn dang hai tay ra đứng cản trước mặt Phong Mạn Thiên.
Chư Thần đảo chủ trừng mắt, vẻ chế nhạo vút qua ánh mắt, lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng muốn đoạt ngôi vị đảo chủ phải không ?
Nam Cung Bình ngạo nghễ:
- Sai rồi, chẳng qua tại hạ cùng tâm ý với Phong lão tiền bối, nếu sợ hãi không dám nói ra thì thật như gai đâm vào lưng, xương nghẹn nơi cổ.
Chư Thần đảo chủ cười khảy:
- Hay cho câu "gai đâm vào lưng, xương nghẹn nơi cổ" ! Ngươi có biết, đây là nơi chốn nào, những người hiện diện tại đây ai không phải là bậc cao thủ võ lâm một thời hiển hách đâu phải chỗ để ngươi lên tiếng ?
Nam Cung Bình cao giọng:
- Nếu Phong lão tiền bối đã nói sai, nơi đây thảy đều là những lão già hèn nhát thì tại hạ cũng chẳng can thiệp, còn như Phong lão tiền bối đá nói đúng, nơi đây thảy đều là cao thủ võ lâm thì tại hạ phải đứng ra can thiệp. Tại hạ hành sự chỉ cần biết phải trái chứ không màng đến lợi hại, tuy võ công của tại hạ kém cỏi, song so với những cao thủ võ lâm từng hiển hách một thời, không hổ thẹn với lương tâm hơn nhiều.
Gương mặt trơ lạnh của những lão nhân kia cũng không khỏi thoáng lộ vẻ xấu hổ.
Chư Thần đảo chủ trầm giọng nói:
- Ngươi tuổi còn trẻ, chả lẽ không biết thương tiếc tính mạng hay sao ?
Nam Cung Bình cười phá lên:
- Thà chết vinh hơn sống nhục.
Phong Mạn Thiên quát to:
- Khá lắm !
Chương trước | Chương sau