Diệp Mạnh Thanh quay người phóng ra một chưởng, phen này nàng đã dùng đến bốn thành chân lực, nào ngờ con Kim Tiên sủa khẽ một tiếng, lách mình tránh khỏi, rồi nằm mọp dưới đất gườm gườm thủ thế, như không ngoạm được Diệp Mạn Thanh một phát quyết chẳng chịu thôi.
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đột nhiên, tiếng bước chân rậm rịch vang lên, bên ngoài lại ùa vào mấy mươi tên quan sai, kẻ trường thương, người cương đao sáng loáng.
Nam Cung Bình thoáng chau mày, lách người tránh khỏi một chiêu "Độc xà tầm huyệt" của Kim Tiên Nô, trầm giọng nói:
- Nếu các hạ không chịu dừng tay, tra xét sự vụ cho rõ ràng thì đừng trách ...
Chưa kịp dứt lời, bỗng nghe một tiếng quát lớn:
- Dừng tay ngay !
Tiếng quát như sấm nổ vang trời, khiến mọi người đều giật nảy mình, liền thì tiếng gió vun vút từ trên giáng xuống, một ngọn kích cán đen trên mũi có buộc một lá cờ đỏ như máu cấm phập vào mặt đất, ngọn kích dài một trượng mà cắm sâu vào đất những ba thước.
Kim Tiên Nô giật mình dừng tay, chỉ nghe ngoài xa một giọng nói rổn rảng vang lên:
- Kim bộ đầu đã tìm ra hung thủ rồi ư ?
Tiếng cuối cùng vừa dứt đã thấy một lão nhân y phục sang trọng, râu tóc bạc phơ, trán cao miệng rộng, như cánh đại bàng mang theo một trận kình phong lướt vào trong viện.
Kim Tiên Nô mừng rỡ:
- Tư Mã lão tiêu đầu đã đến, may quá ...
Đoạn quay lại đưa tay chỉ:
- Hung thủ kia kìa !
Lão nhân tóc bạc nhìn theo hướng chỉ của y, mặt bỗng lộ vẻ tức giận, trầm giọng nói:
- Hung thủ chính là người đó ư ?
Kim Tiên Nô vội đáp:
- Đúng vậy, nhưng ngoài đôi nam nữ này ra, dường như còn có kẻ đồng mưu ...
Lão nhân tóc bạc bỗng quát lớn:
- Im ngay !
Kim Tiên Nô sửng sốt bật lùi ba bước. Lão nhân tóc bạc đã đi đến gần Nam Cung Bình cười nói:
- Lão phu đến trễ khiến hiền điệt phải chịu oan ức.
Nam Cung Bình tươi cười, khom mình xá dài và nói:
- Thật không ngờ lão bá hôm nay cũng đến đây ...
Lão nhân tóc bạc nắm lấy bắp tay chàng, ngoảnh lại nghiêm mặt nói:
- Kim bộ đầu, mời đến đây !
Kim Tiên Nô vô cùng ngạc nhiên thắc mắc, ngọn roi bạc trong tay buông rủ xuống đất, chậm rãi đi đến gần.
Lão nhân tóc bạc trỏ vào Nam Cung Bình trầm giọng nói:
- Kim bộ đầu bảo hung thủ chính là người này ư ?
Vị bộ đầu khi nãy kiêu ngạo là thế, hình như đã bị khiếp hãi trước khí độ của lão nhân tóc bạc, thừ ra hồi lâu thốt chẳng nên lời.
Lão nhân tóc bạc trầm giọng:
- Nếu trước kia phương thức làm việc của ngươi cũng giống như lần này, thật lão phu lo lắng hết sức.
Kim Tiên Nô liếc nhìn chú chó Kim Tiên, từ khi có mặt lão nhân tóc bạc, con chó hung dữ này bỗng trở nên hiền lành, Kim Tiên Nô ấp úng:
- Vãn bối cũng không dám khẳng định, nhưng sự thật ...
Lão nhân tóc bạc cười khảy:
- Sự thật ? Ngươi biết người này là ai không ? ... Đây chính là trưởng công tử của chủ nhân Nam Cung thế gia, tên là Nam Cung Bình, và cũng là môn đồ đắc ý của Bất Tử Thần Long, đệ nhân danh nhất chốn võ lâm.
Kim Tiên Nô tái mặt, mắt đờ đẫn nhìn Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình mỉm cười:
- Đây vốn là ...
Thốt nhiên, một luồng sáng từ trong đám đông phóng tới, Nam Cung Bình vội lách tránh, lão nhân tóc bạc quát lớn, vung tay phóng ra một chưởng đánh bạt luồng sáng ấy ra xa, đồng thời nhún mình lao vút vào đám đông.
Diệp Mạn Thanh cũng lập tức lao nhanh vào trong đám đông, cơ hồ cùng một lúc với lão nhân tóc bạc đến nơi phát ra ám khí.
Con chó Kim Tiên cũng theo sau lão nhân tóc bạc, đám đông lập tức nhốn nháo.
Lão nhân tóc bạc và Diệp Mạn Thanh cùng quét mắt nhìn, những thấy đám đông láo nháo, ai nấy đều mặt đầy hốt hoảng, đâu thể nào phân biệt được kẻ đã ra tay ám toán.
Hai người khẽ nhíu mày, cùng quay người lại, Diệp Mạn Thanh mỉm cười nói:
- Lão tiền bối phải chăng là "Thiết Kích Hồng Kỳ Chấn Trung Châu" Tư Mã lão anh hùng ?
Lão nhân tóc bạc quét mắt nhìn Diệp Mạn Thanh, đoạn gật đầu nói:
- Cô nương phải chăng là Khổng Tước Phi Tử ?
Diệp Mạn Thanh nhoẻn cười lắc đầu. Bỗng nghe trong đám đông có một hán tử mặc áo dài đưa tay chỉ ra ngoài la lớn:
- Kìa kìa, chạy mất rồi ... Khi nãy chính mắt tôi đã trông thấy hắn phóng ám khí, nhưng không dám nói, ngờ đâu hắn thừa lúc ...
Tư Mã Trung Thiên và Diệp Mạn Thanh không chờ y nói dứt đã phi thân về hướng chỉ của y.
Gã hán tử nọ mắt ánh lên vẻ khoái trá, rón rén từ trong đám đông lui ra, ngờ đâu y chợt thấy bóng người nhấp nhoáng, Nam Cung Bình đã đứng cản trước mặt, lạnh lùng nói:
- Bằng hữu định bỏ đi thế này ư ?
Gã hán tử ngớ người, Nam Cung Bình nói tiếp:
- Kẻ này với bằng hữu không thù không oán cũng chưa từng quen biết, sao không dưng lại ra tay ám toán kẻ này ?
Chàng chầm chậm xòe tay ra, trong tay là một mảnh khăn lụa, trên khăn có một món ám khí đen nhánh hình dạng rất kỳ dị, hai đầu sắc nhọn, nữa như châm và nữa như thoa.
Nam Cung Bình nói tiếp:
- Ám khí tuyệt độc thế này nếu không phải là thâm thù đại địch, sao lại sử dụng khinh suất như vậy ?
Gã hán tử nọ mặt tái nhợt:
- Công tử nói gì ... tiểu ... tiểu nhân không hiểu gì cả ...
Bất thần vung tay một chưởng tống thẳng vào ngực Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình buông tiếng cười khảy, thoáng nghiêng người tránh khỏi. Gã hán tử như cũng khinh chàng thể lực suy nhược, lại sấn tới phóng tiếp ra một chưởng.
Nào ngờ chưởng y vừa mới phóng ra giữa chừng, bỗng cảm thấy cổ áo bị nắm chặt, kinh hãi ngoái lại nhìn, chỉ thấy Tư Mã Trung Thiên mặt lạnh như tiền, đứng sau lưng quát:
- Quân chuột nhắt, lại dám giở trò quái quỷ trước mặt lão phu.
Đoạn nhún vai, nhấc bỗng gã hán tử lên, vút một cái ném ra xa.
Nam Cung Bình than thầm:
- Ông ấy già từng tuổi này mà còn nóng nảy như vậy, nếu chém chết hắn thì làm sao tra xét lai lịch của hắn nữa.
Chàng mới vừa khỏi bệnh, chân lực chưa hoàn toàn hồi phục, tuy có lòng nhưng lại không đủ sức để cứu hán tử nọ.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, bỗng có một bóng người lướt tới nhanh như chớp, lao theo gã hán tử bị Tư Mã Trung Thiên ném ra, nhẹ nhàng đón lấy và lướt theo, mắt thấy đã sắp chạm vào mái hiên, thân hình bỗng lộn ngược về, tiện tay ném gã hán tử nọ trở lại.
Tư Mã Trung Thiên theo phản ứng tự nhiên đưa tay đón lấy hán tử nọ, ngay lập tức Diệp Mạn Thanh đã đứng trước mặt ông.
Tư Mã Trung Thiên buột miệng khen:
- Khinh công của cô nương tuyệt lắm, phải chăng là môn hạ của Đơn Phụng Tiên Tử ?
Diệp Mạn Thanh nhoẻn miệng cười:
- Lão tiền bối quả là mắt thần, vãn bối Diệp Mạn Thanh chính là môn hạ Đơn Phụng.
Tư Mã Trung Thiên bật cười ha hả:
- Thân pháp của cô nương nhanh nhẹn như phụng múa trên trời cao, ngoài Đơn Phụng Tiên Tử ra, còn ai có đệ tử như vậy. Hiện nay trên chốn giang hồ đã xuất hiện nhiều trang hào kiệt trẻ tuổi tài cao, lão phu thật hết sức vui mừng.
Đoạn nhẹ nhàng đặt hán tử nọ xuống đất, lúc này mặt mày hắn tái ngăt, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Nam Cung Bình vội bước tới, cúi xuống nói:
- Bằng hữu thật sự là vì nguyên nhân gì đã chịu sự sai khiến của ai ám toán kẻ này ? Chỉ cần bằng hữu khai ra, kẻ này quyết không làm khó đâu.
Hán tử nọ thở liền mấy hơi dài, đảo mắt nhìn quanh, mặt bỗng lộ vẻ khiếp hãi, cắn chặt răng ngậm thinh.
Kim Tiên Nô rụt rè đến gần nói:
- Tiểu nhân đây có cách khiến người phun ra sự thật, chẳng hay các vị có cần tiểu nhân thử không ?
Tư Mã Trung Thiên cười khảy:
- Hắn chắc chắn không liên quan đến vụ án này đâu, ngươi cứ việc an tâm. Trên đời tuy có nhiều kẻ cướp ngu xuẩn, nhưng cũng không đến nỗi ngu xuẩn đến vậy, đã gây án rồi mà còn ở đây chờ, còn về những việc khác ... hừ hừ, không cần phiền đến Kim bộ đầu, lão phu cũng tự có cách tra khảo.
Kim Tiên Nô ngớ ra một hồi, sắc mặt thoạt xanh thoạt đỏ, bỗng quay lại quát:
- Ai bảo các người đến đây, còn đứng đó làm gì hả ?
Bọn sai dịch cùng đưa mắt nhìn nhau, đoạn lục tục đổ xô bỏ đi.
Tư Mã Trung Thiên buông tiếng cười lạnh lùng, bất thần ra tay nhanh như gió, bóp vào đốt xương trên vai hán tử nọ, trầm giọng nói:
- Ngươi đã chịu sự sai khiến của ai, mau thú thật ra ngay !
Hán tử nọ đau đến trán đẫm mồ hôi, song vẫn cắn chặt răng chẳng thốt một lời.
Tư Mã Trung Thiên nhíu mày, bàn tay tăng thêm sức, hán tử nọ không dằn được bật tiếng rên rỉ.
Chương trước | Chương sau