Mộc Quan Linh trầm giọng :
bạn đang xem “Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Khẩu khí của các hạ như đang nắm chắc phần thắng. Hừ! Thời hạn là bao lâu?
Giọng nói ngạo mạn cười cợt :
- Không nắm chắc phần thắng, bản nhân đâu xuẩn động tự đi tìm các hạ? Còn thời hạn ư? Năm năm, được chăng?
- Năm năm? Lâu đến thế ư?
- Sẽ không lâu nếu so với thời gian các hạ đã ẩn tích giang hồ! Và bản nhân biết rõ thời gian đó là ngoài hai mươi năm, đúng không?
Mộc Quan Linh có phần nào kinh ngạc :
- Sao các hạ biết?
- Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng! Bản nhân đương nhiên cần phải biết điều đó!
Mộc Quan Linh thoáng ngần ngại :
- Nhưng nếu phải chờ thêm năm năm nữa, e rằng...
- Các hạ sợ sẽ mất dịp báo thù?
- Không sai! Hoặc ta hoặc Bạch Cốt Kiếm vì đã hưởng hết tuổi trời sẽ không sống đến năm năm như các hạ nghĩ.
Giọng nói ngạo mạn tỏ ý nhượng bộ :
- Bốn năm vậy? Thế nào?
Mộc Quan Linh cũng nhân nhượng :
- Bốn năm? Được!
- Hay lắm! Chúng ta cứ thế mà hành động.
- Khoan đã!
Giọng nói ngạo mạn có phần kinh ngạc :
- Các hạ còn có ý gì?
- Các hạ yên tâm! Ta chỉ muốn các hạ chớ vội vàng khi cuộc tỷ kiếm chưa khai diễn.
- Ha... ha... ha...! Không sai! Cuộc tỷ kiếm còn chưa khai diễn, kết quả như thế nào khó lòng đoán trước.
- Đúng vậy! Và các hạ vẫn nhất quyết lấy ba chiêu làm hạn định?
- Ít quá chăng?
- Nhiều quá thì có! Nhưng thôi, ba chiêu thì ba chiêu.
Giọng nói nọ càng toát thêm vẻ ngạo mạn :
- Cũng không cần phải thế! Nếu các hạ cho là nhiều sao chúng ta không giảm lại còn hai chiêu?
- Hai?
- Hoặc một? Các hạ nghĩ sao?
- Một? Các hạ tự phụ đến thế sao?
- Bản nhân đã nói rồi, không tin vào phần thắng, bản nhân không đi tìm các hạ.
- Được! Ta cũng thích thế!
- Một?
- Một!
- Hay lắm! Sao các hạ không hiện thân cho tiện bề đối kiếm?
Hiện thân? Nghe đến hai chữ này đứa bé thập phần kinh ngạc!
- "Họ đã ấn chứng nội lực như ta đã nghe, điều đó chúng tỏ cả hai phải đương trường đối mặt. Tại sao nhân vật có giọng nói ngạo mạn kia đến lúc này còn mời gọi nhân vật Mộc Quan Linh hiện thân?"
Càng kinh ngạc càng thêm hiếu kỳ, đứa bé tạm quên đi nỗi sợ hãi do lạc mất lối về.
Nó tìm cách lẻn lại gần và thật cẩn trọng để hai nhân vật thượng đỉnh kia đừng phát giác hành tung của nó.
Nó đã từng nghe Tam thúc thúc đề cập đến thính lực phi thường của những nhân vật võ lâm, nhất là thính lực của người nhân vật thuộc hàng thượng đỉnh.
Nó dè dặt đếm từng nhịp hô hấp. Và nó không thể không kinh ngạckhi cuối cùng nó cũng nhìn thấy một cảnh tượng hết sức lạ thường.
Có một khoảng trống vừa đủ cho hai người giáp chiến, nơi tình cờ không có thân cây rừng nào mọc lên.
Tại đó ngoài một nhân vật có vóc dáng tầm thường, diện mạo nhẵn nhụi với một thanh trường kiếm loang loáng ánh kim quang bên tay tả, không còn nhân vật thứ hai nào khác để có thể xảy ra mẩu đối thoại vừa rồi.
Trái lại, đối diện với nhân vật này chỉ có cỗ áo quan, một cỗ áo quan với lớp gỗ đã mốc meo theo thời gian.
- "Không lẽ mẩu đối thoại ta đà nghe là do nhân vật cầm kiếm cùng với cỗ áo quan kinh tởm nọ đối đáp?"
Đứa bé vừa nghĩ đến nghi vấn này thì từ cỗ áo quan nọ có âm thanh khô khan vang lên :
- Bình sinh Mộc Quan Linh ta chưa từng hiện thân, nhất là đối với hạng không là đối thủ.
Nhân vật cầm kiếm bên tay tả cười khẩy :
- Kể cả bản nhân sao?
Cỗ áo quan - Mộc Quan Linh cười lạnh :
- Hãy chờ đến lúc các hạ thắng được ta. Khi đó các hạ muốn tự phụ thế nào cũng được.
Thần sắc của nhân vật nọ vẫn không thay đổi, cho dù đang mím miệng cười cao ngạo :
- Các hạ đừng quên cuộc tỷ kiếm sẽ phân thắng bại chỉ sau một chiêu duy nhất.
Đến lúc đó các hạ không thể hủy bỏ kết quả vì cho rằng không kịp hiện thân.
Mộc Quan Linh ngang nhiên đối đáp :
- Đó không bao giờ xảy ra. Vì Mộc Quan Linh ta không phải hạng bội tín.
Nhân vật nọ nâng dần kiếm lên :
- Các hạ định cứ thế nào đối chiêu? Kiếm của các hạ đâu?
Đứa bé cũng nghi ngờ như vậy. Bởi Mộc Quan Linh thật sự đang ẩn bên trong cỗ áo quan kia và quyết không xuất đầu lộ diện thì nhân vật nọ biết cử kiếm và xuất thủ đánh vào đâu?
Tuy thế câu trả lời lập tức xảy đến bằng một phương cách hết sức lạ lùng, mà đứa bé không tài nào hiểu nổi, cỗ áo quan bỗng từ từ dựng đứng lên ở một đầu, và khi cỗ áo quan đã sừng sững đứng đối diện với nhân vật nọ, nắp áo quan bỗng hé mở một ít để cho một thanh kiếm từ từ xuất hiện.
Đến lúc đó Mộc Quan Linh mới lên tiếng đáp :
- Các hạ xuất thủ được rồi!
Đã từng bị Tam thúc thúc cưỡng ép luyện kiếm, đứa bé dù có ác cảm lẫn có ấn tượng không hay về kiếm pháp nhưng bản thân nó lúc này cũng phải nôn nao chờ đợi kết quả của cuộc đối đầu thật sự kỳ lạ này!
Và nó cũng thừa biết sự khó khăn của nhân vật nọ, dẫn đến tình trạng nhân vật nọ có phần lưỡng lự trong việc xuất chiêu.
Bởi muốn dùng kiếm để khắc chế địch nhân đa phần phải đưa vào bộ vị của địch.
Trong trường hợp này, toàn bộ môn hộ lẫn bộ vị của Mộc Quan Linh đều được cỗ áo quan che kín, nhân vật nọ biết xuất chiêu vào đâu để thu kết quả?
Điều đó ngay lập tức được Mộc Quan Linh giải thích, cứ như đang hiểu những nghi vấn trùng trùng của nhân vật kia :
- Các hạ có thể hoặc là đánh rơi kiếm của ta, hoặc lưu lại chỉ một dấu vết trên cỗ mộc quan này, ta đương nhiên nhận bại.
Không chậm, hay nói đúng hơn là quá nhanh, quá vội, nhân vật nọ chớp động tả kiếm.
- Được! Xem chiêu!
Véo!
Cỗ áo quan cũng chớp động theo. Và toàn bộ cỗ áo quan liền được vầng kiếm quang do chính Mộc Quan Linh điều động bao phủ kín tứ bề.
Ào...
Véo!
Vầng kiếm quang của Mộc Quan Linh nếu được xem là bức tường che chắn bảo hộ thì tia chớp từ thanh kiếm của nhân vật nọ lại được xem là mũi trường tiễn được dùng để xuyên sơn phá thạch.
Tia kiếm và vầng kiếm rốt cuộc cũng chạm nhau, tạo nên không biết bao nhiêu lượt va chạm mà nói!
Choang! Choang!
Keng... Keng...
Chuỗi thanh âm này sau đó bỗng chấm dứt một cách đột ngột, chỉ sau một tiếng chạm khô khan.
Cạch!
Trường kiếm của Mộc Quan Linh lập tức gãy ngang.
Nhân vật nọ thu kiếm và lùi về :
- Với kết quả này, ai trong chúng ta bại?
Mộc Quan Linh vừa ném bỏ nửa thanh kiếm còn lại vừa lên tiếng :
- Dựa vào lợi khí sắc bén, các hạ có nghĩ các hạ thắng không?
Nhân vật nọ ngoác miệng cười vang. Và thật lạ, diện mạo của nhân vật này dường như không có chút biểu hiện gì cho thấy đó là nụ cười đắc ý, bất chấp lời lẽ của nhân vật này cũng lộ rõ sự đắc ý không thể phủ nhận!
- Ha... ha... ha...! Kiếm của bản nhân nào phải báu kiếm? Các hạ có thể tự xem xét lại điều này.
Vụt!
Dứt lời, nhân vật nọ hất nhẹ tả thủ, khiến thanh kiếm đang cầm trên tay phải xé gió lao đến chỗ cỗ áo quan.
Chương trước | Chương sau