pacman, rainbows, and roller s
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 84 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 15 - Võ Đang tứ mộc

↓↓

- Xem kìa, thật là đẹp đôi hết sức ! Chủ quán, xem chừng khách sang đến rồi đấy.

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lão chủ quán đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên đường có một đôi thiếu niên nam nữ đang sải bước đi tới, tuy dáng vẻ mỏi mệt bơ phờ, song khí độ vẫn phong nhã cao quý.


Lão chủ quán liền toét miệng cười, khẽ nói :


- Người ta không thèm vào đây đâu, lão thấy các ngươi...


Nào ngờ chưa dứt lời thì đôi thiếu niên nam nữ ấy đã tiến thẳng về phía lão, người thiếu nữ áo xanh đẹp tựa thiên tiên tử trong lòng móc ra bốn đồng tiền khẽ nói :


- Bán cho bốn đồng bánh !


Mọi người thảy đều chưng hửng ngớ ra. Bốn đồng tiền cắt được xâu bằng một sợi chỉ đỏ, lão quán chủ ngơ ngẩn một hồi, đoạn lật đật gói cho một túi bánh lớn.


Thiếu nữ áo xanh đón lấy, khẽ hỏi :


- Đã sắp đến Yến Thành chưa vậy ?


Tất cả mọi người cùng mở miệng nói :


- Ngay đằng trước kia thôi !


Thiếu nữ áo xanh cảm tạ xong vội vã bỏ đi. Sau một hồi thật lâu những hán tử ngơ ngẩn kia mới xôn xao bàn tán, xem chừng họ còn bàn tán những mấy hôm nữa.


Thiếu nữ áo xanh chia bánh ra làm hai phần, nhiều hơn trao cho chàng thiếu niên trầm lặng tiều tụy nhưng hết sức anh tuấn, khẽ cười nói :


- Thật không ngờ bốn đồng tiền lại mua được nhiều bánh thế này!


Nàng xé một miếng nhỏ ăn ngon lành, như thể đang gặm nhắm mùi vị của sự nghèo nàn.


Chàng thiếu niên cúi nhìn những chiếc bánh trong tay, buồn bã nói :


- Lẽ ra cô nương không nên lấy bốn đồng tiền ấy ra.


Thiếu nữ áo xanh cười khẽ :


- Sao vậy ? Tôi đâu có trộm cướp của ai ?


- Tại hạ biết đó hẳn là vật ưa thích của cô nương, nhưng tại ha.....


Thiếu nữ áo xanh nhoẻn cười :


- Đừng nói nữa, mau ăn đi ! Công tử phải biết hiện giờ cần thiết nhất là ăn để có sức mà đi đường, khi đến Yến Thành là chúng ta có thể đến cửa hiệu của gia đình công tử lấy hai con ngựa và nhất định còn phải mang theo nhiều tiền bạc hơn nữa.


Chàng thiếu niên buông tiếng thở dài cảm kích, bỗng khẽ nói :


- Những ngày qua nếu không nhờ có cô nương thì tại ha..... tại ha..... Ôi...


Đôi mắt thiếu nữ áo xanh bỗng rực sáng như hai hạt minh châu vừa được rửa sạch.


Yến Thành! Chợ đêm đèn đóm sáng choang, hai người đi trên phố tìm kiếm hai màu đỏ đen, hỏi thăm :


- Xin hỏi có biết cửa hàng của Nam Cung thế gia ở đâu không ?


- À, Nam Cung thế gia hả ? Trong thành vốn lẽ có một tiệm buôn bán thực phẩm của họ, nhưng mấy hôm trước đã sang lại cho kẻ khác, và những phổ kỵ trong tiệm cũng đã giải tán hết rồi ! Ôi, thật là kỳ lạ!


Mọi người đều lấy làm lạ, Nam Cung Bình lại càng kinh hoàng và lo lắng biết bao.


Thiếu nữ áo xanh cũng thừ ra hồi lâu, song nàng đưa mắt nhìn chàng thiếu niên đứng cạnh đoạn lại nhoẻn cười nói :


- Có chi mà lạ kỳ, không chừng Nam Cung thế gia không muốn kinh doanh làm ăn nữa đó thôi !


Đoạn nắm tay chàng thiếu niên ra khỏi Yến Thành, cười nói :


- Tôi thật muốn đi làm trộm đạo một phen, rồi sau này hoàn trả lại gấp bội, nhưng... nhưng lại không có đủ can đảm.


Nụ cười và những lời an ủi của nàng chung qui vẫn không thể nào cởi mở được nỗi u sầu trong lòng chàng thiếu niên.


Lòng chàng không ngớt tự hỏi :


- Thật ra việc gì đã xảy ra ? Việc gì đã xảy ra thế này ?


Chàng không tài nào suy đoán và giải thích được. Trời đã sẩm tối, chàng cảm thấy se lạnh, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy bóng một dãy núi chắn ngang trong màn đêm nhập nhòa. Chàng thầm điều tức một hồi, đủ thấy thừa sức lên núi, bèn rướn ngực dẫn trước bước đi.


Thiếu nữ áo xanh nhíu mày khẽ nói :


- Công tử chưa hoàn toàn phục nguyên, chỉ ẹ..


- Không sao đâu !


- Công tử tự tin có thể vượt qua chăng ?


Chàng thiếu niên lặng thinh gật đầu. Thiếu nữ áo xanh tươi cười :


- Nội công của sư môn công tử quả nhiên chẳng phải tầm thường. Đi lên núi thật là tuyệt, trăng thanh gió mát, hoa hoang quả dại đều chẳng phải tốn tiền.


Chàng thiếu niên bỗng buông tiếng thở dài, chậm rãi nói :


- Mong rằng những người giàu trên cõi đời đều được một lần nếm mùi nghèo khổ...


Dãy núi chắn ngang trước mặt chính là Võ Đang sơn, nơi đây cách Võ Đang Chu Lĩnh căn cứ địa của phái Võ Đang tuy cũng chẳng gần, song thế núi hùng vĩ, không mất khí khái của một danh sơn.


Màn đêm tĩnh mịch, tại một nơi bên mặt nam trên núi phủ đầy dây leo, bỗng vang lên một tiếng thở dài não nuột, rồi giọng một thiếu nữ khẽ nói :


- Cõi đời tuy trông rất bao la, nhưng đôi lúc lại rất nhỏ hẹp, chẳng hạn như trong lúc này giữa trời đất tưởng chừng chỉ còn lại hai chúng tạ..


Một cánh tay thon thả từ trong lớp dây leo thò ra, gió núi thừa thế thổi tung lớp dây leo, ánh sao mờ liền soi thẳng vào trong một hang động nằm sau lớp dây leo, chiếu vào một gương mặt đẹp tuyệt trần.


Người ấy chính là thiếu nữ áo xanh Diệp Mạn Thanh, những thấy nàng thoáng chau mày, với ánh mắt thẹn thùng quay lại nhìn Nam Cung Bình đang dựa người vào vách đá ẩm ướt, chẳng rõ chàng đang nghĩ gì, khoảng cách giữa chàng với Diệp Mạn Thanh như rất gần gũi, và cũng như hết sức xa vời.


Chàng đã cảm nhận được nỗi e thẹn và vui sướng của Diệp Mạn Thanh, vì vậy chàng hết sức không muốn chuyện trò.


Diệp Mạn Thanh lim dim mắt khẽ nói :


- Công tử xem, những sợi dây leo này giống hệt như một bức rèm châu, sơn động này cũng giống như một ngôi lầu nhỏ, phong cảnh quả là tuyệt vời.


Nam Cung Bình khẽ buông tiếng cười chua chát, vẫn ngậm miệng làm thinh.


Diệp Mạn Thanh lại nói :


- Công tử đã mỏi mệt, chúng ta phải nghĩ ngơi một phen cho thỏa...


Sự im lặng kéo dài hồi lâu, bỗng nghe trong bụng Nam Cung Bình vang lên một tiếng "rột", Diệp Mạn Thanh cười khẽ nói :


- À, công tử lại đói rồi !


Đoạn thò tay vào lòng lấy ra một góc bánh nướng và nói :


- Công tử ăn đi !


Nam Cung Bình cảm kích đến nghẹn ngào :


- Cô nương... không có...


Diệp Mạn Thanh cúi mặt cười :


- Hai hôm nay tôi đã ăn quá nhiều, biết là công tử không bao giờ chịu ăn một mình...


Vừa nói vừa bẻ miếng bánh ra làm đôi, trao một phần cho Nam Cung Bình.


Nam Cung Bình đón lấy, chầm chậm nhai ăn, cảm thấy mùi vị của miếng bánh này vừa chua đắng lại vừa ngọt ngào, nếu không phải người đa tình thì đâu thể nếm được mùi vị đó.


Diệp Mạn Thanh bỗng cười nói :


- Thảo nào ông lão đầu trọc kia chẳng ham mê tiền bạc, thì ra đồng tiền quả hết sức quan trọng...


Ngưng giây lát, bỗng chau mày nói tiếp :


- Theo công tử thấy vụ án kia có khả năng do lão gây ra chăng ?


Nam Cung Bình nhẹ lắc đầu :


- Với sức một mình lão làm sao có thể hạ sát những tiêu sư kia chỉ trong một khoảnh khắc được.


- Vậy chứ vì sao lão lại lén lút bỏ đi ?


Nam Cung Bình cười chua chát :


- Tôi cũng chẳng rõ !


Diệp Mạn Thanh thở dài :


- Dù người thông minh đến mấy cũng không thể nào đoán ra được tâm sự kẻ khác, lời nói của ông lão đầu trọc quả cũng có lý.


Thốt nhiên, Nam Cung Bình chộp vào cổ tay nàng khẽ nói :


- Im lặng !


Chỉ nghe một chuỗi cười to từ trên vọng xuống, từ xa tiến dần đến gần, một người vừa cười vừa nói :


- Nếu không có việc trọng đại thì tại hạ đâu dám tùy tiện cản ngăn đại giá của bốn vị đạo trưởng.


Diệp Mạn Thanh biến sắc mặt, khẽ nói :


- Công tử nghe giọng nói này giống như của ai ?


Nam Cung Bình chẳng chút nghĩ ngợi, đáp ngay :


- Tiền Si !


Tiếng nói này đặc giọng Sơn Tây, đã nghe một lần thì khó thể quên được.


Diệp Mạn Thanh thoáng nhíu mày ngạc nhiên :


- Sao lão cũng có mặt tại đây...


Nam Cung Bình đưa một ngón tay lên miệng :


- Suỵt !

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Vược

Vược

(khotruyenhay.gq) Và thêm một điều khác nữa, ấy là Vược có vợ đủ ba miền Bắc -

27-06-2016
Cà phê sữa

Cà phê sữa

Cà phê sữa dễ thưởng thức, uống một lần như đã quen, sau đó dần cảm nhận, mới

25-06-2016
Thiên đường sụp đổ

Thiên đường sụp đổ

(khotruyenhay.gq) - Đây chẳng phải lần đầu tiên và em thì cũng không phải người đàn

27-06-2016
Lòng tốt

Lòng tốt

Ăn rau không chú ơi? Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một

30-06-2016