XtGem Forum catalog
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 147 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 11 - Hiệp khí ngất trời

↓↓

Nào ngờ hai tiếng "thượng tọa" chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì thiếu niên áo gấm đó chẳng chút nào khách sáo chễm chệ ngồi vào ghế chủ tịch, như thể vị trí ấy vốn là dành sẵn cho y vậy.

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Phi Hoàn" Vi Kỳ thoáng chau mày hết sức phật ý, thầm nhủ:


- Dù ngươi có đúng thật là đệ tử phái Côn Lôn thì cũng không nên ngông cuồng như vậy.


Đoạn thầm cười khảy:


- Nếu hắn mà biết ở đây còn có đệ tử Thần Long hẳn là thái độ phải khác đi nhiều !


Thạch Trầm buông tiếng cười gằn, nỗi bất mãn trong lòng đã bộc lộ rõ ra ngoài mặt, song thiếu niên áo gấm ngước mặt nhìn trời như không hề hay biết.


Quách Ngọc Hà mỉm cười, tùy ý ngồi xuống, Thạch Trầm cũng chẳng tiện phát tác, cố nén lửa giận ngồi xuống cạnh y thị. Vi Kỳ là chủ nhân lại càng không thể nổi giận, sau một tiếng đằng hắng, ông nói ra danh hiệu của Quách Ngọc Hà, Thạch Trầm và Nhâm Phong Bình.


Địa vị của ba người đều chẳng phải thường trên chốn giang hồ, Vi Kỳ tưởng đâu sau khi nghe xong danh hiệu của họ, thiếu niên áo gấm hẳn sẽ thay đổi thái độ.


Nào ngờ chàng ta quét mắt một vòng rồi lạnh lùng nói:


- Tại hạ là Chiến Đông Lai !


Rồi không nói thêm tiếng nào nữa, chỉ đưa mắt nhìn vào gương mặt tươi như hoa xuân của Quách Ngọc Hà, chẳng biết rõ là cố ý tỏ vẻ kiêu căng hay là mới bước chân vào giang hồ, chưa hề nghe nói đến danh tiếng của những hiệp sĩ võ lâm này.


Vi Kỳ tức giận nhủ thầm:


- Rõ là cuồng ngạo, dù là sư huynh ngươi Trác Bất Phàm cũng chưa dám vô lễ như vậy ở trước mặt lão phu.


Sau tuần rượu đầu, Vi Kỳ bỗng bật cười ha hả nói:


- Chiến huynh tuy mới bước chân vào chốn giang hồ, song kể ra cũng là không phải là người ngoài, mấy năm trước cao túc của quý phái "Phá Vân Thủ" Trác thiếu niên hồi mới xuống Côn Lôn cũng có đến tệ trang một lần, được Trác thiếu hiệp không chê, hết sức khách sáo với lão phu, xưng hô là tiền bối, ha ha ...


Thiếu niên áo gấm Chiến Đông Lai buông tiếng cười khảy:


- Trác Bất Phàm là sư điệt của tại hạ !


Mọi người đều sửng sờ, Vi Kỳ vụt nín cười. Chiến Đông Lai ngước mắt buông một tiếng cười, nâng ly rượu lên uống cạn một hơi, đoạn đưa tay chỉ hai đồng tử áo gấm đứng ngoài cửa đại sảnh nói:


- Hai người kia mới là sư đệ đồng vai với Trác Bất Phàm.


Nhâm Phong Bình ngẩng người, vội đứng dậy rời ghế, Vi Kỳ gượng cười nói:


- Xin trăm mời nhị vị thế huynh hãy ngồi vào bàn, kẻ không biết kể như vô tội, chớ trách lão phu đã thất lễ.


Gã đồng tử nghiêm trang lạnh lùng nói:


- Có mặt sư thúc, tại hạ không dám !


Gã đồng tử kia lại cười hề hề nói:


- Lần sau đến, Vi trang chủ đừng bảo chúng tôi dắt ngựa nữa là được rồi.


Vi Kỳ thoáng đỏ mặt, chỉ nghe gã lại cười nói:


- Không ngờ Trác sư huynh lại có danh tiếng lớn như vậy, đại sư bá mà hay được hẳn là vui mừng lắm.


Chiến Đông Lai quét mắt nhìn, lạnh lùng tiếp lời:


- Tại hạ phen này mạo muội đến đây một là đã từ lâu ngưỡng mộ danh tiếng Vi trang củ khẳng khái hiếu nghĩa, lễ hiền hạ sĩ ...


Ánh mắt sắc bén của y quét sang Vi Kỳ. Vi Kỳ lại thoáng đỏ mặt. Chiến Đông Lai nói tiếp:


- Hai nữa là để điều tra tin tức của đại sư điệt Trác Bất Phàm.


Thạch Trầm thoáng biến sắc mặt đưa mắt nhìn Quách Ngọc Hà. Chiến Đông Lai lại chậm rãi nói tiếp:


- Đại sư điệt của tại hạ từ khi xuống Côn Lôn, mấy năm trước còn có tin tức về núi, nhưng mấy năm gần đây thì biệt vô âm tín ...


Ánh mắt bỗng như tia chớp phóng về phía Thạch Trầm, trầm giọng nói tiếp:


- Thạch bằng hữu biết tông tích của y phải không ?


Thạch Trầm rúng động cõi lòng, ly rượu trong tay sánh ra một giọt, Chiến Đông Lai cười khảy nói tiếp:


- Nếu biết thì xin bằng hữu hãy mau nói ra thì hơn.


Quách Ngọc Hà cười khẽ nói:


- Đại danh của Phá Vân Thủ tuy tôi đã ngưỡng mộ từ lâu, song chưa từng gặp mặt bao giờ, làm sao biết hiệp tông của y được ?


Chiến Đông Lai vụt quay nhìn vào mặt y thị, lạnh lùng nói:


- Thật vậy ư ?


Quách Ngọc Hà nụ cười trên môi càng tươi hơn nói:


- Lời nói của đệ tử Thần Long, Chiến đại hiệp nên tin thì hơn.


Đoạn bàn tay ấn nhẹ xuống, chung rượu trong tay liền lún vào bàn, song bàn tay thị cất lên, chung rượu lại bật lên theo, động tác nhanh như chớp, tất cả diễn ra chỉ trong chớp nhoáng.


Chiến Đông Lai thoáng biến sắc mặt, chằm chặp nhìn vào nụ cười đẹp như hoa nở trên môi Quách Ngọc Hà, bỗng ngửa cổ cười dài nói:


- Dù cho phu nhân không phải là môn hạ Thần Long thì lời nói của phu nhân, tại hạ cũng hết sức tin tưởng.


Thạch Trầm buông tiếng hừ hậm hực, Nhâm Phong Bình cười ha hả nói:


- Rượu thịt đã sắp nguội hết rồi, xin mời các vị hãy cầm đũa, chớ phụ thịnh ý của chủ nhân.


Vừa dứt lời, chợt nghe tiếng kình phong vụt vang lên, rồi thì vụt tối sầm, một tiếng ưng kêu lảnh lót, những thấy vào cánh chim ưng bay vút qua cửa sảnh, rồi lại vòng trở về, liệng quanh trong sân trước đại sảnh, tổng cộng gồm bảy con.


"Phi Hoàn" Vi Kỳ biến sắc mặt, tức tốc đứng lên, gã đồng tử hồn nhiên vui tính tươi cười nói:


- Thật không ngờ ở đây cũng có chim ưng, vui quá !


Bỗng nhún mình chênh chếch vọt lên, hai tay vươn ra lao về phía đàn chim ưng.


Thế cất lên của gã hết sức ung dung, thế lao đi nhanh như chớp, chỉ thấy chiếc áo gấm lấp lánh của gã nhấp nhoáng, tay đã chộp trúng cánh của một con chim ưng.


Quách Ngọc Hà cười vỗ tay hô lớn:


- Tuyệt lắm !


Chim ưng kêu lớn một tiếng, sáu con kia lập tức bay vòng trở lại, cùng đập mạnh cánh đưa mỏ sắt ra mổ vào gã đồng tử áo gấm.


Thốt nhiên, một tiếng cung bật từ xa, đồng thời một tiếng quát khẽ:


- Xem đây !


Rồi thì một luồng sáng bay vút tới. Tất cả chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, đồng tử áo gấm chưa hạ người xuống đất thì luồn sáng kia đã bay vút tới, đồng thời sáu con ưng cũng kịp mổ vào người gã.


Quách Ngọc Hà hai tiếng "tuyệt lắm" vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức lại hoảng hốt kêu lớn:


- Nguy rồi !


Nhâm Phong Bình, Vi Kỳ và Chiến Đông Lai cũng không khỏi thất sắc kêu lên thảng thốt, chỉ thấy gã đồng tử ấy buông tay phải ra, hai chân co nhanh, lộn người trên không một vòng, "soạt" một tiếng, góc áo đã bị bóng sáng kia xuyên thủng một lỗ.


Gã đồng tử áo gấm khác vung tay quát lên:


- Xem đây !


Bảy đốm sáng bạc phóng vút ra, chia nhau bắn về phía bảy con chim ưng.


Sáu con ưng cùng kêu lên lảnh lót rồi vọt thẳng lên cao, còn một con đã bị ám khí phóng trúng cánh trái, rơi xuống đất cùng với đồng tử áo gấm kia.


Luồng sáng kia vẫn tiếp tục bay nhanh tới, "phập" một tiếng cắm vào một mái hiên trước đại sảnh, thì ra là một mũi tên dài đen nhánh, cắm sâu vào cột cả thước, chứng tỏ người bắn tên có nội lực kinh người.


Gã đồng tử áo gấm sau khi hạ xuống đất, đưa mắt nhìn mũi tên kia, đôi môi đỏ tươi của gã giờ đã không còn một chút sắc máu.


Chiến Đông Lai vẻ mặt trầm lặng, đứng dậy trầm giọng nói:


- Vi trang chủ, đây là lối tiếp đãi khách của Mộ Long Trang ư ?


Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng có tiếng hô vang:


- Thất Ưng xung thiên, võ ta vang lừng.


"Phi Hoàn" Vi Kỳ tái mặt buột miệng:


- Thất Ưng Đường.


Bỗng thấy một đại hán áo đen tay cầm tấm danh thiếp màu đỏ chạy như bay vào, Vi Kỳ vội bước tới đón lấy, giở ra xem, thấy trên danh thiếp chẳng có một chữ nào, chỉ vẽ bảy con chim ưng thần thái và màu sắc khác nhau gồm đỏ, vàng, đen, xanh, trắng, lam và tím, hết sức sống động.


Vi Kỳ lại biến sắc mặt quát lớn:


- Xin mời !


Phóng bước đi ra, Nhâm Phong Bình chau mày lẩm bẩm:


- Thất Ưng Đường ... Thất Ưng Đường !


Ánh mắt bỗng rực sáng, hướng sang Chiến Đông Lai, Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà thoáng ôm quyền thi lễ, rồi cũng nối gót nhanh theo sau.


Chiến Đông Lai đứng trước bực thềm nhìn theo bóng dáng hai người, ánh mắt bỗng lóe lên một chút sát cơ, cúi xuống đồng tử áo gấm nọ nói:


- Ngọc Nhi có thọ thương không ?


Đồng tử áo gấm Ngọc Nhi lắc đầu, song sắc mặt trắng bệch, vẻ vui tươi khi nãy giờ đã hoàn toàn biến mất.


Quách Ngọc Hà thở dài nói:


- Tuổi còn nhỏ mà đã có công lực thế này quả chẳng phải dễ, bị người ám toán một lần có chi đáng kể.


Chiến Đông Lai buông tiếng cười khảy:


- Môn hạ phái Côn Lôn đâu thể ...


Chưa kịp dứt lời đã nghe bên ngoài vọng vào tiếng người ồn ào, con ưng bị thương được ...


***** mất trang ***** đứt tâm mạch mà chết.


Sáu lão nhân khác trong Thiên Hồng Thất Ưng tuy lúc này vô cùng kinh hãi lẫn tức giận, song ném chuột sợ vỡ đồ, nên chẳng một ai dám mạo hiểm ra tay.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối là tiểu thuyết ngôn tình hiện đại được sưu tầm và đăng

21-07-2016 45 chương
Ông đa tình

Ông đa tình

Mà ai thì cũng phải vậy thôi! Những người mình càng thương thì mình càng ít đề

23-06-2016
Cái mụn

Cái mụn

I. Một cái mụn bọc mọc sát khóe miệng nhưng ở vị trí không éo le cho lắm bởi nó

25-06-2016
Thằng Sẹo

Thằng Sẹo

Thằng bạn tôi - Tùng Sẹo. Hôm nay nó ra tù sau năm năm cải tạo vì tội mua bán ma túy.

24-06-2016
Màu của tình yêu

Màu của tình yêu

"Anh đi đây". Ba chữ ấy đến với với tôi lặng lẽ vào buổi sáng đẹp trời, Hoàng

23-06-2016
Chị

Chị

Sài gòn vào ngày đầu đông, nắng nhạt dần, những cơn mưa bất chợt len lỏi từng góc

23-06-2016