XtGem Forum catalog
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 107 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 14 - Nam Cung kinh biến

↓↓

- Thiếu nữ kia lui ra mau, bộ không muốn sống hả ?

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Diệp Mạn Thanh nhướng mày, Nam Cung Bình vội kéo nhẹ tay áo nàng, nàng bèn nén giận làm thinh.


Người áo đen cúi xuống vỗ nhẹ lên lưng chú chó và nói:


- Đừng giận, đừng giận, họ không dám động đến mi nữa đâu !


Thái độ y hệt như một tên đầy tớ đối với chủ, chú chó lông vàng khẽ gầm gừ hai tiếng, lông từ từ hạ xuống.


Người áo đen vụt đứng lên, gắt giọng nói:


- Hai người là ai ? Còn đứng đây làm gì ?


Diệp Mạn Thanh lạnh lùng:


- Bổn cô nương đứng đây thì việc gì đến các hạ ?


Người áo đen cười khảy:


- Rõ là vô tri, cô nương biết kẻ này là ai chăng mà dám cản trở công vụ của kẻ này ?


Diệp Mạn Thanh cũng cười khảy:


- Sao lại không biết, các hạ chẳng qua chỉ là một tên nô tài của con chó này thôi.


Nàng nói khá to, những người bên ngoài nghe thấy thảy đều tái mặt thầm lo lắng cho nàng.


Thì ra con chó vàng này tên là Kim Tiên, chẳng những hung mãnh nhanh nhẹn, người võ công tầm thường khó chống nổi một thế vồ của nó, mà khứu giác cũng hết sức linh dị, bất kỳ vụ án giết người cướp của nào chỉ cần nó đến kịp thời, bằng vào một chút hơi hám là có thể tìm ra được hung thủ hoặc nơi cất giấu tài vật của bọn cướp.


Trong bao năm qua những vụ án bị nó khám phá thật chẳng kể xiết, chủ nó là người áo đen Kim Tiên Nô cũng nhờ chó mà nổi danh, trở thành một bộ đầu danh tiếng nhất sáu tỉnh miền Bắc.


Có điều là tuy y được vinh hiển nhờ chó và tự xưng là Kim Tiên Nô, song lại tối kỵ kẻ khác đề cập đến điều ấy, vậy mà Diệp Mạn Thanh lại vô ý chạm vào vết đau của y, ngay lập tức sắc mặt y tái mét, ngoái lại quát lớn:


- Bây đâu, bắt lấy ả này cho ta !


Diệp Mạn Thanh ngước mặt cười khảy:


- Vốn lẽ chó là đầy tớ của người, vậy mà giờ đây người lại trở thành đầy tớ của chó ... hắc hắc, hắc hắc !


Bỗng nàng đưa tay phải lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bốn gã quan sai tay cầm thước sắc và dây xích đã xông vào trong phòng, đanh giọng nói:


- Các ngươi ai dám tiến thêm một bước nữa, bổn cô nương lập tức đập chết tươi ngay.


Kim Tiên Nô nhướng mày, thầm buông sợi xích trong tay nói:


- Thật chăng !


Vừa dứt tiếng, Nam Cung Bình đã lách người đứng cản trước mặt Diệp Mạn Thanh nói:


- Hãy khoan !


Kim Tiên Nô ngước mắt nhìn, chỉ thấy thiếu niên này sắc mặt tuy hết sức tiều tụy, song thần thái lại có vẻ cao quý khác thường, bất giác giật tay ra sau, con chó vàng cũng lùi sau một bước. Vừa rồi y vốn có ý định thả chó ra tấn công Diệp Mạn Thanh, giờ thì không dám vọng động, trầm giọng nói:


- Các hạ là ai ? Chả lẽ cũng là đồng ...


Nam Cung Bình mỉm cười ngắt lời:


- Từ lâu tại hạ đã nghe nói các hạ là một vị bộ đầu danh tiếng Tây Hà, chả lẽ ngay cả trung gian thiện ác cũng không phân biệt được ư ?


Kim Tiên Nô gằn giọng:


- Tại nơi xảy ra án mạng giết người cướp của, làm gì có kẻ trung thành lương thiện ?


Nam Cung Bình sầm mặt:


- Vậy phải chăng Kim bộ đầu đã khẳng định chúng tại hạ nếu không phải chủ mưu thì là đồng lõa, chúng tại hạ sở dĩ ở đây là để cho Kim bộ đầu đến bắt giữ ?


Kim Tiên Nô đảo mắt nhìn quanh, thấy mọi người ở bên ngoài đều đang chăm chú đến lời nói của mình, bèn buông tiếng cười gằn rồi nói:


- Mặc dù trong lúc này chưa thể khẳng định, nhưng lát nữa đây sẽ biết rõ trắng đen ngay.


Đoạn buông xích ra, cúi xuống vỗ vào lưng con chó vàng và nói:


- Kim lão nhị, đành phải làm phiền mi một lần nữa.


Chú chó Kim Tiên lập tức lao vút đi, thoáng chốc đã đảo quanh hết bốn gian phòng lớn nhỏ, ngước lên sủa khẽ ba tiếng, rồi lại chạy dọc theo vách tường, mỗi lúc càng chậm dần.


Kim Tiên Nô mặt vốn đầy vẻ kiêu ngạo tự tin, nhưng đến khi chú chó Kim Tiên chạy quanh nhà lần thứ hai thì đã lộ vẻ nôn nóng và kinh ngạc. Chú chó Kim Tiên chạy quanh mỗi một vòng thì y càng thêm nôn nóng và kinh ngạc, sau cùng trán y đã đẫm ướt mồ hôi, không dằn được bước nhanh theo sau chú chó vàng. Sau cùng càng đi càng chậm, mồ hôi trán càng nhiều, y lẩm bẩm:


- Lão nhị, chưa tìm ra được sao ? Lão nhị, chưa tìm ra ...


Diệp Mạn Thanh ngửa mặt buông tiếng cười khảy, những thấy chú chó Kim Tiên bỗng dừng bước, chuyển hướng đi ra cửa, những người bên ngoài lập tức tránh ra một lối đi.


Kim Tiên Nô thở phào, đắc ý liếc mắt nhìn Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh trầm giọng nói:


- Chúng huynh đệ đừng để cho hai người này rời khỏi đây.


Đoạn sải bước đi ra theo. Nam Cung Bình khẽ nói:


- Nếu y mà thật sự tìm ra được hung thủ thì tại hạ cũng phải hết sức cảm kích y.


Diệp Mạn Thanh hất hàm:


- Ta đi theo !


Bốn tên tay sai liền vung xích sắt nói:


- Đi đâu ?


Diệp Mạn Thanh xoay người, tay nhẹ nhàng phất ra, chỉ nghe tiếng leng keng liên hồi, thước sắt và xích sắt trong tay bốn tên quan sai thảy đều rơi hết xuống đất.


Bốn tên quan sai có bao giờ trông thấy võ công kinh người đến thế, bất giác đều sững người, trơ mắt nhìn Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh đi ra ngoài, không một ai dám nhúc nhích.


Chú chó Kim Tiên ra đến ngoài vườn, đảo quanh một vòng, bỗng nhún chân phóng qua bờ tường. Kim Tiên Nô chẳng chút chậm trễ theo sau phóng qua, thấy chú chó Kim Tiên đang sủa ầm ĩ trước cửa phòng ngôi viện này.


Kim Tiên Nô ra chiều căng thẳng, ngoái lại quát lớn:


- Ai ở trong ngôi viện này ?


Lúc này mọi người cũng đã ùa sang, nghe tiếng quát đều không hẹn cùng ngoảnh lại nhìn, Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh đang chậm rãi đi tới, vừa lúc đón lấy những ánh mắt kinh ngạc kia.


Kim Tiên Nô gằn giọng:


- Quả nhiên chính hai ngươi đã trú tại đây !


Diệp Mạn Thanh xẳng giọng:


- Trú tại đây thì sao nào ?


Kim Tiên Nô quắc mắt:


- Vậy thì các ngươi chính là kẻ cướp, hung thủ sát nhân.


Mọi người lập tức nhốn nháo lên, lão chủ điếm họ Lâm hốt hoảng thoái lui liền ba bước, không một ai dám đứng cạnh hai người nữa.


Nam Cung Bình trầm giọng:


- Các hạ có chịu trách nhiệm trước lời nói của mình chăng ?


Kim Tiên Nô ra vẻ tự phụ:


- Hơn mười năm qua đã có biết bao hung thủ đạo tặc đã sa lưới của Kim Tiên Nô này, chưa bao giờ có vụ nào lầm lẫn, hai người nên thúc thủ chịu trói thì hơn.


Nam Cung Bình liếc mắt nhìn chú chó Kim Tiên vẫn đang không ngớt sủa vang, sực nhớ đến Tiền Si thần bí và tham tài kia, bất giác biến sắc mặt, vội bước tới xô mở cửa phòng, chỉ thấy bên trong trống không, nào còn bóng dáng của lão nhân kia đâu nữa.


Kim Tiên Nô bật cười ha hả:


- Đồng lõa của ngươi tuy đã chuồn mất, nhưng chỉ cần bắt giữ ngươi thì còn lo gì không truy ra được hắn.


Đoạn xoay tay rút từ nơi lưng ra một sợi xích bạc, gằn giọng nói:


- Hai ngươi còn muốn chống cự nữa sao ?


Vung tay một cái sợi xích bạc vút thẳng ra, chầm chậm đi về phía Nam Cung Bình.


Mọi người lập tức đổ xô lui ra, lão chủ điếm cũng đã biến mất tự bao giờ.


Nam Cung Bình chau mày nói:


- Các hạ chưa điều tra rõ ràng mà đã ...


Kim Tiên Nô trầm giọng:


- Đã có chiếc mũi của Kim Tiên thì còn cần điều tra gì nữa ?


Ánh bạc lóe lên, một roi nhắm đỉnh đầu Nam Cung Bình giáng xuống. Diệp Mạn Thanh sợ Nam Cung Bình mới vừa bệnh khỏi, vội quát khẽ một tiếng, vừa dịnh ra tay bỗng nghe sau lưng có một luồng kình phong ập tới, thì ra chú chó Kim Tiên mới đây còn đang sủa vang, vậy mà giờ đây lại lẳng lặng nhảy xổ vào nàng, nhanh không kém một cao thủ võ lâm.


Con chó hung hãn này vốn đã cao to, giờ đây hai chân trước giơ cao, răng trắng lưỡi đỏ vừa vặn nhắm ngay cổ họng Diệp Mạn Thanh. Mọi người cùng bật lên tiếng cười kinh hãi, mắt thấy thiếu nữ xinh đẹp này đã sắp thọ nạn dưới hàm răng nhọn hoắt của con chó lông vàng.


Diệp Mạn Thanh nghiêng người, hết sức nhanh nhẹn lách ra xa ba bước, nào ngờ con Kim Tiên lập tức như bóng theo hình lại lao bổ tới, hai chân trước vươn ra như hai thanh kiếm ngắn tấn công vào mặt đối phương.


Diệp Mạn Thanh thầm kinh hãi:


- Thảo nào con chó này đã nổi danh, trông nó còn nhanh nhẹn hơn những cao thủ võ lâm bình thường.


Nàng vốn không có ý đả thương con chó này, giờ lại càng thương tiếc hơn, tay trái vung lên nhanh như chớp vồ vào đầu con Kim Tiên, khẽ quát:


- Lui ra !


Quay người nhìn thấy Nam Cung Bình tuy bệnh nặng mới khỏi, song đối phó với ngọn roi bạc của Kim Tiên Nô cũng còn thưa sức, chàng với hộ pháp vô cùng linh diệu lách tránh, ngọn roi bạc chẳng tài nào chạm trúng vào người chàng được.


Mọi người lúc này lại kinh hoàng bàn tán:


- Hai thiếu niên nam nữ này rất có thể là hung thủ sát nhân, bằng không sao có võ công cao thế này.


Nhưng khi con Kim Tiên lần thứ hai nhảy xổ vào Diệp Mạn Thanh, mọi người lại bật lên một tiếng kinh hãi.


- Súc sanh !

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Gần xa

Gần xa

Vì vậy, đừng tiết kiệm những cú điện thoại, hay những like, những comment. *** Còn

24-06-2016
Đẹp trai

Đẹp trai

Không gì đẹp cho bằng đẹp trai! *** Người con gái đẹp như hoa, người con trai đẹp

25-06-2016