Hiểu ý, chàng bảo :
bạn đang xem “Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ta biết ngươi là thuộc hạ trung thành của lão họ Đinh. Ta không thể đưa ngươi vào tình thế phải phản nghịch! Ngươi nên hiểu rõ ý tứ của ta!
Có phần cảm kích, gã đáp :
- Tiểu nhân hiểu rồi! Ở dưới địa đạo có năm gian thạch thất với năm nhân vật đang lưu ngụ!
- Lưu ngụ? Ý của ngươi là...
- Họ không bị giam giữ! Họ tự nguyện sống như thế!
- Ngươi biết...! Mà thôi! Ta không thể hỏi ngươi điều đó! Vì nếu ngươi đáp, ngươi sẽ là kẻ phản nghịch!
Gã lại gật đầu :
- Thiếu hiệp muốn biết họ là ai? Và bằng lối nào để đi vào năm địa đạo đó?
Chàng trố mắt nhìn gã :
- Ngươi muốn cho ta biết?
Gã lắc đầu :
- Dù muốn cũng vô ích. Tiểu nhân và đồng bọn không hề biết họ là ai. Đồng thời, muốn vào địa đạo phải đi vào từng thư phòng một. Những thư phòng này lại được cơ quan phong bế, tiểu nhân không biết cách khai mở.
Chàng kinh ngạc :
- Vậy bọn ngươi làm cách nào đưa thực vật cho họ?
Gã đáp như đó là một lẽ tự nhiên :
- Hai lần trong ngày, cứ đến giờ Tỵ và giờ Dậu, những thư phòng này tự khai mở.
- Tự khai mở? Lạ vậy?
Gã cười gượng :
- Kỳ thực, tiểu nhân biết, đã có người phát động cơ quan! Không thể có việc những cơ quan tự khai mở đúng giờ!
Chàng thở ra rồi bảo :
- Có lẽ ngươi nghĩ đúng! Bây giờ ta phải tạm thời khuất tất ngươi! Ngươi đừng trách.
Gã cười ảm đạm :
- Tiểu nhân nào dám trách! Hự!
Chàng vừa hất gã ra ngoài vừa nhanh tay vươn kiếm điểm huyệt gã!
Nhanh như vậy, chàng thò đầu ra ngoài vuông đá, dùng cây sào điểm mạnh vào vị trí phát động cơ quan như gã nọ vừa cung xưng.
Cạch!
Chàng thoát ra và đưa gã nọ trở vào thay chỗ cho chàng.
Phát động cơ quan cho gian tịnh phòng đóng lại nguyên vẹn, chàng tung người lao đi!
Vút!
...
Đang lao đi, chàng giật mình dừng lại vì có tiếng người gọi từ phía sau :
- Liễu Hận! Nếu phải Liễu thiếu hiệp xin dừng lại!
Chàng kinh ngạc nhìn hai nhân vật họ Bàng và họ Hoàng :
- Nhị vị đã bám theo tại hạ?
Bàng Điểu tươi cười :
- Bọn mỗ đang muốn tìm thiếu hiệp, phát hiện thiếu hiệp vội vã ly khai Luận Kiếm quán nên phải đuổi theo!
Chàng ngờ vực :
- Nhị vị tìm tại hạ có việc gì? Sao mãi đến lúc này, đã cách xa Luận Kiếm quán ngoài trăm dặm mới gọi?
Họ Hoàng lên tiếng :
- Là do mỗ ngăn lại! Nếu không, ngay khi rời Luận Kiếm quán, Bàng huynh đã gọi thiếu hiệp rồi!
- Không gọi sớm, sao một lúc lâu đuổi theo mới gọi lại, ý của Hoàng các hạ là thế nào?
Họ Hoàng trầm giọng :
- Đêm qua, thiếu hiệp đã được lão Đinh Nhất Hải đưa đi! Mỗ chỉ muốn biết nơi nào thiếu hiệp được lão đưa đến!
- Hoàng các hạ đã nhìn thấy điều đó?
- Thiếu hiệp chớ để phí thời gian. Có nhìn thấy mỗ mới hỏi.
Chàng càng thêm ngờ vực :
- Hóa ra nhị vị đã có ý nghi ngờ tại hạ từ trước nên đã quan sát mọi động tịnh của tại hạ?
Bàng Điểu xen vào :
- Thiếu hiệp chớ nói quá lời! Kỳ thực bọn mỗ chỉ nghi ngờ những gì có liên quan đến lão Đinh Nhất Hải.
Họ Hoàng như không đồng tình với cách nói dàn hòa của Bàng Điểu. Một lần nữa y lại trầm giọng :
- Sau khi đưa thiếu hiệp đi, lúc gần sáng lão đã âm thầm rời khỏi Luận Kiếm quán.
Và bây giờ đến lượt thiếu hiệp cũng ly khai, cũng đi về một hướng như lão! Đã xảy ra chuyện gì?
Chàng không chịu được lối nói như cật vấn của họ Hoàng. Chàng cười lạt :
- Tại sao tại hạ phải nói cho các hạ biết?
Véo...
Vừa xuất kiếm, họ Hoàng vừa bảo :
- Tại vì vật này!
Chàng thản nhiên nhìn đầu kiếm của họ Hoàng chỉ cách chàng chừng non thước :
- Bằng cách này các hạ tưởng sẽ uy hiếp được tại hạ sao?
- Hoàng huynh đừng nóng vội! Ta đã nói rồi, Liễu thiếu hiệp là người có thể tin tưởng được. Ta nghĩ, nên nói tất cả để đổi lại sự hợp tác của Liễu thiếu hiệp.
Họ Hoàng cười khẩy :
- Có nhiều hạng người chỉ thích uống rượu phạt! Tiểu tử không ngoại lệ!
Bàng Điểu nhìn chàng :
- Chuyện là thế này, bọn ta...
Họ Hoàng khẽ gắt :
- Bàng Điểu, ta là thượng cấp hay ngươi?
Bàng Điểu thở ra với cái lắc đầu :
- Tuỳ Hoàng huynh vậy! Nhưng ta vẫn nghĩ biện pháp này là hạ sách.
Họ Hoàng lạnh giọng :
- Không như ngươi nghĩ đâu! Vì có ai lại không sợ chết!
Chàng lắc đầu :
- Phải có chết mới có sợ! Tại hạ nào phải người đã chết hay sắp phải chết?
Họ Hoàng bắn xạ tia hung quang :
- Ngươi nghĩ lối xuất kiếm nhanh của ngươi có thể chế ngự được ta như đã xảy ra?
Chàng nghi ngờ :
- Chẳng phải thế sao?
Họ Hoàng bĩu môi :
- Nếu bọn ta không giả vờ như vậy, làm sao thoát khỏi sự nghi kỵ của lão Đinh Nhất Hải? Ngươi đừng nghĩ ngươi có bản lãnh khiến ta phải sợ?
Chàng gật gù :
- Hóa ra nhị vị chỉ giả vờ. Thật uổng, tại hạ tưởng thật nên đã tận tình chỉ điểm cho nhị vị!
- Ha... ha... ha...! Ngươi ấu trĩ lắm, nghe ai nói thế nào tin như vậy! Thật nực cười.
Chàng sa sầm nét mặt :
- Tại hạ ấu trĩ hay chính các hạ là người ấu trĩ?
- Hừ! Ngươi dám nói với ta như vậy sao?
Chàng bĩu môi :
- Tại hạ cho các hạ một cơ hội! Mau thu kiếm và nói lời tạ lỗi, đừng để khi hối hận thì đã muộn.
Họ Hoàng biến sắc :
- Ngươi đúng là hạng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi ư?
Chàng động nộ :
Chương trước | Chương sau