"Hắc Ưng" Lãnh Dạ Thiên thoáng kinh ngạc, đoạn thu tay về. Lão vốn định đánh vào sau lưng Nhâm Phong Bình, bởi lão đinh ninh Nhâm Phong Bình xuất chiêu giải vây hẳn không bao giờ công bằng, giờ sự việc đã xảy ra ngoài dự liệu, mặc dù lão đã thu hồi chưởng lực, song bàn tay cũng đã chạm vào áo Nhâm Phong Bình.
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhâm Phong Bình nghiêng mặt cười nói:
- Tại hạ chỉ là khách của Mộ Long Trang mà thôi.
Lãnh Dạ Thiên dịu giọng:
- Ra vậy !
Lại nghe một tiếng quát khẽ, "Hoàng Ưng" Hoàng Lệnh Thiên lại lao bổ vào đấu tiếp vói Vi Kỳ. Sáu con ưng bay vờn trên không, lúc này đều đã đáp xuống mái hiên đại sảnh, xòa cánh rỉa lông trông hết sức uy mãnh.
Quách Ngọc Hà đứng dưới mái hiên, liếc mắt nhìn "Bạch Ưng" Bạch Khuyên Thiên đang ngồi xếp bằng xoa bóp cho Hồng Ưng, khẽ thở dài nói:
- Vị "Vạn Lý Lưu Hương" Nhâm đại hiệp này quả là một con người thông minh, lúc nào cũng khôn khéo hướng theo chiều gió, không bao giờ bị thua thiệt cả.
Tuy thị nói rất khẽ, song cũng đủ cho Bạch Khuyên Thiên nghe được.
Thạch Trầm chăm chú theo dõi trận đấu ngoài sân, mắt không hề chớp, bỗng khẽ thở dài nói:
- Thật không ngờ gã họ Chiến này lại có võ công kinh người đến như vậy, tuổi y bất quá chỉ trên dưới hai mươi ... Ôi ! Trong võ học chả lẽ có lối tắt tốc hành thật ư ?
Quách Ngọc Hà mỉm miệng cười, ánh mắt lại chuyển sang Chiến Đông Lai, chỉ thấy y đang quay quần trong giữa "Lam Ưng" Lam Lạc Thiên, "Tử Ưng" Đường Nhiễm Thiên và "Thúy Ưng" Lăng Chấn Thiên, mãi đến lúc này vẫn chưa có vẻ kém thế.
Thất Ưng Đưòng danh khiếp hắc bạch hai đạo, võ công của Thiên Hồng Thất Ưng tất có chỗ độc đáo riêng, mặc dù kể từ bảy năm trước, Thiên Hồng Thất Ưng rửa tay quy ẩn, tám tiêu cục của Thất Ưng Đường ở hai miền nam bắc, cùng lấy bản hiệu chữ vàng xuống, do những tiêu đầu thành danh của tất cả tiêu cục trong mười ba tỉnh nam bắc, phi kỵ thay ngựa, đưa thẳng đến tổng cục của Thất Ưng Đường tại phủ Giang Ninh, sau khi dùng vô căn thủy rửa sạch chữ vàng trên bảng hiệu, trong võ lâm kể từ đó không còn ai được trông thấy thân thủ của Thiên Hồng Thất Ưng nữa.
Và giờ đây bảy anh em họ thi triển thân thủ cũng vẫn hùng mạnh như xưa, chỉ thấy Lam, Tử, Thúy tam ưng tóc bay phất phới, quát tháo liên hồi, chưởng lực cương mãnh cuồn cuộn như sóng to xô về phía Chiến Đông Lai.
Anh em họ đã xông xáo trên chốn giang hồ những mấy mươi năm dài, từng động thủ giao đấu hằng trăm ngàn lần, lúc này liên thủ tấn công, tuy võ công của mỗi người khác nhau, song phối hợp hết sức chặt chẽ.
Chiến Đông Lai độc chiến tam ưng vẫn không hề kém thế, chỉ thấy bóng chưởng của y chập chùng tỏa ra bốn phía, chẳng rõ y đã có bao nhiêu cánh tay, rõ ràng thấy y một chưởng phóng về phía Lam Ưng, vậy mà luồn chưởng lực ấy lại tạt sang phía Thúy Ưng và Tử Ưng. Lam Ưng vừa ổn định tâm thần bỗng lại có một luồng chưởng phong xô nhanh vào ngực.
Côn Lôn Thần Chưởng tuy đã danh động võ lâm từ lâu, song chiêu thức mà Chiến Đông Lai đã sử dụng lại chẳng phải là Côn Lôn chưởng pháp, mọi người hiện diện tuy đều là cao thủ võ lâm, song chẳng một ai nhận ra được chưởng pháp của y.
Quách Ngọc Hà khẽ chau mày, bỗng bật lên một tiếng sửng sốt, "Bạch ưng" Bạch Khuyên Thiên liền đưa mắt nhìn, trông thấy Quách Ngọc Hà mặt đầy vẻ kinh dị, vội quay sang nhìn, thần sắc cũng không khỏi vô cùng nghi hoặc.
Lúc này cây cối trong vườn chẳng ra từ bao giờ đã bốc lên một làn sương trắng mông lung.
"Hoàng Ưng" Hoàng Lệnh Thiên và "Phi Hoàn" Vi Kỳ chẳng rõ tự bao giờ thân thủ đều trở nên chậm lại, tựa hồ chân lực trong người đã suy giảm, nên ai cũng không dám toàn lực xuất thủ khiến chân lực tiêu hao hơn nữa.
Trong sương mù dày đặc, vẻ mặt "Hắc Ưng" Lãnh Dạ Thiên lại càng âm trầm và lạnh lùng hơn. Hai gã đồng tử áo gấm vẫn nằm ngủ say sưa dưới đất, chỉ có Nhâm Phong Bình là càng ra chiều bình thản hơn, tựa hồ như nắm chắc phần thắng.
Bạch Khuyên Thiên quét mắt nhìn quanh, mặt thoáng biến sắc, đưa tay ấn nhẹ vào huyệt ngủ của "Hồng Ưng" Hồng Hao Thiên, mang lão đặt lên một chiếc ghế dựa trước đại sảnh, trầm giọng nói:
- Xin phiền cô nương trông chừng giùm cho.
Trong lúc này cuộc diễn biến đã đưa Thiên Hồng Thất Ưng vào tình thế nguy khốn, song thần thái của Bạch Khuyên Thiên, người cầm đầu Thất Ưng vẫn hết sức điềm tĩnh vững vàng, không chút tỏ vẻ hoảng sợ.
Dặn dò Quách Ngọc Hà xong, Bạch Khuyên Thiên liền chậm rãi bước xuống bậc cấp. "Hắc Ưng" Lãnh Dạ Thiên lập tức phóng bước đến cạnh, trầm giọng nói:
- Đại ca, lão tứ đã dùng sức quá mạnh, hiện ...
Bạch Khuyên Thiên nhẹ khoát tay ngắt lời Lãnh Dạ Thiên, lúc này ông đang ngưng thần nghiên cứu thân pháp và chiêu thức của Chiến Đông Lai, chỉ thấy Lam, Tử, Thúy tam ưng chiêu thức tán loạn, dần đã không còn sức hoàn kích, chỉ bằng vào kinh nghiệm phong phú và nội lực thâm hậu miễn cưỡng cầm cự, còn Chiến Đông Lai thì thân hình di chuyển mỗi lúc càng nhanh hơn.
Bạch Khuyên Thiên khẽ cau mày trầm giọng nói:
- Lục đệ có nhận ra sự biến hóa trong bộ pháp của thiếu niên này chăng ?
"Hắc Ưng" Lãnh Dạ Thiên chậm rãi đáp:
- Tiểu đệ cũng biết sự ảo diệu trong chiêu thức của y hoàn toàn nhờ vào sự di chuyển của bộ pháp, song chẳng tài nào nhận ra được cước bộ của y đã chuyển động như thế nào !
Bạch Khuyên Thiên đưa tay vuốt râu, thở hắt ra một hơi dài, bỗng cao giọng nói:
- Lão ngũ dừng tay lại !
Hoàng Ưng thoáng ngạc nhiên, phóng vù một chưởng rồi lui ra sau vài thước, đoạn quay người lướt đến cạnh Bạch Khuyên Thiên, ngực vẫn không ngớt phập phồng.
Vi Kỳ cũng không ngớt thở hổn hển, chỉ nghe Nhâm Phong Bình lạnh lùng nói:
- Vi huynh giờ lại gây thù kết oán với hạng cường địch, e rằng trong tương lai sẽ gặp nhiều phiền toái.
Vi Thất ngớ người, buông tiếng thở dài lầm bầm nói:
- Vậy ... vậy là thế nào, thật là vô lý ... kể như Vi mỗ đã gặp vận rủi ...
Nhâm Phong Bình cười khảy:
- Thất Ưng đến đây là vì Nam Cung Bình, nếu như Nam Cung Bình thất tung ở đây, Vi huynh dẫu có trăm miệng thì món này vẫn phải tính toán với Mộ Long Trang.
"Phi Hoàn" Vi Kỳ tái mặt, thừ ra nhìn làn sương trắng lãng đãng lan tỏa trong sân vườn.
"Bạch Ưng" Bạch Khuyên Thiên chờ cho Hoàng Ưng lồng ngực ổn định mới khẽ thở dài nói:
- Huynh đệ ta đã bao lâu không liên kết xuất thủ rồi ?
Hoàng Lệnh Thiên trầm ngâm:
- Kể từ khi ...
Bỗng đưa mặt nhìn Chiến Đông Lai, ngập ngừng nói tiếp:
- Đối phó với một thiếu niên thế này, chả lẽ huynh đệ ta ...
Bạch Khuyên Thiên thở dài ngắt lời:
- Đành rằng thắng cũng chẳng vẻ vang gì, song dẫu sao cũng còn hơn là để cho các huynh đệ kia bại dưới tay hắn.
Hoàng Lệnh Thiên trầm ngâm một hồi, liếc nhìn Lãnh Dạ Thiên, thấy y vẫn chẳng tỏ vẻ gì, chẳng rõ là tán thành hay phản đối. Nhìn làn sương trắng mông lung vờn quanh anh em họ hồi lâu, "Bạch Ưng" Bạch Khuyên Thiên bỗng gằn giọng quát:
- Đi !
Cánh tay áo rộng thùng thình của ông phất lên, đã đến bên cạnh Chiến Đông Lai, Lam, Thúy, Tử tam ưng tinh thần lập tức phấn chấn, ngay trong khoảnh khắc ấy Bạch Khuyên Thiên đẩy song chưởng cùng lúc phóng ra, chưởng phong vô cùng cương mãnh.
Hoàng Lệnh Thiên thở dài:
- Đại ca hôm nay đã thật sự nổi giận, xem ra huynh đệ ta hôm nay phải quyết liều một phen sống mái nữa rồi.
"Hắc Ưng" Lãnh Dạ Thiên bỗng hé nở nụ cười, chậm rãi nói:
- Đúng vậy !
Vừa dứt lời đã lao bổ vào trong vòng chiến. "Hoàng Ưng" Hoàng Lệnh Thiên buông thõng hai tay điều tức một hồi, rồi cũng lao bổ vào.
Bạch Khuyên Thiên vừa dứt ba chiêu, bỗng khoát tay quát:
- Tản ra !
Lam, Tử, Thúy, Hoàng, Hắc ngũ ưng lập tức tản ra xa năm thước, song vẫn không ngớt tung những luồng chưởng phong mãnh liệt về phía Chiến Đông Lai. Bạch Khuyên Thiên xoay chưởng, bỗng lao bổ vào bóng chưởng của Chiến Đông Lai, trong thoáng chốc những thấy Chiến Đông Lai bước chân rối loạn, thân pháp chậm dần, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Nhâm Phong Bình chắp tay bàng quan, chậm rãi nói:
- Từ lâu nghe nói Bạch Ưng thời trai tráng xông xáo trên chốn giang hồ, vốn có danh hiệu là Phanh Mệnh (liều mạng) Thư Sinh, một khi động thủ với người là phải quyết một trận sống mái, khi nãy thấy lão có vẻ nho nhã, tại hạ còn chưa tin, giờ trông thấy quả là danh bất hư truyền.
Ngưng giây lát, bỗng lại cười khảy mấy tiếng rồi nói tiếp:
- Nhưng nếu Chiến Đông Lai này chết tại Mộ Long Trang, vậy thì ... Vi huynh thấy đệ tử phái Côn Lôn có chịu để yên cho Vi huynh chăng ?
"Phi Hoàn" Vi Kỳ cắn răng, tức tối nhìn Nhâm Phong Bình, hậm hực nói:
- Các hạ áp bức lão phu thế này, lão phu lại ...
Bỗng nghe "Bạch Ưng" Bạch Khuyên Thiên lại quát lớn:
- Tiến lên !
Ngũ ưng lập tức cùng lao bổ vào Chiến Đông Lai, phen này năm người đều giở hết toàn lực, sau ba chiêu Chiến Đông Lai đã lộ vẻ kém thế.
Nhâm Phong Bình càng ra chiều thanh thản hơn, miệng không ngớt cười khảy, chậm rãi nói:
- Thiên Hồng Thất Ưng quả không phải tay vừa, ba chiêu nữa vị đệ tử Côn Lôn này e rằng ...
"Phi Hoàn" Vi Kỳ bỗng buông tiếng thở dài nói:
- Dẫu lão phu đầu nhập vào quý bang thì phỏng có ích gì ? Lão phu ... đã già nua vô dụng, các người còn ép buộc lão phu như vậy làm gì ?
Nhâm Phong Bình sầm mặt:
- Ai ép buộc Vi huynh ? Nếu Vi huynh không bằng lòng thì có thể khỏi gia nhập.
Vi Thất thở dài ảo não:
- Đằng nào tính mạng và cơ nghiệp của lão phu cũng đã sắp tiêu tan hết rồi, ôi ...
Quách Ngọc Hà đứng trên thềm ngoái lại nói:
- Thạch Trầm, hãy xem bộ dạng nhăn nhó rầu rĩ của Vi Thất ở đằng kia, còn Nhâm Phong Bình thì dương dương đắc ý, thử đoán xem là vì lẽ gì ?
Thạch Trầm tự nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi cuộc chiến, nghe hỏi liền ngẫm nghĩ, đoạn chậm rãi nói:
- Sự cố xảy ra tại Mộ Long Trang hôm nay, bất kể là ai thắng ai bại thì "Phi Hoàn" Vi Thất cũng đều gặp nhiều rắc rối ... Ôi ! Những xung đột ân oán trong chốn giang hồ đôi khi quả là không mấy hợp lý.
Quách Ngọc Hà mỉm cười:
- Còn gì nữa ?
Thạch Trầm ngẩn người:
- Còn gì nữa chứ ?
Quách Ngọc Hà khẽ thở dài:
- Tình huống hôm nay quá là phức tạp, tam đệ không nhận ra cũng phải ! Khi chúng ta bước chân vào Mộ Long Trang đã thấy thái độ của Vi Thất đối với Nhâm Phong Bình không được bình thường, và cử chỉ của Nhâm Phong Bình cũng chẳng giống một người khách, phen này y vào Trung Nguyên hẳn là có mưu đồ to tát, thậm chí có thể cưỡng bức Vi Thất nhập bọn, song Vi Thất tuổi đã già, lại có sự nghiệp, hùng tâm đã nguội, nên không mấy bằng lòng, nhưng lại có phần e sợ Nhâm Phong Bình, những chi tiết bên trong tôi không được rõ lắm.
Đoạn mỉm cười nói tiếp:
- Chiến Đông Lai thân hoài tuyệt kỹ mới bước chân vào chốn giang hồ, ngoài việc tìm kiếm Phá Vân Thủ còn định nhân cơ hội gây dựng tiếng tăm, cho nên y mới gây sự động thủ với Thiên Hồng Thất Ưng, y vốn đã xem thường người trong giới tiêu sư, hơn nữa Thiên Hồng Thất Ưng đều đã già nua, nào ngờ sự việc lại vượt xa dự liệu của y, chẳng những không gây được tiếng vang, trái lại còn báo hại Vi Thất bị lâm vào tình trạng khó xử hai bên, riêng Nhâm Phong Bình bên nào cũng đều có lợi, tất nhiên y hết sức đắc ý.
Vừa dứt lời, bỗng nghe sau lưng vang lên một tiếng cười khẽ và nói:
Chương trước | Chương sau