Snack's 1967
Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh

Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 37
5 sao 5 / 5 ( 149 đánh giá )

Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh - Hồi 19 - Tháo cũi sổ lồng dựng kế mưu. Kiếm pháp cao minh chưa là đủ

↓↓

- Giết? Các hạ thích giết người lắm sao? Thử xem nào!

bạn đang xem “Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Họ Hoàng bị khích nộ đến chỗ phải động kiếm :


- Ta...


- Muộn rồi! Buông kiếm!


Véo...


Choang!


Chàng quát lớn và lập tức xuất thủ. Lối xuất thủ quá nhanh khiến họ Hoàng không kịp nhìn thấy đã nghe hổ khẩu tay tê chồn vì bị chạm kiếm.


Họ Hoàng vội lùi lại :


- Không ngờ! Ta đã đánh giá ngươi thấp hơn sự thật! Đỡ!


Véo... Véo...


Chàng cũng buột miệng :


- Hừ! Nội lực quả thâm hậu, thật không thể ngờ đấy! Xem kiếm!


Choang! Choang!


Đúng như câu nói mới rồi của chàng, họ Hoàng không ngờ lại có nội lực thâm hậu.


Vì vậy chàng tuy xuất thủ nhanh, tuy chạm được kiếm vào kiếm của họ Hoàng nhưng vẫn không thể làm y rơi kiếm.


Song phương lại tiếp tục chạm kiếm, và càng chạm họ càng có cơ hội hiểu rõ thực lực của nhau!


Họ Hoàng gờm chàng do chàng có lối xuất thủ quá nhanh chuẩn xác, khiến chiêu kiếm của y hầu như mất đi sự biến hóa.


Ngược lại, chàng có phần kiêng dè nội lực thật sự cao thâm của họ Hoàng. Như cách đây ít lâu, nếu gặp phải cảnh ngộ này, chàng không có nội lực nhờ vào bốn hoàn Tuyết Liên Tử, chắc chắn chàng phải thảm bại ngay chiêu đầu.


Giờ đây, tuy chàng vẫn có thể cầm cự nhưng nếu để kéo dài hơn, có lẽ chàng sẽ thua vì kém nội lực, và sẽ chuốc lấy thảm bại!


Hiểu rõ nhược điểm, chàng vội thay đổi đấu pháp :


- Trúng!


Véo...


Chàng phát kiếm và nhắm vào các huyệt đạo của họ Hoàng, định chế ngự đối phương.


Họ Hoàng cười gằn và hất mạnh tả kình :


- Chưa chắc! Đỡ!


Vù...


Bị chưởng kình của đối phương ngăn trở làm cho chiêu kiếm không thể chạm đích, Liễu Hận vội lùi lại.


Vút!


Họ Hoàng triệt để khai thác điểm yếu của chàng.


- Đỡ chưởng!


Vù... vù...


Chàng cả kinh vì động tác nhảy lùi của chàng vô tình tạo lợi thế cho đối phương.


Kết quả chàng phải lùi một lượt nữa.


Vút!


Họ Hoàng cả giận :


- Lần này không để ngươi thoát, đỡ!


Vù... vù...


Một ngọn chưởng đầy uy lực được họ Hoàng tung ra nhằm vây bọc tứ bề, khiến Liễu Hận thật sự hết đường lùi tránh.


Chàng mạo hiểm phát xạ kiếm chiêu :


- Đỡ!


Véo...


Dồn nội lực vào thân kiếm, chàng lao cả người lẫn kiếm vào giữa chưởng phong của họ Hoàng.


Ầm!


Soạt! Hự!


Sau tiếng chạm kình là hai âm thanh cùng lúc vang ra. Thân áo của họ Hoàng bị kiếm kình của Liễu Hận chém dứt. Ngược lại, chấn kình làm cho Liễu Hận loạng choạng thối lui.


Bẽ mặt vì bị đứt mất một phần y phục, họ Hoàng quên lối xuất kiếm thần tốc của chàng nên cử kiếm lao vào.


- Tiểu tử muốn chết! Đỡ!


Vút!


Véo... Véo...


Chàng cười nhẹ, định loang kiếm.


Bất ngờ, Bàng Điểu kêu to :


- Mau lùi lại kẻo uổng mạng!


Sực tỉnh, họ Hoàng thất sắc lạng người dịch bộ, bỏ dở chiêu kiếm đầy cuồng nộ.


Không bỏ lỡ cơ hội, chàng lao theo :


- Trúng!


Véo...


Choang!


Lần này họ Hoàng vì thất thế phải thật sự rơi kiếm.


Đang đắc ý, chàng chợt lạnh người vì nghe Bàng Điểu lại lên tiếng :


- Đủ rồi! Thiếu hiệp nên dừng lại, đừng để mỗ phải động thủ với sự hiệp lực của Hoàng Tùng.


Đó là sự thật, chàng liếc mắt nhìn Bàng Điểu đã rút kiếm nhưng chưa muốn lao vào.


Chàng hít mạnh một hơi thanh khí rồi bảo :


- Nghĩ lại, tại hạ và nhị vị không cừu không oán, chỉ tại Hoàng các hạ bức bách tại hạ buộc tại hạ phải tự vệ!


Bàng Điểu lại thở ra nhẹ nhõm :


- Mỗ cũng nghĩ như thế! Biện pháp này chỉ để đi đến chỗ hận thù vô ích.


Họ Hoàng hậm hực nhặt lại kiếm, miệng lẩm bẩm :


- Có hận thù cũng được! Miễn thu được kết quả, ta nào ngại?


Bàng Điểu nhăn nhó :


- Hoàng huynh đã chọn nhầm đối tượng rồi! Nếu Liễu thiếu hiệp quyết liều mạng, chúng ta không những không thu được kết quả mà có thể chính Hoàng huynh phải mất mạng.


Chàng gật đầu đồng tình :


- Nếu nhị vị dồn tại hạ vào tuyệt lộ, tại hạ không ngại mất mạng đâu!


Bàng Điểu hớn hở :


- Hoàng huynh nghe rồi đấy! Chúng ta nên tỏ ra hòa hoãn thì hơn!


Bàng Điểu dứt lời liền nhận được cái lườm mắt của họ Hoàng :


- Được lắm! Ta để ngươi tự thực hiện vậy! Để xem ngươi làm được trò trống gì! Hừ!


Được sự ưng thuận dù là miễn cưỡng, Bàng Điểu vội thu kiếm :


- Thiếu hiệp có thể nghe mỗ giải thích không?


Chàng thấy thế cũng thu kiếm :


- Dù tại hạ đang vội nhưng nếu là thế, tại hạ rửa tai lắng nghe.


Bàng Điểu nhìn quanh rồi đưa tay chỉ vào một ngôi phá miếu ngẫu nhiên có cạnh đó :


- Để đề phòng tai vách mạch rừng, sao chúng ta không cùng đi đến đó đàm đạo?


Chàng đáp ứng :


- Được! Như thế thuận tiện hơn!


Chỉ có họ Hoàng là đúng ở ngoài, chàng và Bàng Điểu ngồi đối diện trong ngôi phá miếu.


Bàng Điểu hắng giọng :


- Mỗ không thể nói rõ xuất xứ và lai lịch, mong thiếu hiệp lượng thứ!


Chàng gật đầu :


- Tại hạ biết rồi! Các hạ nói tiếp đi!


Bàng Điểu lộ vẻ trầm ngâm, nói một thôi dài :


- Qua câu nói của Hoàng Tùng khi nãy, có lẽ thiếu hiệp cũng thừa hiểu bọn mỗ là hai người được sai phái dò xét Đinh Nhất Hải. Tại sao lại như vậy hay vì nguyên nhân nào, mỗ cũng không thể nói được! Tuy nhiên, mỗ nghĩ rằng, rất có thể thiếu hiệp sẽ giúp bọn mỗ không ít nếu thiếu hiệp cho biết đêm qua lão Đinh Nhất Hải đã đưa thiếu hiệp đi đâu, để làm gì?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Mắt kính

Mắt kính

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Anh là

25-06-2016
Âm Mưu Thay Não

Âm Mưu Thay Não

Và có lẽ nhiều bạn đọc đang băn khoăn không hiểu cuộc sống của nhân vật Hà Phan

20-07-2016 48 chương
Gã

Vâng. Lại là gã. Chính gã chứ không phải ai khác. Gã lại đến tìm Linh. Cứ rảnh là

23-06-2016
Sao Chổi, anh yêu em!

Sao Chổi, anh yêu em!

Cô như một đóa hồng rực rỡ và kiêu hãnh. Cô chẳng thuộc về ai, và cũng chẳng ai

24-06-2016
Chuyên gia đun nước

Chuyên gia đun nước

Nó không bao giờ đun nước ở nhà cả. Quanh năm, suốt tháng nó la cà khắp thôn xóm, sang

01-07-2016