Gã nọ tuy có bất ngờ nhưng vẫn nhẹ nhàng dịch bộ, nhượng cho chưởng kình của Hạ Lan lao sượt qua.
bạn đang xem “Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vụt!
Và gã bất ngờ quát :
- Ngươi định tháo chạy à? Đâu dễ dàng như vậy!
Vút!
Gã lướt qua người Hạ Lan sau tiếng quát của gã.
Hạ Lan không bao giờ nghĩ gã quát như thế là vì muốn đuổi theo Tri Bất Nguyên.
Trái lại, chính Hạ Lan nghi ngờ gã là người muốn tháo chạy. Hạ Lan lập tức phát kình :
- Ngươi chạy đi đâu? Đỡ!
Vù...
Ầm!
Bị trúng chưởng do bất phòng, gã khựng lại và long mắt nhìn Hạ Lan.
Khi đó Tri Bất Nguyên đáng lẽ đã bỏ đi, bây giờ cũng ngoác mồm gầm lên động nộ :
- Dùng độc hạ thủ người chính là ngươi. Theo công đạo, phải chết! Đỡ!
Vù...
Tri Bất Nguyên vừa xuất kình từ hữu chưởng, y phải tái mặt khi nghe đối phương bất ngờ bật kiếm và để kiếm đúng vào tâm thất của y.
- Dừng lại!
Véo...
Nhìn cách xuất kiếm của gã nọ, Hạ Lan hốt nhiên nhớ đến lời cảnh tỉnh của Cửu Ma Ma. Và gã thật sự có bản lãnh phi thường.
Vẫn theo nhận định chủ quan, Hạ Lan từ phía sau băng tới, vừa quát vừa quật vào gã một kình :
- Đến lúc này ngươi còn hung hăng được sao? Đỡ!
Vù...
Không như lần mới rồi, Hạ Lan dễ dàng đắc thủ. Chiêu chưởng của Hạ Lan vừa đánh ra nàng lại phải vội thu hồi vì một diễn biến bất ngờ xảy đến.
Gã nọ đã dịch bộ tránh chiêu. Tuy gã dịch bộ không mấy xa do một chưởng vừa rồi làm gã hết cả phản ứng nhanh nhạy, nhưng biện pháp của gã vô hình chung đặt Tri Bất Nguyên vào vị trí phải nhận chưởng của Hạ Lan thay cho gã.
Hạ Lan còn đang bối rối thu chiêu, gã nọ lẹ tay kéo dài đầu kiếm đang chỉ vào người Tri Bất Nguyên xuống tới giữa lưng.
Soạt!
Y phục của Tri Bất Nguyên lập tức bị mũi kiếm sắc bén rạch đứt, khiến cho không ít vật được Tri Bất Nguyên cất giấu ở bcọ áo phải rơi cả ra ngoài.
Cùng lúc đó, gã còn nhẹ nhàng xoay kiếm đưa mũi kiếm chong ngay vào huyệt Hầu Lộ của Hạ Lan với tiếng nạt phẫn nộ :
- Cô nương hẳn chưa muốn chết?
Kinh hoảng khi sinh mạng bị uy hiếp, Hạ Lan đành đứng bất động.
Trong khi đó, Tri Bất Nguyên vì quá kinh hãi lối xuất chiêu kinh thần khiếp quỷ của đối phương, cũng trân cứng người nhìn đối phương, như đang nhìn ác quỷ.
Gã nọ hất hàm bảo :
- Ta tạm tha cho ngươi lần này. Về đi. Hãy bảo phụ thân ngươi sẽ có ngày ta đến tận Bát Quái kiếm trang để bái phỏng.
Không còn gì vội hơn, Tri Bất Nguyên tung người lao đi, mặc cho y phục không kịp buộc túm lại và cũng không lưu tâm đến những vật vừa rơi từ người y xuống.
Gã nọ lúc bấy giờ mới quay sang hỏi Hạ Lan :
- Tại hạ Liễu Hận! Cô nương với người bị trúng độc có quan hệ gì?
Hạ Lan vẫn kiêng dè do Liễu Hận chưa thu kiếm. Nàng đáp với tâm trạng lo sợ :
- Chúng ta là tỷ muội đồng môn. Các hạ định xử trí ta như thế nào?
Liễu Hận cười lạt :
- Cô nương đã bất ngờ ban cho tại hạ một chưởng. Cô nương nghĩ xem, tại hạ phải xử trí như thế nào cho thỏa đáng?
Hạ Lan nhắm mắt lại :
- Võ nghệ không tinh bằng người. Ngươi muốn giết cứ giết!
Liễu Hận khâm phục :
- Khá lắm! Chẳng trách cô nương quá hùng hổ, chưa minh bạch ai là hung thủ hạ độc đã liều chết cùng tại hạ. Cô nương đi đi.
Hạ Lan mở bừng mắt, kinh ngạc :
- Các hạ không báo thù?
Liễu Hận tuy đã thu kiếm, nhưng vẫn đứng nguyên vị :
- Chỉ là chút ngộ nhận, nếu tại hạ báo thù chẳng hóa ra là quá hẹp lượng sao?
Hạ Lan càng kinh ngạc :
- Theo khẩu ngữ này, các hạ không phải người đã hạ thủ tệ sư tỷ?
Chàng cười nhẹ :
- Bình sinh Liễu Hận này căm ghét những thủ đoạn bất minh. Đã thế, tại hạ sao có thể biết để hạ độc?
Thấy nàng định nói nữa, chàng có phần bực bội gắt :
- Lệnh sư tỷ đã trúng loại độc gì, lợi hại ra sao, cô nương nên kíp lo việc cứu người thì hơn.
Đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn chàng, người có một tính danh vừa lạ vừa chất chứa đầy hận thù, Hạ Lan khom người định bồng Xuân Mai mang đi.
Liễu Hận bất ngờ gọi lại :
- Chậm đã! Tại hạ tin chắc kẻ hạ độc chính là Tri Bất Nguyên. Những vật kia là do tại hạ cố tình buộc gã lưu lại, sao cô nương không mang theo, biết đâu sẽ tìm được giải dược.
Nghe thuận tai, Hạ Lan bước vòng qua phía sau chàng để nhặt tất cả những gì đã rơi xuống từ bọc áo của Tri Bất Nguyên.
Chờ khi Hạ Lan đưa Xuân Mai đi khuất, Liễu Hận sau tiếng thở dài liền chậm chạp buông người ngồi xuống.
Cử động quá chậm của chàng cho biết một chưởng vừa rồi của Hạ Lan đã tạo cho chàng một thương thế không nhe Đặt thanh kiếm nằm ngang trên hai chân, Liễu Hận vội thâu liễm ngươn thần để tọa công trị thương.
Thế nhưng, chưa kịp thổ nạp trọn một vòng châu thiên, một tiếng quát và một bàn tay bỗng chạm vào chàng...
Chương trước | Chương sau