Đoán biết tâm trạng của chàng, lão mở rộng cửa thư phòng :
- Thiếu hiệp yên tâm! Để trao đổi công bằng, ta chỉ muốn thiếu hiệp tự tay ghi lại phần khẩu quyết của Vô Danh Kiếm.
Đưa tay chỉ vào một án thư có bày sẵn bộ văn phòng tứ bảo, lão tiếp :
- Ngay khi thiếu hiệp ghi lại xong ta sẽ quay lại và có cách cùng thiếu hiệp ấn chứng kiếm chiêu.
bạn đang xem “Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Dứt lời, lão ung dung bỏ đi và vẫn để cánh cửa thư phòng mở rộng.
Khó có thể nghi ngờ đây là một kế mưu gian xảo, Liễu Hận đành làm theo lời lão.
Một lúc thật lâu sau đó, khi ánh dương quang thật sự nhạt nhòa, lão xuất hiện trở lại với ngọn đuốc trên tay.
Vừa nhìn thấy lão, chàng bảo :
- Vãn bối đã ghi lại tất cả. Bây giờ thì thế nào?
Lão cắm ngọn đuốc vào một giá có sẵn, sau đó lấy từ trong người ra bốn hoàn Tuyết Liên Tử.
- Để ấn chứng kiếm chiêu có kết quả, thiếu hiệp cần phải dùng hết chỗ linh đan này.
Chàng lắc đầu :
- Không được đâu!
Lão kinh ngạc :
- Tại sao? Không lẽ thiếu hiệp sợ ta đưa ra giả dược hoặc độc dược thay cho linh dược?
- Không phải! Nếu sợ, vãn bối cũng không thể thoát, một khi không là đối thủ của Minh chủ.
- Vậy thì tại sao?
Chàng giải thích :
- Vì đây là sự trao đổi công bằng nên vãn bối nghĩ phải tin ở Minh chủ. Ngược lại, Minh chủ cũng phải tin ở vãn bối. Do đó, vãn bối xin nhắc lại, Vô Danh Kiếm chỉ thật sự lợi hại nếu người thi triển chẳng biết gì về nội công.
Lão mỉm cười :
- Ta luôn ghi nhớ điều này. Và... Ha... ha... ha...
Đột nhiên lão cười thành tiếng khiến Liễu Hận lo sợ :
- Sao Minh chủ cười?
Lão ngưng cười :
- Ta cười vì ta đã quá nghi ngờ thiếu hiệp.
- Nghi ngờ?
- Phải! Ta cố tình đưa bốn hoàn linh dược này cho thiếu hiệp để dò xét sự chân thật. Nếu thiếu hiệp vội vàng nhận lấy và sau đó vẫn thản nhiên dùng nội lực để thi triển Vô Danh Kiếm. Ta sẽ biết sự dối trá của thiếu hiệp. Nhưng bây giờ thì khác, ta thật sự tin ở thiếu hiệp.
Chàng cũng mỉm cười :
- Mong cho vãn bối không có giả dối! Bằng không...
Lão ngắt lời :
- Thiếu hiệp nói đúng, chúng ta phải tin tưởng nhau. Đây, thiếu hiệp hãy thu giữ bốn hoàn linh dược này trước.
Chàng chưa kịp chối từ, lão cười hào sảng :
- Thiếu hiệp đừng ngại, ta sẽ mất tiện nghi. Kinh văn của Ngũ Kỳ chưởng công ta vẫn giữ, cũng như thiếu hiệp cứ cất giữ khẩu quyết Vô Danh Kiếm. Sau khi đã ấn chứng xong, chúng ta sẽ hoàn tất việc trao đổi. Được chứ?
Chàng bật cười :
- Minh chủ sắp đặt thật chu toàn. Vãn bối cung kính không bằng tuân lệnh.
Chàng cất giữ bốn hoàn linh đan, sau lại đưa cho lão chỗ khẩu quyết chàng đã ghi lại suốt buổi chiều. Chàng giải thích :
- Minh chủ cứ thu giữ. Khẩu quyết này sẽ là phế vật nếu vãn bối xảy ra mệnh hệ gì và không kịp nói ra yếu quyết tối cần thiết của Vô Danh Kiếm.
Lão giật mình :
- Thiếu hiệp thận trọng đến thế ư?
Chàng nhìn lão :
- Tin người thì nên tin, nhưng phòng bị vẫn phải phòng bị. Mong Minh chủ lượng thứ.
Lão gật gù :
- Tâm cơ quả đáng phục. Người như thiếu hiệp hậu vận sẽ không lường. Vả lại, đây cũng là sự công bằng, phải không? Ha... ha... ha...
Chàng cũng cười phụ họa, tuy không có tiếng cười vang dội như lão vì không có nội lực.
Đột nhiên thấy lão vươn tay cầm lấy đuốc, chàng ngưng cười :
- Chúng ta còn phải đi đâu ư?
Lão gật đầu :
- Không sai! Thiếu hiệp đừng ngần ngại tuy chúng ta phải lẳng lặng đi, không thể gây kinh động.
Ở lão có quá nhiều bí ẩn, Liễu Hận đã nghĩ như thế từ khi chàng được tận tai nghe những lời cao ngạo của lão, lúc lão thản nhiên hạ thủ lão nhân Bạch Kỳ đường chủ của Ngũ Kỳ giáo. Và ý nghĩ của chàng cũng là ý nghĩ của lão Vương Toàn, Đường chủ Lam Kỳ đường.
Chính lúc này, chàng bắt đầu phát hiện thêm nhiều điều bí ẩn khác ở lão.
Lão không đi ra ngoài. Trái lại lão đi thẳng vào phần cuối của thư phòng.
Lão dừng chân bên cạnh bức hoành phi treo ở vách.
Lão nhẹ tay nhấc bỏ tấm hoành phi đặt qua một bên để lộ một vật nhỏ bằng hạt đậu có màu xanh gần tiệp với màu của bức vách.
Lão ấn ngay vào vật xanh đó.
Sè... sè...
Có cơ quan phát động tạo thành chuỗi âm thanh êm êm.
Bức vách bỗng dịch chuyển, để lộ ra một địa đạo ngầm.
Lão thì thào :
- Thật sự ta không hề có điều bí ẩn gì cần che giấu. Trong địa đạo này là nơi cư ngụ của một vị bằng hữu. Vì y có diện mạo xấu xa nên mặc cảm với việc bị nhiều người dòm ngó. Y chỉ thích ở những nơi tối tăm như thế này. Đi nào.
Chàng không tin lời lão, không thì nhân vật đang bị giam giữ ở đây lại được lão xem là bằng hữu.
Thế nhưng, khi đi đến một thạch thất ở cuối địa đạo, chàng thật sự ngạc nhiên khi nghe có giọng nói the thé từ gian thạch thất vang ra :
- Lâu rồi sao lão không đến thăm ta?
Đinh Nhất Hải khẽ gắt :
- Nếu bằng hữu không ngại việc nhiều người biết bằng hữu đang ở đây, bằng hữu cứ tha hồ lớn tiếng.
Giọng nói nọ lập tức hạ thấp giọng :
- Ta quên mất điều đó! Đa tạ lão đã nhắc ta.
Đinh Nhất Hải mỉm cười :
- Thế nào? Bọn gia nhân cung phụng bằng hữu có đầy đủ không?
Giọng kia đáp lại với tâm trạng sảng khoái :
- Ngoài việc cuồng tay cuồng chân, tất cả đều đầy đủ. Lão thật là hảo bằng hữu.
- Ta biết. Và lần này ta sẽ cho bằng hữu một sự kinh ngạc. Bằng hữu ra đây nào.
Dứt lời, lão quay sang dặn nhỏ Liễu Hận :
- Như ta vừa nói, diện mạo của y thật khó coi. Thiếu hiệp chớ nên tỏ thái độ nào khác lạ.
Cho dù lão có dặn trước nhưng khi chàng thật sự nhìn thấy nhân vật nọ, chàng suýt nữa phải kêu hoảng.
Nhân vật nọ có diện mạo còn hơn cả sự xấu xa, phải nói là cực kỳ kinh tởm mới lột tả hết sự kinh dị của diện mạo trước mặt chàng.
Tuy nhiên, như chàng ức đoán, diện mạo của nhân vật nọ bị như vậy có lẽ là do lửa thiêu hủy. Bằng cớ những vết sẹo nọ cứ loang lổ chỗ đỏ chỗ trắng, và có nhiều mảng da như cứ dính lại với nhau.
Chàng bắt đầu nghĩ đến nguyên nhân của âm thanh the thé do nhân vật nọ đang phát ra vì nhìn thấy chàng :
- Lão đưa ai đến vậy?
Nhìn vào phần cổ của nhân vật nọ, chàng phát hiện cũng có dấu vết phỏng lửa.
Có lẽ vì nguyên nhân này khiến thanh âm của nhân vật nọ phải bị biến dạng.
Chàng nghe lão Đinh Nhất Hải đáp :
- Vị thiếu hiệp đây là Liễu Hận. Bằng hữu sẽ đỡ cuồng tay cuồng chân nếu được cùng Liễu thiếu hiệp tỷ kiếm.
- Tỷ kiếm? Lão không sợ gây kinh động cho mọi người sao?
Đinh Nhất Hải lắc đầu :
- Vô Danh Kiếm của Liễu thiếu hiệp chỉ dụng chiêu không dụng lực. Nếu bằng hữu trong lúc tỷ kiếm không dụng lực, ta nghĩ sẽ không gây kinh động đến ai khác.
- Chà... chà...! Có loại kiếm pháp không hề dụng lực ư? Lão vừa bảo đó là Vô Danh Kiếm?
Đinh Nhất Hải gật đầu :
- Bằng hữu nghe không lầm đâu. Còn nữa, do cả hai đều là bằng hữu của ta, hy vọng nhị vị chỉ tỷ kiếm để so sánh sự cao minh, đừng nên để tâm hiềm khích hoặc gây thành thương tích. Bằng hữu nghĩ thế nào?
Nhân vật nọ vội đáp ứng :
- Nếu được vậy, càng tốt! Đã lâu rồi, ta vẫn muốn tự đánh giá, xem kiếm pháp ta đã thức ngộ có thật sự cao minh hay không? Bắt đầu được chưa?
Chương trước | Chương sau