Nhạc Hạc nhìn lên đỉnh núi nói khẽ :
bạn đang xem “Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tỷ tỷ nhìn trên đỉnh đèn sáng như ban ngày, chúng ta muốn vào trong mà không bị phát hiện quả là việc không dễ dàng.
Cảnh Huệ Khanh :
- Có lẽ lát nữa họ sẽ phải đi ngủ, và sẽ tắt đèn.
Nhạc Hạc :
- Họ đã phán đoán chúng ta sẽ đến, ắt phải canh phòng cẩn mật, e rằng chúng ta vừa tiếp cận đỉnh núi, thì sẽ bị phát hiện ngay.
Cảnh Huệ Khanh :
- ...
Nhạc Hạc :
- Hay là chúng ta đến đó một cách danh chính ngôn thuận.
Cảnh Huệ Khanh lườm hắn :
- Sao lại thế chưa kịp hành động đã nản chí rồi!
Nhạc Hạc :
- Không phải tiểu đệ nản chí mà là cảm thấy không có hy vọng thành công, nên biết rằng...
Cảnh Huệ Khanh ngắt lời hắn :
- Thôi! Đừng nói nữa, chúng ta hãy nghỉ một lát, đến canh ba sẽ hành động.
Nhạc Hạc :
- Tỷ tỷ cho rằng có thể thành công hay sao?
Cảnh Huệ Khanh :
- Thành sự tại nhân!
Nhạc Hạc :
- Lúc trước tiểu đệ có nghe gia sư nói, Ngũ Lão hội là một tòa nhà cao ba tầng, được xây bằng đá, bên trong tổng cộng có mấy chục gian phòng, dù chúng ta có thể lẻn vào trong cũng không dễ dàng tìm được chỗ giam giữ gia mẫu.
Cảnh Huệ Khanh :
- Đầu óc của ngươi đơn giản quá.
Nhạc Hạc chưng hửng :
- Là thế nào?
Cảnh Huệ Khanh :
- Chúng ta có thể nhanh chóng khống chế một người, buộc họ nói ra chỗ giam giữ lệnh đường, nếu tình thế cho phép, còn có thế buộc hắn dẫn đường...
Nhạc Hạc :
- Ồ...
Cảnh Huệ Khanh nhắm mắt lại :
- Đừng nói chuyện nữa, ta phải nghỉ một lát.
Nhạc Hạc không dám lên tiếng.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ hành động đêm nay, cơ hội thành công không nhiều nhưng hắn không muốn tranh luận với nàng.
Nên hắn cũng nhắm mắt lại, ngồi im nghỉ ngơi.
Hơn một tiếng đồng hồ đã qua, hắn mở mắt ra quả nhiên ánh đèn trên đỉnh đã tắt, liền lên tiếng :
- Tỷ tỷ, họ đã tắt đèn rồi!
Cảnh Huệ Khanh đứng dậy :
- Đi thôi!
Nói xong liền cất bước đi về phía Chánh Phong, Nhạc Hạc liền bước theo.
Đi hơn trăm bước, đã đến chân Chánh Phong.
Chỉ thấy dưới chân Chánh Phong có một đường tam cấp, ngang bậc đầu của tam cấp có lập một bia đá, trên khắc hai dòng chữ :
Ngũ Lão hội chỉ
Hành nhân chỉ bộ.
Nhạc Hạc gật đầu :
- Được, chúng ta quay sang phía sau lưng xem xem.
Hai người liền rẽ phải, đi thêm nửa tiếng, đến sau lưng Chánh Phong, ngước đầu nhìn lên thấy vách Chánh Phong tuy hiểm trở nhưng cũng có thể trèo lên được, Cảnh Huệ Khanh dùng tay ra dấu rồi tung mình nhảy lên hơn ba trượng rồi dừng lại ở một tảng đá.
Nhạc Hạc cũng nhảy theo nói khẽ :
- Ở phía trên có thể có người canh giữ, chúng ta phải cẩn thận.
Cảnh Huệ Khanh gật đầu, lại tung mình nhảy lên.
Từ chân phong đến eo phong, núi đá lởm chởm, rất dễ phóng lên, nhưng từ eo phong trở lên, vách phong thẳng đứng, hai người không dám sử dụng khinh công nữa mà dùng bích hổ công trèo lên từ từ.
Nhạc Hạc không muốn để Cảnh Huệ Khanh mạo hiểm đi trước mình nên nhanh chân vượt qua nàng, vừa lúc vượt hơn mấy chục trượng...
- Ách... xì...!
Đột nhiên tiếng động phát ra từ phía trên đầu hai người.
Nhạc Hạc hoảng sợ, liền áp sát vào vách phong không dám cử động.
- Mẹ kiếp, chắc bị cảm rồi.
Sau tiếng "ách xì", là một câu lẩm bẩm, từ trên vách núi khoảng năm sáu trượng vọng xuống.
Nhạc Hạc lén ngước đầu nhìn lên nhưng không thấy một bóng người, trong lòng càng kinh ngạc, thầm nghĩ :
- Lạ thật, sao nghe tiếng mà không thấy người?
Cảnh Huệ Khanh nhẹ nhàng đến cạnh hắn nói khẽ vào tai hắn :
- Người đó ẩn mình vào một khe hở của vách đứng.
Nhạc Hạc nói khẽ :
- Hèn chi không thấy bóng người... Không biết họ có phát hiện ra chúng ta không?
Cảnh Huệ Khanh :
- Không có!
Nhạc Hạc :
- Hắn núp ở phía trên, nếu chúng ta tiếp tục trèo lên, ắt sẽ bị hắn phát hiện, làm thế nào bây giờ?
Cảnh Huệ Khanh ngước đầu xem xét hình dạng của vách đứng, cảm thảy muốn tránh né tầm nhìn của đối phương thật không dễ dàng, liền nhíu mày :
- Giết hắn đi!
Nhạc Hạc :
- Không được, không thể giết người của Ngũ Lão hội.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng nếu không giết hắn, chúng ta không thể tiếp tục trèo lên, mà giờ đây chúng ta đã lơ lửng ở vách đứng này, vạn nhất bị phát hiện họ sẽ ra tay, chúng ta khó mà thoát chết.
Nhạc Hạc :
- Nơi hắn ẩn núp, có phải ở ngay phía trên đầu của chúng ta không?
Cảnh Huệ Khanh :
- Hình như vậy!
Nhạc Hạc :
- Như vậy nếu chúng ta có thể lặng lẽ trèo lên chỗ hắn ẩn núp may ra có thể xuất kỳ bất ý khống chế hắn.
Cảnh Huệ Khanh :
- Không dễ dàng đâu, ta có mang theo một thanh chủy thủ, chúng ta cố tình phát ra tiếng động dụ hắn thò đầu ra rồi cho hắn một nhát.
Nhạc Hạc lắc đầu :
- Không, Ngũ Lão hội khác với những bang phái bàng môn tả đạo, chúng ta không thể giết hại hắn.
Cảnh Huệ Khanh :
- Tại sao ngươi chỉ nghĩ đến kẽ khác mà không nghĩ cho chính mình?
Nhạc Hạc lắc đầu không trả lời, quyết định hành động theo chủ ý của mình, liền vận công nhẹ nhàng trèo lên.
Lên được khoảng ba bốn trượng quả nhiên phía trên có một vách đứng mang hình dáng một cái bình phong, phía bên trong hình như có chỗ để ẩn nấp.
Không còn nghi vấn kẻ canh giữ chắc chắn ẩn núp trong đó.
Nhạc Hạc tự tin có thể trèo đến phía dưới của vách đứng đó mà không hề gây một tiếng động nào, sau đó xuất kỳ bất ý nhảy vào trong, ra tay khống chế đối phương, nghĩ vậy liền cẩn thận từ từ trèo lên.
- Ách xì!
Chương trước | Chương sau