Lão hòa thượng nói:
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Thấy tiểu đàn việt tuổi trẻ thông minh lại có võ công như vậy nên lão nạp đã động lòng thương tiếc, nếu chịu đi theo lão nạp, mười năm sau hẳn không khó danh đề bảng vàng Ma Cung, hai mươi năm sau sẽ có thể tranh đoạt giải trạng nguyên hay bảng nhãn.
Nam Cung Bình đanh giọng:
- Nam Cung Bình này đường đường là đấng trượng phu, chết cũng không đứng hàng ngũ với quần ma.
Lão hòa thượng giật mình:
- Nam Cung Bình ? Tiểu đàn việt là trưởng tử của Nam Cung trang chủ ư ?
Nam Cung Bình quát:
- Không sai !
Bất thần vung kiếm chém vào tay áo đối phương, song không cưỡng được, lùi sau ba bước.
Lão hòa thượng nghiêm mặt chậm rãi nói:
- Nam Cung đàn việt, lão nạp đã rộng lòng mến tài của lệnh lang, định đưa hết cả gia đình của thí chủ về đảo cùng hưởng phú quý, nhưng nếu thí chủ vẫn kiên trì giữ lấy ý mình, mà lão nạp lại không muốn số tài vật này lọt vào tay những lão già trên Chư Thần điện dùng làm điều ác, và bậc nhân tài như lệnh lang bị những lão già vô tri hồ đồ kia lợi dụng hôm nay không chừng, đành phải đại khai sát giới.
Nam Cung Thường Thứ chợt động tâm bỗng trầm giọng nói:
- Nhị đệ ! Bình nhi ! Dừng tay ngay.
Nam Cung Bình lập tức lạng người lướt trở về.
Lỗ Thiên Tiên cũng đã hơi thở hào hển, toàn lực công ra mấy quyền, bước lui sau lão nhân áo xanh, ba bước xoay, người lướt đến cạnh Nam Cung Thường Thứ, gằn giọng nói:
- Đại ca tuyệt đối đừng nên xiêu lòng bởi lời lẽ của lão hòa thượng này, trên Quần Ma đảo thu nạp toàn những kẻ đại gian ác, còn trong Chư Thần điện đều là những hào sĩ nghĩa nhân trong võ lâm qui ẩn, điều khác không kể, nội bấy nhiêu cũng đủ rõ hai nơi Chư Thần và Quần Ma đâu thiện đâu ác rồi. Hôm nay việc đã như vậy thì chúng ta cũng đành liều mạng với bọn ma đầu này thôi.
Tư Mã Trung Thiên vung mạnh hai tay:
- Đúng vậy, liều thôi !
Nam Cung Thường Thứ thoáng chau mày nghiêm giọng:
- Hai nơi ấy ai thiện ai ác đều chỉ nghe theo lời đồn đại, chúng ta đâu thể qua đó mà khẳng định được.
Lão hòa thượng nhẹ gật đầu:
- A di đà Phật, lời lẽ của Nam Cung đàn việt quả là công bằng !
Nam Cung Thường Thứ trầm nét mặt:
- Tuy nhiên, lời giao ước của Nam Cung thế gia với Chư Thần điện đã hơn trăm năm, dù ai thiện ai ác tại hạ cũng không thể hủy ước của tổ tông, hôm nay tại hạ không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng việc thắng bại cũng chưa biết chừng, Tư Mã tiêu đầu hiệp lực với nhị đệ tại hạ đấu với vị bằng hữu này, thắng bại mỗi bên chiếm nữa phần, vợ con tại hạ liên thủ cũng chưa hẳn thua bại vị đạo trưởng này, cho nên then chốt thắng bại ở đây là ở tại hạ với đại sư, nếu chúng ta mà phân thắng bại thì cục thế được khẳng định ngay.
Lão hòa thượng chắp tay:
- Sự phân tích của Nam Cung đàn việt cũng chẳng sai lệch lắm, nhưng võ công của thí chủ dứt khoát không phải là đối thủ của lão nạp.
Nam Cung Thường Thứ trầm giọng:
- Cục thế đã vậy thì chúng ta hà tất bắt chước hạng tiểu nhân tầm thường chém giết lẫn nhau ...
Lão hòa thượng nhướng mày ánh mắt, chớp động ngắt lời:
- Vậy là thí chủ định đơn độc tỉ thí với lão nạp ?
Nam Cung Thường Thứ gật đầu:
- Đúng vậy !
Lão nhân áo xanh bỗng lên tiếng:
- Cách ấy tuyệt đối không được ...
Lỗ Thiên Tiên vội nói:
- Đại ca hãy để tiểu đệ ra tay thì hơn !
Nam Cung Bình cũng vội nói:
- Có mặt hài nhi, đâu thể để cho phụ thân đích thân động thủ.
Lão hòa thượng mỉm cười:
- Lệnh đệ với lệnh lang đều sợ thí chủ bị thất thế nên đã có ý ngăn cản, đó cũng là lòng hiếu đệ của họ, thí chủ nên ...
Nam Cung Thường Thứ nghiêm giọng ngắt lời:
- Khi đã phân ra thắng bại thì sao ?
Rồi đanh giọng như nắm chắc phần thắng:
- Nếu tại hạ thua bại, cả gia đình họ Nam Cung tùy ý đại sư xử lý.
Nhóm Lỗ Thiên Tiên vốn nhận thấy lão hòa thượng này võ công hẳn là cao thâm khôn lường, giờ đây không khỏi hết sức lấy làm lạ, song mọi người đều biết Nam Cung Thường Thứ cả đời thận trọng, không bao giờ làm điều thiếu chắc chắn, nên trong lòng tuy kinh nghi song thảy đều lặng thinh.
Lão hòa thượng đảo quanh mắt, cười ha hả nói:
- Lão nạp tuy có ý như vậy, nhưng ngặt nỗi hai vị bằng hữu của lão nạp chưa chắc đã bằng lòng.
Đạo sĩ lam bào và lão nhân áo xanh vẻ mặt đều thâm nghiêm, đồng thanh nói:
- Không bao giờ bằng lòng !
Nhóm Lỗ Thiên Tiên càng thêm thắc mắc, việc này rõ ràng có lợi cho họ, vậy mà hai người này lại kiên quyết từ chối.
Nam Cung Thường Thứ ngước mặt cười:
- Quả nhiên tại hạ đã đoán không lầm.
Lão hòa thượng biến sắc:
- Không lầm điều gì ?
Nam Cung Thường Thứ ngưng lời:
- Nghe đồn thuật dịch dung của Đắc Ý phu nhân tinh vi nhất thiên hạ, hôm nay được thấy quả là danh bất hư truyền, chỉ tiếc là phu nhân đã quên mất một điều.
Mọi người đều rúng động cõi lòng, chỉ thấy lão hòa thượng chớp mắt nói:
- Quên mất điều gì ?
Nam Cung Thường Thứ mỉm cười:
- Phu nhân tuy luôn miệng nói toàn những lời của người xuất gia, song lại quên mất trên đầu của hòa thượng sao lại không có vết thọ giới, trong tay không có tràng hạt, hai tay luôn chắp lại, mình mặc áo cà sa mà chân lại mang giầy văn sĩ, và điều không nên nhất là phu nhân tuy làm ra bộ mặt trang nghiêm song ánh mắt lại chớp lia lịa, đâu có vẻ gì là một vị cao tăng.
Thoáng ngưng, đoạn gằn giọng nói tiếp:
- Phu nhân tuy rất khôn khéo, hiểu biết mọi mặt, song nếu võ công cao hơn chút nữa thì tại hạ cũng không thể nào thăm dò ra được phu nhân là ai, đáng tiếc là phu nhân tự biết mình võ công kém cõi, trước sau vẫn không dám động thủ với tại hạ. Xem ra trong giới võ lâm, dẫu người nào có ngàn vạn xảo kỹ cũng không bằng được võ công thâm tuyệt.
Lão hòa thượng ngớ ra hồi lâu, bỗng cười khanh khách:
- Tuy rằng bổn phu nhân đã đánh giá quá thấp trí tuệ của các người nên mới có sự sơ xuất như vậy, nhưng trang chủ khám phá ra được sự giả trang của bổn phu nhân cũng chẳng phải dễ dàng, trước tiên bổn phu nhân lẽ ra không nên mang ra sử dụng môn "Đăng phách ma âm, tiêu hồn tuyệt vũ" hãy chưa được thành thạo, để cho trang chủ đoán ra Đắc Ý phu nhân hẳn đang ở gần đây. Điều không nên nữa là bổn phu nhân đã giả dạng thành một hòa thượng, khắp trong thiên hạ hòa thượng nào mà có đôi mắt như vậy chứ ?
Vừa nói vừa đưa tay vuốt mặt, thoáng cái vị lão hòa thượng đạo mạo trang nghiêm đã biến thành một mỹ phụ trung niên diễm lệ tuyệt trần.
Nam Cung Thường Thứ nghiêm giọng:
- Phu nhân đã lộ chân tướng còn chưa chịu lui ra mau, chả lẽ quả muốn đổ máu ở đây thật ư ?
Đắc Ý phu nhân đảo mắt cười:
- Ba người đấu với năm quả hơi kém thế.
Giọng nói thị trong trẻo, hoàn toàn khác biệt với giọng già nua khi nãy.
Nam Cung Thường Thứ lạnh lùng ngắt lời:
- Phu nhân phân tích tình thế cũng rất là công bằng.
Đắc Ý phu nhân cười:
- Chỉ tiếc là Nam Cung trang chủ dù thông minh sáng suốt song cũng đã quên mất một điều.
Nam Cung Thường Thứ thoáng ngạc nhiên:
- Quên mất điều gì ?
Đắc Ý phu nhân cười khanh khách:
- Trang chủ đã quên mất Đắc Ý phu nhân ngoài tài dịch dung và thay đổi tiếng nói, còn có một tuyệt kỹ độc đáo ...
Nam Cung Thường Thứ tái mặt buột miệng:
- Dùng độc ... ?
Đắc Ý phu nhân cười đắc ý:
- Đúng vậy ! Trang chủ lại đoán đúng nữa, nhưng rất tiếc là đã quá muộn màng ...
Nam Cung Thường Thứ vội lùi sau một bước khẽ quát:
- Nín thở mau !
Đắc Ý phu nhân cười:
- Bổn phu nhân đã bảo muộn là muộn rồi, hiện các người đã hít phải độc khí vô vị vô hình của bổn phu nhân, không đầy nữa giờ dù là Hoa Đà phục sinh cũng chẳng cứu được nữa.
Nam Cung Thường Thứ mặt trắng nhợt trầm giọng nói:
- Toàn những lời khoác lác, dù miệng lưỡi phu nhân có dẻo đến mấy cũng khó thể khiến người tin được.
Đắc Ý phu nhân đảo tròn mắt cười:
- Trang chủ tuy miệng nói cứng, song thật ra trong lòng thì sớm đã tin, đúng chăng ? Bởi trang chủ từng nghe trên chốn giang hồ đồn đại đã lâu, "Như ý tán hồn vụ (sương)" của Đắc Ý phu nhân vô sắc vô vị, nếu không được uống thuốc giải từ trước, trong phạm vi ba trượng, bất kể người hay súc vật chỉ cần dính phải một chút là không thể nào sống qua khỏi một giờ, chỉ đáng tiếc là loại sương độc ấy chưa thể tung ra xa được, sở dĩ bổn phu nhân phải cực khổ hóa trang thành một vị hòa thượng hiền từ đội mưa đến đây chính là để cho các người không kịp đề phòng thì mới dễ dàng thực hiện thủ đoạn.
Chương trước | Chương sau