Một chiêu hai chưởng này nhanh như chớp và rất chuẩn xác, Thiếu nữ tuyệt sắc và Long Bố Thi cùng sững sốt, hai người đều không thể nào ngờ tới chàng lại đột ngột ra tay như vậy.
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Trong khi hai người đang sửng sốt thì bàn tay của thiếu niên nọ đã chạm vào áo của họ.
Thiếu nữ tuyệt sắc cười khảy, tay trái bổ xuống "bốp" một tiếng, chạm với tay phải của thiếu niên nọ.
Long Bố Thi quát vang, xoay người trở bước, tay trái vung ra, "bốp" một tiếng, chạm với tay trái thiếu niên nọ.
Bốn chưởng chạm nhau vang lênhai tiếng cùng trong một lúc, Long Phi chau chặt mày, một bước phóng tới, lớn tiếng quát:
- Lão ngũ điên rồi ư ?
Những thấy chàng thiếu niên thu chưởng lại, bước như hành vân lưu thủy lùi ra sau ba bước, khom mình nói:
- Sư phụ, vị cô nương này không hề nói dối.
Long Bố Thi trố mắt:
- Ngươi muốn nói là công lực của ta hiện giờ đã giống như nàng ta.
Đoạn ngửa cổ cười dài, nói tiếp:
- Hay lắm ! Ngày hôm nay ta đã có một tay thủ công lực tương đương rồi.
Long Phi ngớ người:
- Thì ra ngũ đệ đã thăm dò công lực của nàng ta ...
Thiếu niên nọ cúi đầu:
- Đúng vậy !
Long Bố Thi cười giòn:
- Nếu Bình nhi không có ý thăm dò thì đâu có ra tay với ta, ngươi hỏi quá là thừa.
Bất Tử Thần Long giờ đây tuy đang đứng trưóc một cuộc ác chiến vô cùng hung hiểm, song cõi lòng lại hết sức vui sướng, chẳng rõ vì đã có được một đối thủ "công lực tương đương" hay là có được một đệ tử vô cùng hợp ý ? Hoặc cả hai ?
Long Phi lộ vẻ hổ thẹn, chầm chậm lui ra, cúi gằm mặt, song lại liếc xéo về phía thiếu niên nọ.
Thiếu phụ áo huyền cười nhẹ nói:
- Ngũ đệ tuổi còn trẻ không ngờ lại có công lực và trí tuệ như vậy, thật chẳng thể nào nhận thấy được.
Long Bố Thi khẽ thở dài:
- Lâu ngày mới hiểu lòng người, đường xa mới biết sức ngựa, xem ra tài trí và tính tình của một cá nhân phải đến lúc nguy cấp mới có thể nhận ra được.
Thiếu niên nọ cúi mặt, Long Phi và thiếu phụ áo huyền lại đưa mắt nhìn nhau, thiếu nữ lúc nãy đứng sóng vai với thiếu niên nọ bỗng nở nụ cười đắc ý lẫn kiêu hãnh.
Thiếu nữ tuyệt sắc đến lúc này mới dời ánh mắt khỏi thiếu niên nọ, lạnh lùng nói:
- Giờ đã có thể động thủ rồi chứ ?
Long Bố Thi gật đầu:
- Lẽ tất nhiên !
Đoạn cung trường kiếm lên, những nghe một tiếng rít gió lảnh tới như xé toạc không gian, ngọn cô tùng khẽ rung động, lá rơi lả tả xuống người của bốn người đàn bà trung niên áo xanh.
Ông ta hiện giờ chỉ còn ba thành công lực mà còn ghê gớm đến vậy, bốn người đàn bà áo xanh cùng đưa mắt nhìn nhau, bất giác rợn người.
Thiếu nữ tuyệt sắc như không hề trông thấy, lạnh lùng nói:
- Nếu đã có thể động thủ thì xin các hạ đi theo tôi.
Long Bố Thi ngạc nhiên:
- Chả lẽ đây không phải là nơi động thủ ư ?
Thiếu nữ tuyệt sắc nghiêm giọng:
- Đúng vậy, đây không phải là nơi động thủ.
Đoạn dợm quay người bỏ đi. Long Bố Thi trầm giọng:
- Vì sao ?
Thiếu nữ tuyệt sắc lạnh lùng:
- Bởi kiếm pháp của tôi không thể để cho kẻ khác trông thấy.
- Vì sao ?
- Vì nếu tôi giết chết các hạ, môn nhân đệ tử của các hạ ắt sẽ tìm tôi báo thù, Chỉ Giao Sơn Trang có thanh thế hùng mạnh trong chốn giang hồ võ lâm, gia sư chỉ có mỗi mình tôi là đồ đệ, họ mà phục thù ắt tôi không sao chống nổi, các hạ bảo có đúng chăng ?
Long Phi bỗng quát lớn:
- Tất nhiên là cô nương không chống nổi rồi.
Thiếu phụ áo huyền tiếp lời:
- Cô nương tưởng với trình độ võ công của mình có thể thắng được gia sư ư ?
Long Bố Thi quét mắt nhìn hai người, thầm thở dài rồi trầm giọng nói:
- Không sai, nếu cô nương giết được lão phu, đệ tử của lão phu hẳn sẽ tìm cô nương phục thù, và cô nương nhất định không phải là địch thủ của họ, cho nên cô nương định cậy vào pho kiếm pháp ấy để phòng thân.
Thiếu nữ tuyệt sắc gật đầu:
- Đúng vậy ! Lúc gia sư truyền pho kiếm pháp này cho tôi, ngoại trừ bảo tôi giết các hạ, còn phải giết kẻ khác nữa, do đó tôi đâu thể để cho người khác trông thấy pho kiếm pháp ấy rồi nghiên cứu điểm sơ hở của nó.
Long Bố Thi gật gù:
- Không sai, nếu lão phu sáng chế ra một pho kiếm pháp mới thì cũng không muốn để cho quá nhiều người trông thấy.
Bỗng buông tiếng thở dài, nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ tuyệt sắc, dằn mạnh từng tiếng:
- Lệnh sư trước lúc chết cũng còn hận lão phu đến vậy ư ?
Thiếu nữ tuyệt sắc cười khảy:
- Nếu là hận thù sâu đậm thì sống hay chết nào có chi khác biệt ?
Long Bố Thi rợn người, lẩm bẩm:
- Nếu là hận thù sâu đậm thì sống hay chết nào có chi khác biệt ...
Bỗng ngửa cổ hú dài, gằn giọng:
- Đâu cũng được, tùy cô nương.
Thiếu nữ tuyệt sắc chẳng nói chẳng rằng, quay người bước đi, bỗng Long Phi quát lớn:
- Hãy khoan !
Thiếu nữ tuyệt sắc không dừng bước, chỉ nghe một làn gió nhẹ thoảng qua, chàng thiếu niên tuấn tú nọ đã thõng tay đứng cản trước mặt nàng.
Thiếu nữ tuyệt sắc khẽ chau mày liễu, ngoái lại ném cho Long Bố Thi một cái nhìn sắc lạnh.
Long Bố Thi trầm giọng quát:
- Các ngươi lại định làm gì thế ?
Thiếu phụ áo huyền lướt tới, cười giải lả nói:
- Sư phụ nên cẩn trọng, nếu họ có mai phục thì sư phụ há chẳng bị ám toán hay sao ?
Long Bố Thi trầm ngâm hồi lâu, ngẩng lên nhìn, thiếu nữ tuyệt sắc đang lạnh lùng nhìn ông như thể nói:
- Đi hay không tùy ông ...
Đôi mắt linh hoạt của thiếu phụ áo huyền liếc nhanh về phía Long Bố Thi, thấy vẻ mặt ông như vậy, vội nói:
- Cô nương cao tánh đại danh, chúng tôi đến giờ hãy chưa thỉnh giáo, thật thất lễ quá.
Giọng nói nàng hết sức hòa nhã, mặt nhoẻn cười thật tươi, khiến người khó thể từ chối trả lời câu hỏi của nàng.
Thiếu nữ tuyệt sắc tuy mặt lạnh như băng giá, song miệng vẫn đáp ngắn gọn:
- Diệp Mạn Thanh !
Thiếu phụ áo huyền cười nhẹ:
- Cái tên thật là dịu dàng ! Tôi là Quách Ngọc Hà, cái tên phàm tục biết mấy, nhưng thôi, biết làm sao hơn ?
Trong giờ phút này mà nàng lại đi nói những chuyện tầm phào, Long Bố Thi tuy có vẻ nóng ruột, song dường như rất thương quý nàng, nên ông không phát tác.
Đại hán râu xồm Long Phi như cũng rất kính nể nàng, chỉ có thiếu niên anh tuấn trước sau mặt vẫn trơ lạnh, không nói mà cũng chẳng cười.
Quách Ngọc Hà nói tiếp:
- Diệp cô nương, chúng ta tuy chưa từng gặp nhau, song đại danh của gia sư chúng tôi đã được nghe từ lâu, cộng thêm Diệp cô nương xinh đẹp khả ái thế này, cho nên đối với những lời Diệp cô nương đã nói, chúng tôi xin tuân theo hết thảy.
Diệp Mạn Thanh buông tiếng cười khảy. Quách Ngọc Hà vẫn thản nhiên nói tiếp:
- Nhưng điều kiện mà Diệp cô nương vừa nêu ra khi nãy, chúng tôi cảm thấy có phần không ổn.
Diệp Mạn Thanh cười khảy:
- Có chi mà không ổn ? Việc này đâu liên quan gì đến phương giá, phương giá đa sự làm chi ?
Lời lẽ và giọng nói nàng sắc lạnh, song Quách Ngọc Hà vẫn tươi cười nói:
- Nếu quả thật Diệp cô nương vì không muốn để chúng tôi trông thấy kiếm pháp bí truyền của lệnh sư, lẽ ra sớm đã nói ra rồi, vì sao mãi đến bây giờ mới nói ra ? Điều ấy tôi thật không hiểu nổi.
Diệp Mạn Thanh đưa mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói:
- Phương giá muốn tôi nói ra thật ư ?
Chương sau