Insane
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 110 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 2 - Kim Long mật lệnh

↓↓
Quách Ngọc Hà vì một lòng muốn lấy mảnh giấy kia, trong lúc vội vàng đã quên mất sự đề phòng nên mới bị Diệp Mạn Thanh khống chế, trong lòng vừa lo vừa tức giận và không phục, như có vật gì đó nghẹn nơi cổ họng, môi mấy máy song không thốt được nên lời.


Long Phi lo cho ái thê, vội đứng phắt dậy, nắm lấy cổ tay Quách Ngọc Hà, cảm thấy lạnh như băng giá, bất giác hoảng hốt hỏi:


- Hà muội ... không sao chớ ?


Quách Ngọc Hà gượng cười:

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tiểu muội ... không sao cả.


Đoạn kề miệng vào tai Long Phi khẽ nói:


- Phi ca hãy mau xem trong giấy nói gì, nếu bất lợi cho chúng ta thì đừng có đọc ra.


Long Phi ngẩn người, ngây ra nhìn vợ hồi lâu, tựa hồ mãi đến hôm nay mới hiểu được phần nào lòng dạ của vợ mình.


Diệp Mạn Thanh cười khẩy:


- Không lo xem di mệnh của sư phụ mà lại đi an ủi người vợ làm bộ làm tịch trước, hừ ... hừ ...


Long Phi đỏ mặt, chầm chậm quay lại, vừa định cúi xuống nhặt lấy mảnh giấy ...


Nào giờ Diệp Mạn Thanh bỗng vung tay, mảnh giấy đã nằm trên mũi kiếm Diệp Thượng Thu Lộ.


Long Phi nhướng mày:


- Cô nương làm gì vậy ?


Diệp Mạn Thanh lạnh lùng:


- Các hạ đã không muốn xem thì tôi đưa cho người khác.


Đoạn quét mắt nhìn lướt qua mặt từng người như tìm kiếm đối tượng tuyên đọc mảnh giấy, sau cùng đi thẳng đến trước mặt Vương Tố Tố, chậm rãi nói:


- Cô nương hãy lấy mảnh giấy xuống, lớn tiếng đọc cho mọi người cùng nghe.


Vương Tố Tố vừa mới hồi tỉnh sau cơn ngất xỉu bởi quá đau lòng, sắc mặt vẫn còn hết sức nhợt nhạt, lén đưa mắt nhìn Quách Ngọc Hà, khẽ nói:


- Di mệnh của sư phụ, vì sao cô nương bảo tôi đọc ?


Trong khi nói đã đưa tay ra lấy mảnh giấy trên mũi kiếm xuống, lưỡng lự hồi lâu đưa mắt nhìn Thạch Trầm, lại nhìn sang Nam Cung Bình, sau cùng chầm chậm mở ra.


Diệp Mạn Thanh nghiêm giọng:


- Hãy đọc cho thật lớn, không được sót một chữ.


Quách Ngọc Hà và Long Phi cùng đưa mắt nhìn nhau, Long Phi cảm thấy bàn tay mình mỗi lúc càng thêm lạnh hơn, bất giác buông tiếng thở dài, khẽ nói:


- Mọi sự đều do ở số trời, nàng hà tất phải nghĩ làm gì ?


Quách Ngọc Hà nhắm mắt lại, bỗng hai dòng lệ tuôn trào.


Long Phi siết chặt tay, chỉ nghe Vương Tố Tố dõng dạc đọc từng chữ:


- Cuộc ước hẹn tỉ kiếm giữa ta với Diệp Thu Bạch đã có hồi mười năm trước, thắng sống bại chết, đôi bên đều chẳng oán hận. Nếu như bại chết, đó là điều cam tâm tình nguyện, các người tuyệt đối không được tầm thù với môn hạ của Đơn Phụng, bằng không chẳng phải đệ tử của ta, người chấp chưởng Kim Long mật lệnh có quyền trục xuất khỏi môn qui.


Có lẽ do Vương Tố Tố quá hồi hộp và xúc động, tuy cố sức kềm chế, song giọng nói vẫn thoáng run rẩy. Đọc đến đây, nàng thở hắt ra một hơi dài, chờ cho thần kinh bớt căng thẳng mới đọc tiếp:


- Trong số đệ tử của ta, Long Phi nhập môn trước nhất, lại là đường điệt của ta, người trung thành hào sảng, ta rất thương quý, nhưng hiềm quá thật thà, lòng ngay thẳng nhưng tâm yếu mềm, đó chính là khuyết điểm lớn nhất không thể tạo nên đại nghiệp, chấp chưởng đại sự.


Vương Tố Tố thoáng dừng, liếc nhìn Long Phi, song Long Phi đã cúi gầm mặt tiu nghỉu.


Vương Tố Tố khép mắt, như hồi hộp bởi cái nhìn vừa rồi, đoạn rủ tay đọc tiếp:


- Trầm nhi kiên nghị nhưng chậm chạp, Tố Tố ngoan hiền thùy mị ...


Nàng thoáng đỏ mặt, đưa tay nhẹ vuốt làn tóc mây bị gió thổi rối, đoạn đọc tiếp:


- Duy có Bình nhi, xuất thân từ thế gia sống trong sự giàu sang nhung gấm từ thuở bé mà không hề có tính kiêu ngạo hống hách, điều quý hóa nhất là tính ít nói, không khoe khoang và thiên tư rất cao, ta đã quyết định ...


Bỗng nhiên Quách Ngọc Hà tức tưởi nói:


- Tiểu muội đã làm biết bao việc cho Chỉ Giao sơn trang, vậy mà sư phụ chớ hề nhắc đến tiểu muội.


Long Phi chau mặt mày, trầm giọng nói:


- Hà muội sao hôm nay lại đổi khác đến vậy ?


Quách Ngọc Hà ngẩng lên, mắt ràn rụa nước mắt, run giọng nói:


- Tiểu muội ... tức quá, trong những năm qua chúng ta đã vì sư phụ lão nhân gia mà vất vả lo liệu mọi sự, nhưng rồi ... chúng ta được những gì.


Diệp Mạn Thanh buông tiếng cười khinh miệt rồi ngoảnh mặt đi, song vẫn chú tâm bảo vệ cho Vương Tố Tố.


Vương Tố Tố đứng ngây ngẩn một hồi, đoạn buông tiếng thở dài ảo não, lại đọc tiếp:


- Ta đã quyết định giao lại thanh kiếm Diệp Thượng Thu Lộ chưa từng rời xa ta trong suốt mấy mươi năm qua, cùng với trách nhiệm bảo vệ Thần Quan cho Bình nhi, đến khi nào quan hủy người đến chết.


Vương Tố Tố thoáng chau mày như không hiểu ý, ngẫm nghĩ một hồi rồi lặp lại:


- Đến khi nào quan hủy người chết.


Đoạn lại đọc tiếp:


- Trong đời ta còn ba điều tâm nguyện chưa thực hiện, cũng giao cho Bình nhi lo liệu, ba việc ấy ta đã nói với Diệp Mạn Thanh cô nương rồi.


Vương Tố Tố bất giác lại ngưng đọc ngẩng lên nhìn Diệp Mạn Thanh.


Quách Ngọc Hà vẫn chưa ngưng khóc, Thạch Trầm ánh mắt chớp động, Vương Tố Tố đọc tiếp:


- Ta lăn lộn trong chốn giang hồ suốt mấy mươi năm, tuy không khỏi hai tay nhuốm máu, song tự xét lòng chưa bao giờ gây nên điều gì thương nhân hại lý. Kể từ nay ta đã từ giã cõi đời, Chỉ Giao sơn trang do ta sáng lập sẽ giao hết lại cho ...


Nàng bỗng lại ngưng bặt, hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ kinh ngạc.


Diệp Mạn Thanh khẽ nhướng mày, nghiêng mặt hỏi:


- Giao lại cho ai ?


Vương Tố Tố đảo mắt, khẽ nói:


- Cô nương chưa đọc mảnh giấy này ư ?


Diệp Mạn Thanh lại nhướng mày, cao giọng:


- Môn hạ của Đơn Phụng đâu có đê tiện như vậy ?


Vương Tố Tố buông tiếng thở dài, chậm rãi nói:


- Vậy mà tôi tưởng cô nương đã xem trước rồi, có lợi cho cô nương nên cô nương mới trao cho chúng tôi, còn như bất lợi cho cô nương thì cô nương đâu có trao cho chúng tôi xem.


Giọng nói nàng ngập đầy bội phục, mà lời lẽ và cử chỉ của nàng đều hết sức tự nhiên và thành thật, khiến bất kỳ ai cũng không muốn làm thương tổn đến nàng.


Tiếng khóc của Quách Ngọc Hà nhỏ dần, bỗng ngẩng lên hỏi:


- Bút tích phải là của sư phụ chăng ?


Vương Tố Tố nhẹ gật đầu, Quách Ngọc Hà đưa tay lau nước mắt, lại nói:


- Tứ muội có nhận ra được bút tích của sư phụ chăng ?


Vương Tố Tố thở dài đau xót:


- Sư phụ lão nhân gia những năm gần đây vẫn thường hay tập chữ tại Văn Tình Hiên, tiểu muội ... lúc nào cũng ở bên cạnh mài mực ...


Chưa dứt lời hai giọt nước mắt đã lăn dài xuống má, nàng nhắm mắt một hồi, vừa định đưa tay lên lau, bỗng cảm thấy có người vỗ nhẹ lên vai, Diệp Mạn Thanh đã đưa một chiếc khăn tay đến trước mặt nàng.


Quách Ngọc Hà lặng thinh một hồi, thở ra một hơi dài, trầm giọng nói:


- Sư phụ lão nhân gia giao Chỉ Giao sơn trang lại cho ai ?


Vương Tố Tố nhẹ lau nước mắt, đoạn trao chiếc khăn tay lại cho Diệp Mạn Thanh, mỉm cười vẻ cảm kích, sửa lại mảnh giấy trong tay, lại đọc tiếp:


- Sẽ giao hết cho vợ chồng Long Phi và Ngọc Hà.


Quách Ngọc Hà vụt đứng thẳng lên, mặt đăm chiêu nhìn lên bầu trời, ngây ngẩn một hồi, mặt ngập vẻ hổ thẹn.


Long Phi hắng giọng, khẽ nói:


- Hà muội, sư phụ lão nhân gia đâu có quên Hà muội.


Quách Ngọc Hà thờ thẩn kêu lên:


- Sư phụ ...


Bỗng lại quay người nhào vào lòng Long Phi, bật khóc nức nở.


Diệp Mạn Thanh lại buông tiếng cười khinh miệt, chậm rãi nói:


- Mãi đến giờ này mới nghĩ đến sư phụ, mới đau buồn cho sư phụ.


Quách Ngọc Hà càng khóc thống thiết hơn, Long Phi lẳng lặng cúi mặt xuống.


Vương Tố Tố đọc tiếp:


- Chỉ Giao sơn trang là sự nghiệp trọn đời của ta, nếu không có sự trung thành hào sảng của Long Phi thì không thể nào hiệu triệu được thiên hạ quần hùng, không có sự thông minh cơ kiến của Ngọc Hà để bổ sung, cho khiếm khuyết của Long Phi thì Chỉ Giao sơn trang chẳng thể vững bền.


Nam Cung Bình bỗng buông tiếng thở dài, như thể rất lấy làm kính phục về sự sắp xếp của sư phụ.


Đưa mắt nhìn, chỉ thấy Vương Tố Tố ngây ngẩn nhìn vào mảnh giấy trong tay, không còn đọc tiếp được nữa.


Thạch Trầm chồm tới nhìn, bỗng lộ vẻ vui mừng nói:


- Tứ muội sao không đọc tiếp ?


Vương Tố Tố bối rối:


- Tiểu muội ... tiểu muội ...


Bỗng cúi đầu, mặt đỏ bừng lên, nước mắt tuôn trào.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Ngọng nước mắm

Ngọng nước mắm

Hai đứa yêu nhau chắc không ai trong xóm trọ biết, mọi người vẫn thấy nó gọi anh

24-06-2016
Tóc dài

Tóc dài

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Hoa hồng tặng Rose

Hoa hồng tặng Rose

Hoa hồng đỏ là loại hoa cô thích nhất, tên cô cũng là Rose, nghĩa là hoa hồng. Mỗi năm

30-06-2016
Đâu phải bởi mùa thu

Đâu phải bởi mùa thu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Nước

Nước

Có lẽ những ngày ấy, nơi ấy đối với một số nhiều người nó cũng sẽ chỉ còn là

26-06-2016