Sương trắng mỗi lúc càng thêm dày đặc, đám đông đổ xô giải tán, Tư Mã Trung Thiên nắm chặt song quyền mặt đầy tức giận, cả đời ông dọc ngang trên chốn giang hồ, không ngờ giờ đây lại để cho một tên vô danh tiểu tốt thoát khỏi tay, ông vừa bực tức vừa kinh dị ngoảnh lại nhìn, Kim Tiên Nô đang đứng sau lưng ngây ngẩn nhìn ông, chú chó Kim Tiên hung mãnh cũng ngoan ngoãn nằm mọp dưới chân ông.
Tư Mã Trung Thiên khẽ buông tiếng thở dài, vỗ vỗ lên đầu con Kim Tiên và nói :
- Chốn giang hồ nhiều phong hiểm, Kim bộ đầu chả lẽ còn chưa chịu nghỉ hưu ư ?
Kim Tiên Nô cúi đầu ấp úng :
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Vãn bối...
- Con chó này, ngươi cũng nên mang trả đi thôi.
- Kim Tiên Nô đã theo tiền bối mười mấy năm trời, vãn bối, vãn bối quả...
Tư Mã Trung Thiên thở dài :
- Cuộc đời chẳng có buổi tiệc nào là không tan, vả lại... ngươi có biết chủ nhân hiện nay của nó còn cần nó hơn ngươi.
Lúc này ông cảm thấy vô cùng chán ngán, bao hào khí và chân lực như đã tiêu tan trong làn sương dày đặc kia.
Kim Tiên Nô rủ tay đứng thờ thẩn, bỗng thấy trong làn sương mờ mịt kia xuất hiện năm bóng người, và một giọng yểu điệu khẽ cười nói :
- Tư Mã tiền bối còn nhận ra tiểu nữ chăng ?
Tư Mã Trung Thiên chú mắt nhìn, chỉ thấy một mỹ phụ áo huyền chúm chím cười và thước tha bước tới, bèn mừng rỡ nói :
- Lão phu tuy già nhưng mắt chưa mờ, làm sao không nhận ra được Long phu nhân ? Ạ.. hay quá, có cả Thạch thế huynh nữa, còn Long Phi đâu ? Đến giờ phu nhân cũng chưa được gặp Long thế huynh ư ?
Mỹ phụ ấy chính là Quách Ngọc Hà, thị khẽ thở dài nói :
- Vãn bối... đã tìm kiếm đại ca khắp nơi, nhưng... Ôi, lỗi là ở vãn bối, có lẽ vô ý làm điều gì đó khiến cho đại ca buồn lòng, bằng không... Ôi, đại ca đâu có...
Nụ cười trên môi thị hoàn toàn lịm tắt, thay vào đó là vô vàn ai oán.
Tư Mã Trung Thiên chau mày :
- Còn Tố Tố đâu ? Đã đi với Long Phi phải không ?
Quách Ngọc Hà nhẹ gật đầu. Tư Mã Trung Thiên thở dài :
- Ôi, con bé này...
Đứng cạnh Quách Ngọc Hà ngoài Thạch Trầm dáng vẻ thờ thẩn, còn có "Vạn Lý Lưu Hương" Nhâm Phong Bình khí độ ung dung, lúc này y khẽ hắng giọng rồi nói :
- Đây chính là Thiết Kích Hồng Kỳ danh chấn thiên hạ phải không ? Tại hạ Nhâm Phong Bình xin bái kiến lão tiền bối !
- Nhâm Phong Bình... à, hay quá, hay quá, thật không ngờ hôm nay lại được gặp Nhâm đại hiệp.
Tư Mã Trung Thiên đảo mắt nhìn, chợt thấy hai người đứng sau lưng họ giống như là nô bộc, thì ra là Thúy Ưng và Hoàng Ưng trong Thất Ưng Đường, đầu sỏ trong giới tiêu cục khi xưa, liền mừng rỡ tiến tới nói :
- Hoàng huynh, Lãnh huynh, chả lẽ hai vị không nhận ra lão huynh đệ này rồi sao ?
Nào ngờ "Hoàng Ưng" Hoàng Lệnh Thiên và "Thúy Ưng" Lăng Chấn Thiên cùng đưa mắt nhìn nhau, như hoàn toàn không hề quen biết ông, vẫn đờ đẫn đứng yên.
Tư Mã Trung Thiên ngẩn người, đoạn hắng giọng nói :
- Hoàng huynh, Lăng huynh...
Hoàng Lệnh Thiên và Lăng Chấn Thiên vẫn lặng thinh đứng yên. Tư Mã Trung Thiên quát lớn :
- Hoàng huynh...
Bỗng giậm chân thật mạnh, lớn tiếng :
- Hồng Kỳ tiêu cục và Thất Ưng Đường tuy cùng ngành nghề, nhưng khác nhau về hướng đi, thật không ngờ hai vị lại hẹp lượng đến thế.
Lăng Chấn Thiên và Hoàng Lệnh Thiên vẫn như không hề nghe biết. Quách Ngọc Hà và Nhâm Phong Bình đưa mắt nhìn nhau, mắt ánh lên vẻ đắc ý, song Thạch Trầm lại thoáng lộ vẻ thương hại.
Quách Ngọc Hà khẽ kéo tay áo Tư Mã Trung Thiên, kề tay ông ta nói :
- Tư Mã tiền bối, có những người bạn giao thiệp hay không cũng chẳng hề gì, lão nhân gia bảo có đúng không ?
Tư Mã Trung Thiên lớn tiếng :
- Rất đúng, rất đúng! Có những người bạn giao thiệp hay không cũng chẳng hề gì.
Quách Ngọc Hà đảo mắt nhìn, nói tiếp :
- À, con chó này oai quá, hẳn chính là Kim Tiên đại danh lừng lẫy rồi !
Kim Tiên Nô liền cung kính khom mình nói :
- Tại hạ Kim Tiên Nô, phu nhân nếu có gì sai bảo...
Tư Mã Trung Thiên bỗng vỗ tay đánh bốp nói :
- Suýt nữa quên mất, Bình nhi cũng có mặt tại đây...
- Nam Cung ngũ đệ ư ?
- Phải !
Tư Mã Trung Thiên quay nhìn quanh, sương trắng như đã tan loãng, nhưng trong viên giờ đã vắng ngắt không một bóng người.
Tư Mã Trung Thiên bèn lớn tiếng gọi :
- Bình nhị.. Bình nhị..
Quách Ngọc Hà cười khẽ :
- E rằng y đã đi khỏi rồi !
Tư Mã Trung Thiên ngạc nhiên :
- Đi khỏi rồi ư ?
Quách Ngọc Hà thở dài buồn bã :
- Dạo này ngũ đệ chẳng hiểu vì sao hễ gặp vãn bối và tam đệ là cứ lánh xa, kỳ thực... Ôi, dù y có lầm lỗi gì, cùng là huynh đệ đồng môn với nhau, chả lẽ không lượng thứ cho y được hay sao ? Ngũ đê..... thông minh tài ba, mặt nào cũng khá, vãn bối chỉ mong trong tương lai y xây dựng được một sự nghiệp lớn lao, nào ngờ... Ôi !
Tư Mã Trung Thiên trố to mắt :
- Y như thế nào ?
- Ôi, ngũ đệ dẫu sao tuổi cũng còn trẻ, chỉ vì một phụ nữ tiếng tăm xấu xa mà lại gây cho công chúng căm phẫn, vì Mai Lãnh Huyết mà y đã hạ sát "Phi Hoàn" Vi lão anh hùng.
Tư Mã Trung Thiên kinh hãi :
- Thật vậy ư ?
Quách Ngọc Hà cúi đầu buông tiếng thở dài.
Nhâm Phong Bình bỗng lắc đầu nói :
- Sắc đẹp quả là tai hại... Ôi !
Tư Mã Trung Thiên hai tay nắm chặt, lẩm bẩm :
- Nam Cung thế gia hiện đang lâm nguy mà y lại còn làm như vậy, lại còn làm như vậy...
Bỗng ngẩng lên hằn học nói :
- Phu nhân có biết ả họ Mai đã cầm trong tay mảnh Hán ngọc tín vật của Nam Cung Bình, thu gom hết toàn bộ tiền bạc của những phân điểm Nam Cung trong khắp các vùng quanh đây hay không ?
Quách Ngọc Hà liếc nhanh Nhâm Phong Bình, rồi lập tức làm ra vẻ sửng sốt nói :
- Thật vậy ư ?
- Mười mấy vạn lạng bạc đối với Nam Cung thế gia không phải là lớn lao, nhưng hiện naỵ.. Ôi !
Tư Mã Trung Thiên đảo mắt nhìn quanh, đoạn thở dài cúi đầu xuống.
Quách Ngọc Hà bỗng nói :
- Chả lẽ Nam Cung thế gia đã gặp biến cố phi thường ư ?
Tư Mã Trung Thiên lẩm bẩm :
- Biến cố phi thường, biến cố phi thường... lâu đài đã sắp sụp đổ, lâu đài đã sắp sụp đổ...
Bỗng thấy một đại hán áo đen lưng giắt cơ đỏ, tóc tai rối bù, hối hả chạy vào quỳ sụp xuống đất, hơi thở hổn hển nói :
- Tổng tiêu đầu nguy rồi...
Tư Mã Trung Thiên tái mặt, gằn giọng :
- Gì thế ?
- Tám cửa hiệu tại sáu nơi Vũ Uy, Trương Dịch, Cố Lăng, Vĩnh Đăng, Tân Thành và Lan Châu tổng cộng bán được một trăm bốn mươi vạn lạng bạc, chúng tiểu nhân đổi thành châu báu, vừa vận chuyển đến Thái An thì... thì...
Tư Mã Trung Thiên râu tóc dựng đứng, giậm chân hét :
- Thì sao hả ?
Đại hán áo đen run giọng :
- Thì đã bị mất hết, ngoại trừ tiểu nhân vì đi trước dò đường, còn tất cả những huynh đệ khác thảy đều... thảy đều... bị lá cờ đỏ của chính mình cắm vào nơi yếu huyệt, xem tình hình dường như họ đều không hoàn thủ được lấy một chiêu.
Gã vừa dứt lời, Tư Mã Trung Thiên đã thét lên một tiếng, ngã xuống đất ngất xỉu trong làn sương trắng chưa tan hết.
Quách Ngọc Hà và Nhâm Phong Bình cũng ra chiều hết sức kinh hãi, như cũng hoàn toàn không hề hay biết về vụ cướp ấy.
oOo Qua Thiên Tây, vào Hồ Bắc, từ Thiên Dương, qua Bạch Hà, đến Yến Thành, suốt đoạn đường chỉ toàn làng hoang quán vắng.
Mặt trời đã lặn, trong một thôn nhỏ ở ngoại ô Yến Thành khói lam nghi ngút, nhà nhà đang chuẩn bị buổi cơm chiều. Có năm sáu hán tử chân trần, áo quần lam lũ đang ngồi trước một hàng ăn duy nhất trong thôn, xúm quanh một đĩa đậu phọng, đĩa thịt luộc, vài cái bánh nướng cùng với một vò rượu trắng, vừa nhâm nhi vừa tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.
Nồi canh thịt sôi sục trên bếp lửa, lão chủ quán vẻ hài lòng nhìn các vị thực khách trước mặt, thỉnh thoảng khẳng khái cắt cho miếng thịt đầu heo để đổi lấy vài câu khen nịnh.
Đột nhiên có người mắt rực lên, khẽ nói :
Chương trước | Chương sau