Pair of Vintage Old School Fru
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 143 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 13 - U Linh quần cái

↓↓

Nam Cung Bình cũng thoáng biến sắc mặt, cảm thấy tiếng huýt gió ấy lảnh lót thê thiết, rất chói tai và ghê rợn, thoáng chốc tiếng huýt sáo ấy tràn ngập không gian.

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Diệp Mạn Thanh rùng mình, vội xoay người phóng nhanh về bên Nam Cung Bình, hơ hải nói:


- Cái ... cái gì ... vậy ?


Nam Cung Bình nghiêng mặt sang Vạn Đạt hỏi:


- Việc gì thế này ?


Dưới ánh đêm, chỉ thấy Vạn Đạt mặt mày trắng bệch, mắt chòng chọc nhìn về phía trước, hai tay thọc vào lòng nhưng run lẩy bẩy, như không hề nghe câu hỏi của Nam Cung Bình, mặt lộ vẻ hết sức khiếp hãi.


Nam Cung Bình thấy vậy cũng không khỏi rợn người, song vẫn cố mỉm cười với Diệp Mạn Thanh và nói:


- Đừng sợ, không ...


Chưa dứt lời trên bãi gạch đá phía trước bỗng xuất hiện một bóng người từng bước đi trở lui về phía này, tựa hồ việc đang xuất hiện trước mặt khiến y không dám quay lại bỏ chạy.


Tiếng huýt gió mỗi lúc càng thêm gấp rút, nhưng người ấy thì càng lui càng chậm, cơ hồ sợ hãi đến bủn rủn tay chân, không cất bước được nữa.


Nam Cung Bình đằng hắng rồi nói:


- Bằng ...


Chàng vừa cất tiếng, người kia bỗng bật lên một tiếng kinh hãi vụt quay phắt lại.


Chỉ thấy người ấy mặt mày cằn cỗi, ánh mắt tản mạn, đầu nhẵn bóng không một sợi tóc, y phục hết sức kỳ dị, hệt như nửa chiếc bao bố tròng vào người vậy.


Nam Cung Bình thoáng ngẩn người:


- Bằng ... hữu ...


Nào ngờ người ấy lại bật lên một tiếng kinh hãi, nấp vào sau lưng chàng, và chàng cũng không nói tiếp được nữa.


Diệp Mạn Thanh kinh dị nhìn chàng, đoạn đảo mắt nhìn, chợt thấy mấy mươi con rắn độc vẩy xanh từ trong bóng tối ùa ra, dưới ánh trăng nhạt nhòa, những chiếc vẩy nhỏ li ti trên mình đàn rắn lấp lánh ánh sáng ghê rợn. Diệp Mạn Thanh rú lên hoảng hốt, bất giác nép vào lòng Nam Cung Bình.


Vạn Đạt bỗng hét vang, song chưởng cùng vung lên, chỉ thấy cát vàng tung ra mù mịt, rơi xuống trước mặt họ cách ngoài năm thước.


Tiếng huýt gió thấp dần, theo sau mỗi con rắn độc đều có một người hành khất áo quần lam lũ, tóc tai rối bời mặt mày u ám. Những hành khất này tuy hình dáng khác nhau, nhưng mặt người nào cũng đầy vẽ u ám, im lìm từ trong bóng tối tiến ra, chẳng khác nào những u linh từ dưới địa ngục chui lên.


Diệp Mạn Thanh hoảng hốt ôm chặt lấy Nam Cung Bình, bỗng cảm thấy người Nam Cung Bình cũng run lẩy bẩy, nàng hết sức lấy làm lạ, đảo mắt nhìn, thì ra quái nhân đầu trọc cũng đang ôm chặt lấy Nam Cung Bình và toàn thân không ngớt run rẩy, nên khiến Nam Cung Bình cũng bị run lây.


Nam Cung Bình đưa mắt nhìn Diệp Mạn Thanh, lòng chẳng rõ là vì sợ hãi, là ngạc nhiên, hay là vui sướng vì có thể bảo vệ cho người khác, có lẽ ba cảm giác ấy đều có một phần.


Những con thanh xà xấu ác ngúc ngoắc bò trên mặt đất trông tuy chậm, song kỳ thực lại rất nhanh, thoáng chốc đã bò đến vòng cát vàng do Vạn Đạt rải ra.


Vạn Đạt vẻ mặt nghiêm nặng, thấy đàn rắn thảy đều dừng lại trước lớp cát vàng, con thì khoanh tròn, con thì lè lưỡi thập thò, song không con nào dám đến gần vòng cát vàng trong phạm vi một thước.


Nam Cung Bình quét mắt nhìn, đếm thấy nhóm hành khất tất cả mười bảy người, ánh mắt người nào cũng u ám và ẩn chứa sát cơ, song miệng lại tha thiết van xin:


- Xin đại lão gia làm ơn làm phước, bố thí cho một ít đồ trong chiếc túi kia.


Ngưng chốc lát rồi lặp lại. Tiếng này nối tiếp tiếng kia, mười bảy chiếc miệng cùng cất lên rồi cùng chấm dữt, cứ thế lặp đi lặp lại không khác một từ.


Nam Cung Bình vừa kinh ngạc lại vừa thắc mắc, bất giác ngoái lại nhìn quái nhân đầu trọc, chỉ thấy y áo quần rách tơi tả, không có vật gì quý giá, chỉ hai tay ôm chặt một chiếc bao bố, mà trong bao bố cũng trống rỗng, nào có vật gì đáng cho người cầu xin ?


Chàng đảo mắt ngẩm nghĩ, song chẳng thể nào hiểu nỗi sự bí ẩn bên trong. Tuy nhiên lòng nghĩa hiệp trợ giúp kẻ yếu đã khiến chàng hết sức thương hại lão nhân nghèo nàn sau lưng. Bỗng thấy Vạn Đạt lướt tới trước đoạn đuôi rắn chưa chôn khi nãy, như muốn che giấu không cho nhóm hành khất kia trông thấy, hai tay y nắm chặt, hiển nhiên đang thủ sẳn loại cát vàng mà lũ rắn khiếp sợ.


Tiếng huýt gió đã ngưng từ lâu, tiếng van xin cũng mỗi lúc càng thấp trầm, nếu không nhìn mặt mũi của họ, những tiếng van xin ấy quả là khiến người chạnh lòng xót thương, song sát cơ u ám trên mặt lại khiến cho những tiếng van xin ấy vô cùng rùng rợn.


Vạn Đạt lớn tiếng nói:


- Các vị bằng hữu phải chăng đến từ "Ngục Hạ Chi Ngục" ở ngoài Quan Ngoại ?


Tiếng van xin cùng lúc im bặt, mười bảy đôi mắt chằm chặp nhìn vào Vạn Đạt.


Một người cao gầy mắt sáng quắc nhưng mặt không hề có chút sắc máu chầm chậm tiến tới, bước chân y vật vờ như có thể bị gió thổi ngã bất kỳ lúc nào, chiếc áo rách trên người to rộng thùng thình tung bay theo gió, như một bóng u linh lướt qua lớp cát vàng, nhìn Vạn Đạt buông một tiếng cười rờn rợn, khẽ khàng nói:


- Ngươi có biết ta chăng ?


Vạn Đạt lúc này không khỏi rợn người, run giọng nói:


- Các vị bằng hữu phải chăng là U Linh Quần Cái mà chốn giang hồ đã đồn đại ?


Dị cái cao gầy lại buông tiếng cười lạnh lùng:


- Không sai ! Ngục hạ chi ngục u linh quỷ cái, cùng hồn ác quỷ, cưỡng đoạt kẻ ác ... Hắc hắc, ngươi chưa từng xuống mười chín tầng địa ngục, làm sao biết được đám ác quỷ bọn ta ?


Bỗng ngước mặt lên ngâm:


- Cùng hồn Y Phong, ác quỷ Tống Chung, không thí tiền tài, ắt phải gặp hung ...


Toàn thể quần cái cùng cất tiếng phụ họa, hệt như tiếng tỉ tê của loài ma quỷ chốn u minh, nghe hết sức rùng rợn.


Vạn Đạt bất giác lùi sau một bước, trầm.


**** mất trang **** định, bỗng buông tiếng cười khảy rồi nói:


- Giả dạng quỷ thần, rõ là vô tích sự.


"Cùng Hồn" Y Phong nhe răng cười:


- Con gái mười tám mười chín tuổi lại ngã vào lòng đàn ông, vậy mà còn dám lắm lời, trong mười chín tầng địa ngục cũng chả có thứ nữ quỷ không xấu hổ như ngươi.


Diệp Mạn Thanh đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận quát:


- Ngươi nói gì ?


Vung tay một chưởng bổ ra, Nam Cung Bình vội nắm lấy tay áo nàng nói:


- Hãy khoan !


Diệp Mạn Thanh tức tối:


- Bọn này giả dạng quỷ thần, kiêu căng lộng hành, còn nói nhiều với họ làm gì ?


Nam Cung Bình nghiêm chỉnh:


- Hành khất xin tiền đó là lẽ thường tình, trong giới giang hồ có rất nhiều danh hiệu kỳ lạ, dùng tên quỷ cũng không hẳn là phường gian ác, người ta không hề có ác ý với mình, chỉ xin mình nhường lối thôi, mình đâu thể tùy tiện xuất thủ như vậy ?


"Cùng Hồn" Y Phong đang cười nham nhở, nghe nói thế không khỏi ngớ người, từ khi bước chân vào chốn giang hồ đến nay, y chưa từng nghe ai phê bình mình như vậy bao giờ.


Diệp Mạn Thanh cũng ngẩn người, cuối cùng chầm chậm buông tay xuống.


Lão nhân đầu trọc hoảng hốt run giọng:


- Công tử ... chả lẽ công tử lại để cho bọn quỷ đói này cướp đoạt đồ vật của lão già nghèo nàn này hay sao ?


Nam Cung Bình mỉm cười, cao giọng nói:


- Từ lâu nghe nói U Linh Quần Cái du hí nhân gian, lấy tài sản của người không bao giờ quá nửa phần, và lại chỉ cướp phá tế bần, tại hạ từ lâu vô cùng ngưỡng mộ, vậy mà hôm nay quý bang lại truy bức một lão nhân như thế này, thật tại hạ hết sức lấy làm lạ !


Lời lẽ chàng rất thành thật thẳng thắn. "Cùng Hồn" Y Phong bật cười ha hả:


- Thật không ngờ ngươi còn trẻ mà lại hiểu biết về bọn quỷ đói này tường tận như vậy.


Tiếng cười của y giờ đây dường như là thật sự của bản thân, giọng nói cũng không còn quỷ khí nữa.


Vạn Đạt thán phục thầm nhủ:


- Năm xưa mình chỉ đề cập qua loa về Ngạc Quỷ Bang, thật không ngờ đến hôm nay mà y vẫn còn nhớ rõ thế này.


"Cùng Hồn" Y Phong ngưng cười, chậm rãi nói:


- Ngươi đã hiểu tường tận như vậy, hẳn cũng biết U Linh Quần Quỷ không bao giờ trở về tay không, ngươi không nên xen vào chuyện thì tốt hơn.


Y bỗng lách người, toan lướt ra sau lưng Nam Cung Bình, lão nhân đầu trọc hoảng kinh hét toáng lên:


- Cứu tôi ...


Song Nam Cung Bình đã cản trước mặt Y Phong, trầm giọng nói:


- Các hạ lại còn truy bức lão nhân nghèo nàn này như vậy, thật khiến tại hạ hết sức thất vọng về thanh danh của quý bang.


"Cùng Hồn" Y Phong chững người, bỗng cười khảy nói:


- Lão nhân nghèo này ? Ngươi bảo lão ta nghèo nàn ư ? Nếu lão ta mà không giàu hơn ngươi gấp mươi lần, và không giàu mà bất nhân thì làm sao U Linh Quần Quỷ lại ra tay với lão ta ?


Nam Cung Bình ngẩn người, lão nhân đầu trọc hét to:


- Đừng nghe lời y, đừng nghe lời y, lão làm sao có tiền ...


Diệp Mạn Thanh bỗng nói:


- Họ Y kia, các hạ bảo lão nhân này giàu hơn y gấp mười lần phải không ?


"Cùng Hồn" Y Phong cười khảy:


- Đúng thế !


- Nếu sai thì sao ?


U Linh Quỷ Cái mắt sáng như đèn:


- Nếu sai thì bọn ác quỷ này thà chịu đói thêm mười năm nữa, nhất định lập tức bỏ đi ngay ...


Diệp Mạn Thanh gằn giọng:


- Thật chứ ?


Y Phong cười khảy:


- Bé con ấu trĩ, ngươi biết gì kia chứ ? Lão ấy tuy trông nghèo xơ nghèo xác, nhưng kỳ thực gia tài trăm vạn, hôm nay chẳng qua ta chỉ muốn lấy có nữa phần cái ở trong túi của lão ta, vậy không khách sáo hay sao ? U Linh Quỷ Cái xưa nay không bao giờ ra tay với người nghèo, bằng không thì đâu có để cho nha đầu ngươi lắm lời như vậy.


Diệp Mạn Thanh lạnh lùng:


- Các hạ biết vị công tử này là ai không ?


"Cùng Hồn" Y Phong đưa mắt xem xét Nam Cung Bình giây lát, bỗng đi sang trái năm bước, Nam Cung Bình thoáng chau mày, cũng theo y đi năm bước, vẫn đứng cản trước mặt.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Sâu và Táo

Sâu và Táo

Ngẫm ra cái sự đời bon chen trước kia có lẽ cũng uổng công, tự mình dây vào phiền

29-06-2016
Yêu em!

Yêu em!

Đêm nay lại như bao đêm khác, anh nhớ về em, nhớ về vùng đất nghèo nàn mà hai ta cùng

25-06-2016
Khoảng cách hai ta

Khoảng cách hai ta

"Em hỏi khoảng cách giữa chúng ta là bao xa? Vậy tôi sẽ nói cho em biết, ngay từ lúc em

24-06-2016
Ngân hàng ngôi sao

Ngân hàng ngôi sao

Thiên Vũ định đưa cho tôi ô rồi chạy về một mình. Nhưng giờ đã khác, tôi không

25-06-2016
Người tình của bố

Người tình của bố

Tôi chỉ thích hỏi bố về mối tình đầu của bố. *** Mỗi lần mùa hè đến với cơn

24-06-2016