Disneyland 1972 Love the old s
Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng

Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 22
5 sao 5 / 5 ( 118 đánh giá )

Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng - Hồi 5 - Tự đầu la võng nan thoát thân

↓↓
Trên đường đi, hai người cố gắng phóng nhanh, nhưng vẫn không đuổi kịp bọn Giác Nhiên hòa thượng, buổi trưa ngày thứ năm đã đến Cửu Giang, cách Lư Sơn không xa lắm.


Vào trong thành, hai người tìm đến một quán cơm, vì ý kiến hai người không thống nhất được nên đã vài ngày họ ít đối thoại với nhau, lúc này hai người ngồi đối diện nhau, vẫn không ai nói một lời.


Cuối cùng Cảnh Huệ Khanh nhịn không được, lên tiếng :


- Hãy nghe ta nói một lời!

bạn đang xem “Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhạc Hạc :


- Tỷ tỷ cứ nói.


Cảnh Huệ Khanh :


- Chúng ta cũng có thể cứu lệnh đường một cánh lén lút.


Nhạc Hạc :


- Không dễ dàng đâu.


Cảnh Huệ Khanh :


- Thử một phen xem sao?


Nhạc Hạc :


- Ngũ Lão hội lúc nào cũng có cao thủ của Ngũ đại phái canh giữ, lần này họ bắt được gia mẫu, biết chắc tiểu đệ sẽ đến giải cứu cho nên họ sẽ canh phòng nghiêm ngặt hơn.


Cảnh Huệ Khanh :


- Ta hỏi ngươi muốn thử một phen không?


Nhạc Hạc thở nhẹ :


- Cũng được, nhưng hành động như thế nào?


Cảnh Huệ Khanh :


- Chúng ta hãy thay đổi diện mao đến Ngũ Lão phong rồi tùy cơ ứng biến.


Nhạc Hạc gật đầu.


Cảnh Huệ Khanh :


- Lát nữa chúng ta đi tìm một khách sạn để tá túc, gởi ngựa và hành lý trong khách sạn, sau đó thay đổi diện mạo lên đường khoảng trước khi trời tối, có thể đến được Cổ Lãnh, rồi từ Cổ Lãnh lên núi, hành động trong bóng tối khó bị phát hiện hơn.


Nhạc Hạc lại gật đầu.


Sau khi ăn cơm, hai người ra phố mua hai bộ đồ, sau đó vào trọ ở một khách sạn, Cảnh Huệ Khanh đã từng học thuật dịch dung, nàng cải trang diện mạo cho Nhạc Hạc, hóa trang hắn thành một thanh niên quê mùa, còn nàng thì tự hóa trang thành một lão bà bà.


Thừa lúc tiểu nhị của khách sạn không để ý, hai người liền lẻn ra ngoài bằng cửa sau, ra khỏi thành và hướng về Cổ Lãnh.


Một người cải trang thành lão bà bà còn người kia là một thanh niên quê mùa nên trông họ như hai mẹ con.


Cảnh Huệ Khanh cười :


- Hãy nhớ, lúc có mặt người khác chúng ta phải xưng hô với nhau như hai mẹ con không được gọi ta là tỷ tỷ nữa.


Tuy trong lòng Nhạc Hạc đang ưu buồn nặng trĩu vẫn không nhịn được mà lên tiếng cười.


Bỗng nhiên Cảnh Huệ Khanh co lưng lại, bắt chước tướng đi của một lão bà bà rồi cười :


- Ngươi xem ta có giống một lão bà bà không?


Nhạc Hạc cười :


- Giống quá!


Cảnh Huệ Khanh :


- Ta chung sống với gia sư đã hơn mười năm, nên dễ dàng bắt chước điệu bộ của một lão bà bà.


Nhạc Hạc :


- Người ta sẽ cảm thấy kỳ lạ khi một lão bà bà đến Lư Sơn.


Cảnh Huệ Khanh :


- Không sao, chỉ cần đừng để người của Ngũ Lão hội nhận ra chúng ta.


Nhạc Hạc :


- Lúc đi lên núi nếu có người hỏi nên trả lời như thế nào?


Cảnh Huệ Khanh :


- Trên Lư Sơn chắc có không ít đền miếu, ta cứ bảo là đến thăm một người dì đã xuất gia.


Hai người vừa đi vừa nói, khi thấy có người thì đi chậm lại, khi không có người thì đi nhanh hơn.


Xế chiều ngày hôm đó, họ đã đến Cổ Lãnh.


Cổ Lãnh đúng ra là Cổ Ngưu Lãnh, nằm về phía đông bắc của Cửu Kỳ Phong, trên lãnh có khoảng hơn ngàn hộ dân, có năm phố gồm phó chánh, phố tây, phố hạ, phố hậu và phố mới, nên hình thành như một thị trấn, là nơi lý tưởng để nghỉ hè.


Nơi đây chính là cửa ngỏ của Lư Sơn, nếu muốn đến Lư Sơn phải đi ngang đây.


Hai người lại tìm đến một quán cơm để dùng cơm, chờ đến khi trời tối, mới khởi hành lên núi.


Tuy lên núi vào ban đêm nhưng cảnh sắc trên núi vẫn làm họ say mê, hai người đi theo một con đường mòn, dọc đường núi đá lởm chởm xen kẽ với những rừng cây lưa thưa, đi qua Phật Thủ nhai, Thăng Tiên đài, Thiên Trì tháp, Ngũ Lão phong đã ẩn hiện trước mắt.


Lúc này trời đã thật tối...


Bỗng nhiên có một lão tăng đi ngược chiều với họ trên con đường mòn, tay cầm một thanh trúc trượng, thân vận tăng y màu xám, chân đi một đôi giày cỏ, xem tướng mạo là một khổ hạnh tăng, lúc hắn nhìn thấy Cảnh, Nhạc hai người liền dừng bước mặt lộ vẻ ngạc nhiên và hỏi :


- Vị lão bà bà này đi đâu vậy?


Cảnh Huệ Khanh chỉ lên trên núi, cười nói :


- Đi lên núi để thăm một người thân...


Lão tăng "ồ" một tiếng :


- Quý thân thích ở đâu?


Cảnh Huệ Khanh vẫn chỉ lên trên núi cười nói :


- Ở trên đó, ở trên đó...


- Ở trên đó không hề có hộ dân nào.


Cảnh Huệ Khanh :


- Không phải hộ dân, thân thích của lão là một người xuất gia nên ở trong am ni cô.


Lão tăng :


- Có phải là Văn Chu Viện?


Cảnh Huệ Khanh :


- Đúng vậy! Đúng vậy!


Lão tăng :


- Trời đã tối rất dễ bị lạc đường, có cần bần tăng dẫn đường không?


Cảnh Huệ Khanh :


- Không cần, không cần, lão đi đến mấy lần rồi không đi lầm đường đâu.


Lão tăng nghe như vậy liền cúi đầu thi lễ rồi cất bước đi.


Cảnh Huệ Khanh liền kéo Nhạc Hạc tiếp tục lên núi, đi được một đoạn quay đầu lại không thấy lão tăng nữa, mỉm cười nói :


- Vị lão hòa thượng này thật là tối bụng!


Nhạc Hạc :


- Có thể là hòa thượng của Thiếu Lâm không?


Cảnh Huệ Khanh :


- Trên núi này rất nhiều Phật tự, không hẳn ai ai cũng là hòa thượng của Thiếu Lâm đâu.


Nhạc Hạc :


- Tại sao?


Cảnh Huệ Khanh :


- Nếu hắn là hòa thượng Thiếu Lâm đương nhiên đã biết được tin tức gặp nạn của Ngũ lão, Chưởng môn mình đã gặp nạn đâu còn tâm tình dẫn đường cho người khác.


Nhạc Hạc gật đầu :


- Không sai, sự quan sát của tỷ tỷ thật hoàn hảo, sâu sát, làm tiểu đệ thật bái phục.


Cảnh Huệ Khanh cười :


- Nếu ngươi thật sự bái phục ta thì sau này phải nghe lời của ta.


Nhạc Hạc cũng cười :


- Được, nếu lần này cứu được gia mẫu, sau này tỷ tỷ nói một câu tiểu đệ nghe lời một câu, nói một trăm câu tiểu đệ nghe lời một trăm câu.


Đi hơn nửa tiếng nữa, Ngũ Lão phong đã hiện ra trước mắt.


Ngũ Lão phong gồm năm đỉnh núi, như năm anh em, mỗi đỉnh núi có hình dạng khác nhau, chính giữa gọi là Chánh Phong và Ngũ Lão hội được tọa lạc ở nơi này.


Giờ đây trên Chánh Phong đang tỏa sáng, hai người không vội đến gần, mà tìm một nơi hẻo lánh ẩn núp để quan sát.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Quy định 3 ngày

Quy định 3 ngày

Cuộc sống là thế. Đôi khi, việc tuân thủ một quy định nhỏ lại giúp ta tránh

24-06-2016
Nhớ thầy

Nhớ thầy

Tôi còn nhớ như in hình hài thầy tôi nằm đó, trên chiếc giường trắng, vẫn còn mặc

24-06-2016
Nước mắt rơi chung

Nước mắt rơi chung

Bạn rơm rớm nói, ông tặng cái chết của mình cho người dân như một cơn mưa phúc

28-06-2016
Và nắng sẽ lên

Và nắng sẽ lên

... Mùa mưa cuối cùng cũng tới - lại một mùa mưa không anh. Mùa mưa với em không còn

23-06-2016
Và tôi bật khóc

Và tôi bật khóc

Tôi đã không bật khóc khi được biết con tôi là một đứa trẻ bị bệnh tâm thần.

30-06-2016
White

White

(khotruyenhay.gq) Nghe kể rằng... phòng 101... dãy C... khu quân sự tôi đang học... từng có

01-07-2016
Anh trai tôi

Anh trai tôi

(khotruyenhay.gq) Thật ra anh không hề hiểu được đại học là gì, nhưng anh hiểu, em trai

27-06-2016
Tin nhắn gửi nhầm

Tin nhắn gửi nhầm

Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan

26-06-2016