Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 72 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 1 - Giữa sống và chết

↓↓

- Dẫu tôi có ý định ấy, chỉ e ông cũng khinh thường không chịu động thủ đấy chứ ?

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Long Bố Thi nghiêm giọng :


- Đúng vậy !


- Trong mấy mươi năm qua, ông với gia sư so tài động thủ được bao nhiêu lần ?


- Rất nhiều, không kể xiết.


- Ông có thắng được một chiêu nửa thức chăng ?


- Nhưng cũng chưa từng bại bao giờ.


- Chưa phân thắng bại mà ông đã muốn xưng bá giang hồ mãi mãi, trên cõi đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.


Long Bố Thi ngớ người :


- Diệp Thu Bạch đã chết, chả lẽ lão phu còn có thể đi tìm người chết động thủ hay sao ?


- Gia sư tuy đã chết, song có để lại một pho kiếm pháp, nếu ông không thắng được pho kiếm pháp ấy thì xin ông hãy lập tức tự tuyệt trên đỉnh Hoa Sơn này, và môn nhân đệ tử của Chỉ Giao Sơn Trang kể từ đây không được bước chân vào chốn giang hồ nữa.


Đại hán râu xồm Long Phi bỗng ngửa cổ cười vang rồi nói:


- Nếu như gia phụ thắng thì sao ?


Thiếu nữ tuyệt sắc chẳng thèm đếm xỉa đến y, tảng lờ như không hề nghe thấy.


Long Phi cười rộ nói tiếp:


- Nếu gia phụ bại thì sẽ lập tức tự tuyệt, còn như gia phụ thắng, chẳng lẽ phải bảo "Đơn Phụng" Diệp Thu Bạch chết một lần nữa hay sao ? Huống hồ cô nương đã biết rõ gia phụ không muốn động thủ với hàng hậu bối, Diệp Thu Bạch dẫu để lại kiếm pháp thì có ích gì ?


Nào ngờ Long Bố Thi bỗng quát lớn:


- Im ngay !


Đoạn đi đến trước thiếu nữ tuyệt sắc trầm giọng nói:


- Trong mười năm qua bà ấy lại sáng chế ra một pho kiếm pháp mới nữa ư ?


Thiếu nữ tuyệt sắc gật đầu:


- Đúng vậy !


Long Bố Thi ánh mắt rực lên, bỗng lại thở dài:


- Dẫu có kiếm pháp tuyệt thế mà không có người võ công tuyệt thế sử dụng thì làm sao thắng được lão phu ?


Đoạn chầm chậm cúi đầu xuống, ra chiều hết sức ảo não.


Thiếu nữ tuyệt sắc lạnh lùng nói:


- Hồi mười năm trước, phải chăng công lực của ông và gia sư tương đương nhau ?


Long Bố Thi thành thật:


- Dẫu có sai biệt cũng chỉ mảy may không đáng kể.


- Trong mười năm qua gia sư luôn ghi nhớ ước hẹn sinh tử với ông, ngày đêm gắng công luyện tập.


Long Bố Thi thở dài:


- Lão phu thì cũng vậy thôi.


- Như vậy, mười năm trước công lực của gia sư tương đương với ông, phải chăng mười năm sau cũng chẳng có gì khác biệt ?


Long Bố Thi gật đầu:


- Trừ phi trong mười năm qua bà ấy có được linh đơn diệu dược giúp cho công lực tăng tiến, bằng không tuyệt đối chẳng thể nào thắng được lão phu.


Bỗng buông tiếng thở dài, quay lại nói:


- Long Phi, ngươi nên biết sự tăng tiến của công lực chẳng khác nào như chim xây tổ, người cất nhà phải tiến hành một cách tuần tự, một chút miễn cưỡng cũng chẳng được, tối kỵ hấp tấp cẩu thả, căn cơ thiếu vững chắc thì khó thể đạt đến tuyệt đỉnh võ học. Những linh đơn diệu dược có thể giúp công lực tăng tiến rất khó tìm gặp, điều lạ lùng là giới võ lâm lại có rất nhiều người tin tưởng, vì vậy đã xảy ra biết bao là chuyện ly kỳ.


Long Phi cúi đầu vâng dạ.


Thiếu nữ tuyệt sắc lại nói:


- Vậy là công lực giữa ông với gia sư không có chỗ hơn thua nhau, chỉ hơn nhau về sự biến hóa linh diệu của chiêu thúc phải không ?


Long Bố Thi nghiêm giọng:


- Cao thủ tương tranh, thiên thời địa lợi và nhân hòa đều là những yếu tố quan trọng.


- Nếu như gia sư sáng chế ra được một pho kiếm pháp không hề có chút sơ hở, phải chăng có thể thắng ông ?


- Trên cõi đời không thể có môn công phu không có sơ hở, chỉ cần điểm sơ hở trong kiếm pháp của lệnh sư khiến lão phu không tìm ra được, hoặc một chiêu thế công khiến lão phu không hóa giải được, như vậy là đã thắng.


- Cuột hẹn sinh tử của ông với gia sư chưa thực hiện, thắng bại chưa phân thì gia sư đã qui tiên, lão nhân gia ấy thực chết không nhắm mắt.


Long Bố Thi buông tiếng hừ lạnh:


- Dễ thường lão phu không rất lấy làm đáng tiếc ?


Thiếu nữ tuyệt sắc ngước mặt nhìn trời:


- Gia sư lúc lâm chung đã bảo trong mười năm qua hẳn ông cũng sáng chế ra một số võ công để đối phó với lão nhân gia ấy.


Long Bố Thi ngửa cổ cười:


- Diệp Thu Bạch quả là tri kỷ bình sanh của lão phu.


Tiếng cười của ông ngập đầy khích động lẫn bi thương.


Thiếu nữ tuyệt sắc buông tiếng cười lạnh lùng:


- Nhưng ông khỏi phải lo võ công đã sáng chế của mình không có chỗ sử dụng, gia sư khi lâm chung đã giúp ông nghĩ ra được một cái để phân thắng bại.


Long Bố Thi vụt nín cười, ánh mắt rực lên.


Thiếu nữ tuyệt sắc vờ như không thấy, chậm rãi nói:


- Nếu ông có thể cho tôi điểm vào ba huyệt đạo Khuyết Bồn trên vai, Thần Tàng sau lưng, và Dương Quan dưới xương sống, mỗi nơi một cái, phong tỏa hai mạch Nhâm Đốc, vậy thì với công lực của ông quyết không nguy hiểm đến tính mạng, song nội lực sẽ bị giảm mất bảy phần, trở nên tương đương với tôi. Sau đó thì sử dụng kiếm pháp do gia sư để giao đấu với ông, vậy chẳng phải cũng như chính gia sư động thủ với ông hay sao ?


Nàng nói vòng vo tự nãy giờ, cuối cùng cùng thì lại có dụng ý như vậy, Long Bố Thi bất giác sững sờ, lại nghe Thiếu nữ tuyệt sắc thở dài nói tiếp:


- Đành rằng cách ấy là do gia sư nói ra lúc lâm chung, song nếu ông không bằng lòng thì tôi cũng chẳng biết làm sao hơn.


Long Phi chau mày, trầm giọng nói:


- Điều ấy nghe ra thật như trò đùa, tuyệt đối chẳng thể thực hiện được, khá khen cô nương lại thốt được ra miệng.


Thiếu phụ áo huyền đứng cách xa tự nãy giờ, bỗng lướt tới cười khảy nói:


- Cô nương nói vậy, tôi sử dụng võ công của gia phụ động thủ với cô nương thì cũng vậy thôi.


Thiếu nữ tuyệt sắc cười nhạt, ngước mắt thở dài rồi nói:


- Sư phụ hỡi sư phụ, đồ nhi đã nói là không bao giờ ông ấy bằng lòng, sư phụ không tin, giờ xem ra lão nhân gia đã lầm rồi.


Đoạn đi đến gần bốn người đàn bà áo xanh, lạnh lùng nói:


- Chúng ta đi thôi, cứ để cho Chỉ Giao Sơn Trang xưng bá võ lâm thì có sao đâu.


Long Bố Thi dằn giọng quát:


- Hãy khoan !


Thiếu nữ tuyệt sắc ngoảnh lại cười khảy:


- Nếu ông không muốn giữ lời hứa với người chết thì tôi cũng chẳng thể trách được, cứ như gia sư với ông không hề có cuộc ước hẹn mười năm trước là xong.


Long Bố Thi bỗng ngước mặt cười vang, cất giọng nói:


- Mấy mươi năm qua lão phu đã suýt chết chẳng biết là bao lần, chưa bao giờ bận tâm đến sự sống chết, và cũng chưa từng thất tín với bất kỳ ai. Diệp Thu Bạch tuy đã chết, song cuộc ước hẹn vẫn còn, bà ấy đã để lại cách so tài với lão phu thì lão phu đâu thể thất tín được.


Long Phi và thiếu phụ áo huyền cùng kinh hãi kêu lên:


- Cha ...


Long Bố Thi trong lúc cười vang giơ tay lên, đột nhiên xoay cổ tay tháo bỏ khăn che mặt.


Thiếu nữ tuyệt sắc đưa mắt nhìn, bất giác rùng mình, những thấy mặt ông vết sẹo ngỗn ngang, dù là trong ban ngày cũng khiến người kinh tâm khiếp vía.


Long Bố Thi nín cười, trầm giọng nói:


- Cha ngươi bình sanh đã từng trải qua hàng trăm cuộc chiến lớn nhỏ, chỉ có thắng chứ không bao giờ bại, những năm qua dẫu gặp phải đối thủ võ công cao hơn, ta vẫn có thể hạ gục dưới kiếm, đó là nhờ ta có tấm lòng khoáng đãng, chẳng e sợ bất kỳ điều gì. Nếu như ta có một lần thất tín thì tấm lòng khoáng đãng ấy đâu còn, vậy thì ta đã chết từ lâu rồi.


Ánh mắt bỗng trở nên đăm chiêu, như dần đắm chìm trong suy tư.


Một cơn gió thoảng qua, chiếc cẩm bào thùng thình của Long Bố Thi lay động, ánh ban mai xuyên qua làn sương mỏng, soi trên gương mặt chằng chịt vết sẹo của ông, ánh lên lóng lánh.


Long Bố Thi chầm chậm giơ tay lên vuốt nhẹ lên trán phải, vết kiếm từ trán xuống đến khóe mắt, nếu chệch đi một chút thì mắt trái đã hỏng rồi.


- Hồi bốn mươi năm trước, trên Ngọc Lũy Quan đầy mây mù.


Ông khẽ lẩm bẩm, trong óc lướt qua cảnh tượng kiếm khí ào ạt, bóng người lố nhố trên Ngọc Lũy Quan, đệ nhất cao thủ phái Nga Mi "Tuyệt Tình Kiếm" Cổ Tiếu Thiên đã với "Thiên tố kinh hồng" để lại một vết sẹo trên trán ông, giờ đây ông nhẹ nhàng sờ vuốt nó, như thể còn cảm thấy được niềm kích thích lẫn cơn đau da thịt lúc bấy giờ.


Ông bỗng buông tiếng cười vang, ngước mắt cất tiếng hú dài, lớn tiếng nói:


- Cổ Tiếu Thiên hỡi Cổ Tiếu Thiên, chiêu "Thiên tố kinh hồng" của ngươi tuy lão phu không chống đỡ được, song ngươi cũng đâu thể thoát khỏi đường kiếm của lão phu ...


Tiếng cười yếu dần, tiếng nói khẽ dần, bởi vết kiếm dài ngắn khác nhau trên trán phải lại khơi dậy dĩ vãng của ông.


Long Bố Thi lại khẽ nói:


- "Ngũ hổ đoạn môn", "Hồi phong vân liễu", "Đăng ma thần sạn" ...


Vết sẹo của một đao, một kiếm và một sạn này tuy đã cũ song trí nhớ vẫn còn mới, ông nhớ lại thuở thiếu thời xách kiếm ngao du thiên hạ, qua Ba Sơn, viếng Bành Môn, bái Thiếu Lâm, miệng đao kinh hồn, đáy kiếm động phách, thoát chết dưới đường sạn, lần nào cũng thủ thắng ...

Chương sau

↑↑
Mưa trong tim

Mưa trong tim

Cuối cùng cô cũng nhận ra rồi ư? Cô thật lười biếng đấy cô nhóc ạ! Mười tám

25-06-2016
Mộc mạc gái quê

Mộc mạc gái quê

Sau nhiều năm lăn lộn chốn tình trường phải thú thật với các bạn tôi đã quá ngán

23-06-2016
Vợ tôi ốm nghén

Vợ tôi ốm nghén

Được khoảng một tuần vợ chưa có biểu hiện gì nên mình cũng yên tâm lắm. Nghĩ

29-06-2016
Mùa đi qua

Mùa đi qua

Nếu một ngày các cô gái được ngỏ lời "thích mãi", xin hãy cứ dành một góc trong

24-06-2016
Bài học nhớ đời

Bài học nhớ đời

Gấu lớn cứ bắt nạt Thỏ nhỏ. Chẳng chi cả mà nó cứ tóm lấy Thỏ rồi bạt tai

24-06-2016

Disneyland 1972 Love the old s