Teya Salat
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 18 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 18 - Trường Tiếu Thiên Quân

↓↓

Nghe giọng nói dịu ngọt và ánh mắt lúng liếng khêu gợi của Đắc Ý phu nhân, Nam Cung Bình bất giác liên tưởng đến Quách Ngọc Hà, chàng thầm nhủ:

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Những người đàn bà độc ác sao đều như vậy cả nhỉ ?


Bỗng nghe Lỗ Thiên Tiên quát lớn:


- Hay cho ả độc phụ, ta liều mạng với ngươi !


Tư Mã Trung Thiên cũng cúi xuống nhặt ngọn thiết kích dưới đất, lão nhân áo xanh và đạo sĩ lam bào lập tức lạng người tới cản trước mặt họ.


Đắc Ý phu nhân lạnh lùng:


- Các người còn chưa chịu mau cầu xin bổn phu nhân, chả lẽ không còn muốn sống nữa sao ?


Tư Mã Trung Thiên liền chững người, sực nghĩ đến vợ con và cơ nghiệp.


Lỗ Thiên Tiên gắt giọng:


- Lão phu đã sống đủ lắm rồi !


Song quyền vung ra tới tấp. Đắc Ý phu nhân nhoẻn cười:


- Các hạ đã sống đủ, chả lẽ người khác cũng vậy hay sao ?


Lỗ Thiên Tiên song quyền chững lại, lùi sau ba bước, quét mắt nhìn, chỉ thấy Tư Mã Trung Thiên dáng vẻ thiểu não. Nam Cung Thường Thứ mặt mày nghiêm lạnh, còn Nam Cung phu nhân thì buồn bã nhìn Nam Cung Bình.


Lỗ Thiên Tiên lặng người, thầm buông tiếng than:


- "Đành thôi ! Lỗ Thiên Tiên hỡi Lỗ Thiên Tiên, ngươi cô thân một mình không vợ không con, tất nhiên là không bận tâm đến sự sống chết, còn người ta thì vợ con đầy đủ, làm sao giống như ngươi được ? Hơn nữa, nàng đang sống hạnh phúc với chồng con, ngươi đâu thể vì nhất thời nóng nảy mà làm hại nàng táng mạng được ?" Phải biết tính tình ông thiên khích, tình cảm nồng nhiệt, nên mới thất vọng vì tình mà mai danh ẩn tánh suốt hai mươi năm dài, trăm phương ngàn kế tạo được trăm vạn gia tài mà bản thân lại thiếu ăn kém mặc, nghĩ đến đây bất giác nghe lòng trống lạnh, buông thõng hai tay không nói gì thêm nữa.


Nam Cung phu nhân buồn bã nhủ than:


- "Lỗ lão nhị đã vì mình phải nín nhịn thật ra mình cũng đâu bận tâm đến sự sống chết, nhưng còn Bình nhi ... " Đưa mắt nhìn sang Nam Cung Thường Thứ, hai vợ chồng ánh mắt chạm nhau, tâm ý tương thông, nhất thời đều bùi ngùi đau xót, Nam Cung Bình lại thầm nhủ:


- "Mình tuy có ý định liều mạng, nhưng đâu thể khinh cử vọng động mà làm hại đến song thân, có điều vấn đề của đại ca Long Phi thì phải hỏi mới được." Đoạn ngẩng lên lớn tiếng nói:


- Tại sao bà lại làm hại đại ca Long Phi tôi đến nông nổi ấy, hiện giờ đại ca tôi ở đâu ?


Đắc Ý phu nhân mỉm cười:


- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn vâng lời, tất nhiên bổn phu nhân sẽ cho ngươi biết rõ về đại ca ngươi.


Đoạn đảo quanh mắt nói tiếp:


- Hiện trời đã gần sáng, độc khí cũng sắp phát tác, các ngươi đã không chiến lại cũng không hàng, chả lẽ muốn ở đây chờ chết thật.


Nam Cung Thường Thứ bỗng buông tiếng cười khảy:


- Phu nhân khoan vội đắc ý, trong thiên hạ không thể có loại thuốc độc nào mà không giải được.


Đắc Ý phu nhân cười khanh khách:


- Khỏi phải nói, bổn phu nhân cũng biết trang chủ định rào đón hầu tìm ra lai lịch thuốc độc của bổn phu nhân, thú thật loại thuốc độc này khắp thiên hạ chỉ có hai nhà, nói cách khác khắp thiên hạ cũng chỉ có thuốc giải của hai nhà này là cứu chữa được thôi. Nhưng trong số, một nhà lại xa tận ngoài Quan Ngoại, lúc này dù có chắp cánh cũng không bay đi kịp.


Nam Cung Bình chợt động tâm, Nam Cung phu nhân rầu rĩ nói:


- Thật ra phu nhân muốn chúng tôi như thế nào mới chịu ...


Chưa dứt lời bỗng nghe "chíp" một tiếng, một con chim sáo màu đen bay vút qua cửa sổ đậu trên góc một chiếc rương, hai cánh vỗ mạnh, nước mưa văng bắn, lại ngửa cổ kêu lên một tiếng nữa, con chim này tuy nhỏ, song dáng vẻ hết sức uy nghi.


Nam Cung Thường Thứ bỗng mừng rỡ:


- Đến rồi ! Đến rồi !


Con chim sáo liền vỗ cánh bay đến đậu lên vai Nam Cung Thường Thứ, bắt chước kêu lên:


- Đến rồi ! Đến rồi ...


Rồi thì ngoài bậc cấp bỗng vang lên "keng" một tiếng, nơi cửa sảnh lập tức xuất hiện một bóng người cao to dị thường, hệt như một hòn núi chắn cản mưa gió từ ngoài thổi vào.


Người có vóc dáng khôi vĩ ấy lại mặc một chiếc áo ấm cao quý, song rất cẩu thả, bảy chiếc khuy chỉ cài có ba, ngực phanh rộng chắc và đầy lông lá, búi tóc cũng lòa xòa rối rắm. Dưới trán là đôi mày rậm rì và sắc như hai thanh kiếm, mắt trái được che bởi một cái chụp đen, càng làm cho mắt phải nổi bật hơn, tay trái uể oải buông thẳng xuống đầu gối, tay phải chống một cây nạng sắt đen nhánh, chân phải đã bị cụt mất, ánh mắt sáng quắc chỉ cần quét thoáng qua, mọi sự trên cỏi đời dường như không thể thoát khỏi. Thế nhưng mí mắt y lại uể oải buông rủ xuống, dáng vẻ ấy lại càng làm cho con người vạm vỡ ấy nổi bật hơn.


Lập tức mọi người hiện diện đều tập trung ánh mắt về phía người mới xuất hiện.


Đắc Ý phu nhân giật nẩy mình, ánh mắt lập tức lộ vẻ kỳ dị.


Con chim sáo kêu lên "chíp" một tiếng bay về đậu lên vai y.


Nam Cung Thường Thứ thoáng ôm quyền nói:


- Chờ đợi đại giá đã lâu, xin mời vào !


Người nọ chầm chậm gật đầu:


- Đây là lệnh lang phải không ?


Vụt nhìn vào mặt Nam Cung Bình, ánh mắt rực lên, đoạn lại cúi xuống, đưa tay vuốt chiếc cằm nhẵn nhụi, mắt hấp him nói:


- Khá lắm ... quả là một trang hảo hớn.


Đắc Ý phu nhân rón rén thụt vào trong góc tối, hai tay rụt vào trong tay áo.


Đạo sĩ lam bào và lão nhân áo xanh đứng đờ đẫn, mặt nghiêm nặng, mắt không chớp nhìn lão nhân độc nhãn.


Lão nhân độc nhãn hờ hững mỉm cười, chẳng thèm quay đầu lại, chậm rãi nói:


- Đừng hoài công, "Như ý tán hồn vụ" chẳng làm gì được lão phu đâu.


Đắc Ý phu nhân giật mình, liền buông tay xuống, lão độc nhãn chống nạng sắt xuống đất "keng" một tiếng, thân hình kềnh càng chậm rãi đi vào, gật gù nói:


- Hay lắm, đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi ...


Con sáo cũng bắt chước kêu lên:


- Hay lắm, hay lắm ...


Đạo sĩ lam bào và lão nhân áo xanh cùng nhanh chóng nháy mắt ra hiệu, lén lút từ sau lưng lão độc nhãn lao tới.


Lão độc nhãn không hề quay lại, khẽ quát:


- Không được động đậy !


Đạo sĩ lam bào và lão nhân áo xanh tay đã vươn ra, song lập tức chững lại ngay.


Lão độc nhãn chầm chậm quay lại, cười biếng nhác nói:


- Cách biệt bao năm, sao hai người vẫn hay làm những điều lén lút thậm thụt như thế này.


Đạo sĩ lam bào cười khan:


- Cách biệt bao năm, chẳng qua bần đạo muốn chào hỏi cố nhân đó thôi, lẽ nào lại có ý ám toán ?


Lão độc nhãn nhắm mắt lại:


- Thôi được ...


Đưa tay vuốt lông chim sáo, nói tiếp:


- Hai người cũng đã tìm đến Quần Ma đảo, vậy hôm nay đến đây hẳn là để chống đối lão phu, đúng chăng ?


Lão nhân áo xanh lên tiếng:


- Không sai !


Trở bộ lùi sau một bước, ánh mắt gườm gườm nhưng không dám động đậy.


Lão độc nhãn ném cho y cái nhìn ơ hờ, nhếch môi cười khinh bỉ, quay lại nói:


- Nam Cung trang chủ, tài vật đã chuẩn bị đầy đủ và lệnh lang đã có mặt, nếu có rượu ngon hãy mang ra hai hũ, uống song rồi lên đường.


Lão nhân áo xanh gằn giọng:


- Ta biết ngươi chẳng xem bọn ta vào đâu, nhưng hôm nay nếu muốn đưa những chiếc rương này ra khỏi đây, thật còn khó hơn lên trời.


Đạo sĩ lam bào cười khanh khách:


- Võ công của hai ta tuy không bằng ngươi, nhưng với hai chọi một, chưa chắc ngươi đã chiếm được phần thắng, và lại ... hắc hắc ! Gia đình họ Nam Cung không chừng cũng đứng về phía bên này.


Lão độc nhãn không mở mắt, chậm rãi nói:


- Hai người không nói thì lão phu cũng biết, nhưng vị đại cô nương nếu hôm nay không ngoan ngoãn trao thuốc giải ra, còn muốn sống rời khỏi Nam Cung sơn trang hay sao ?


Đắc Ý phu nhân biến sắc, song cười khúc khích nói:


- Ôi chà, tôn giá không muốn tôi đi thì tôi đi theo tôn giá vậy !


Lão độc nhãn cười ơ hờ:


- Được được ... Vô Đầu Ông, Hắc Tâm Khách, hai người hãy mau bắt lấy y thị đem lại đây để lão phu cho y thị dược thoải mái.


Tư Mã Trung Thiên thót người, thì ra hai người này lại là Vô Tâm Song Ác, thảo nào võ công tinh tuyệt và thủ đoạn tàn ác thế này.


Phong Trần Tam Hữu cũng thoáng biến sắc mặt, chỉ Nam Cung Bình là sinh sau đẻ muộn nên không biết lai lịch của Vô Tâm Song Ác, kẻ tanh máu nhất trên chốn giang hồ trong trăm năm qua.


Lão nhân áo xanh Vô Đầu Ông cười sắc lạnh:


- Hai ta bắt lấy y thị cho ngươi ư ? Hắc hắc ... Sau khi ngươi vào Chư Thần điện, sao nói năng điên khùng thế này ?


Lão độc nhãn lạnh lùng:


- Chả lẽ hai ngươi đã chán sống rồi, không cần đến thuốc giải nữa hay sao ?


Vô Đầu Ông và Hắc Tâm Khách cùng biến sắc, đồng thanh nói:


- Ngươi nói sao ?


Lão độc nhãn cười ha hả:


- Thì ra hai ngươi còn chưa hay biết ... Thôi được lão phu hỏi hai ngươi, hai ngươi đã ngửi thuốc giải trước chưa ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Son môi đắng

Son môi đắng

"Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người, vì em cũng đang lạc

24-06-2016
Đàn bà thông minh

Đàn bà thông minh

Chị xinh đẹp, thông minh và kiêu hãnh. *** Học hết phổ thông, chị được chọn đi

30-06-2016
Tiểu Thanh

Tiểu Thanh

Tôi ngây ngất gắn chặt tia nhìn lên người con gái trước mặt. Khuôn mặt này, nụ

24-06-2016