Disneyland 1972 Love the old s
Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng

Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 22
5 sao 5 / 5 ( 135 đánh giá )

Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng - Hồi 2 - Mười năm sau

↓↓

- Đúng, ngươi có thể mang ra để tất cả cùng xem!

bạn đang xem “Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vô Ưu Tử liền bước tới góc tường, mở nắp hòm lên chỉ thấy trong hòm có một hộp sắt nhỏ, lại mở nắp hộp sắt ra, liền thấy vuông "Ngũ Lão lệnh tiễn", hắn cầm vuông Ngũ Lão lệnh tiễn" bước tới dưới ánh đèn để xem cho rõ.


Bách Thiện thiền sư, Cửu Hoa thần ni, Bạch Đầu Ông, Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn và Châu Chính Hiên đều quay lại để xem. Tất cả đều biến sắc!


Hồn ma lạnh lùng :


- Có phải giả mạo không?


Vô Ưu Tử nhíu mày nghiêm túc :


- Vuông "Ngũ Lão lệnh tiễn" này không giả, nhưng chữ ký ở dưới không phải là bút tích của bọn ta!


Hồn ma :


- Ngươi muốn nói, đã có kẻ khác lấp cắp "Ngũ Lão lệnh tiễn" của các ngươi, giả mạo danh tánh của các ngươi đưa cho ta?


Vô Ưu Tử :


- Quả đúng như vậy!


Hồn ma cười ha hả :


- Nhưng lúc nãy ngươi nói rằng, Mai lão phu nhân chỉ làm cho Ngũ Lão hội năm mươi vuông "Ngũ Lão lệnh tiễn", các ngươi đã dùng hết hai mươi bảy vuông, chỉ còn lại hai mươi ba vuông có đúng không?


Vô Ưu Tử không trả lời được.


Hồn ma hừ một tiếng :


- Vậy vuông "Ngũ Lão lệnh tiễn" này không phải đồ giả và các ngươi còn bảo quản hai mươi ba vuông, thế thì tại sao lại dư ra một vuông "Ngũ Lão lệnh tiễn"?


Vô Ưu Tử đành im lặng.


Hồn ma :


- Ngươi lên tiếng đi!


Bách Thiện thiền sư lộ vẻ không hiểu :


- Bọn ta cũng không biết tại sao lại xuất hiện vuông "Ngũ Lão lệnh tiễn" này, nhưng chữ ký dưới quả thật không phải của bọn ta.


Hồn ma lại cười :


- Để ta giải đáp giùm các ngươi, các ngươi không muốn thấy người khác có võ công cao hơn các ngươi, cho nên quyết định cùng nhau để giết ta. Vì sợ ta không đến hẹn, nên phải sử dụng một vuông "Ngũ Lão lệnh tiễn" thật, nhưng lại sợ vuông "Ngũ Lão lệnh tiễn" này lọt vào tay của kẻ khác, rồi dùng nó làm vật chứng để tố cáo ngược các ngươi, cho nên bọn ngươi nhờ người khác ký tên lên đó, hòng chối tội về sau có đúng không?


Bạch Đầu Ông giận dữ :


- Nói bậy!


Hồn ma :


- Sao lại nói bậy, Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cũng đã thừa nhận, các ngươi còn muốn chối hay sao?


Bạch Đầu Ông giận dữ quay sang Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :


- Mâu chưởng môn, không lẽ ngươi giả danh bốn người bọn ta, rồi nhờ người khác giả mạo bọn ta làm việc này?


Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn liền lắc đầu :


- Không có, không có, lúc nãy lão phu đành phải thừa nhận là vì hắn uy hiếp đòi sát hại tiểu đồ, cho nên... cho nên...


Bạch Đầu Ông lạnh lùng :


- Những việc hệ trọng như vậy cũng có thể thừa nhận đại hay sao?


Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cúi đầu thở dài, lẩm bẩm :


- Lão phu chỉ muốn bảo vệ tính mạng tiểu đồ...


Hồn ma trầm giọng :


- Mâu Thiết Sơn, nói như vậy, ngươi vẫn không thừa nhận đã hại ta?


Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn hình như đã đến đường cùng, không còn nét sợ hãi nữa, hét to :


- Không sai, nếu ngươi nghĩ rằng lão phu là người đã giết ngươi, thì ngươi hãy ra tay đi, nhưng tiểu đồ không thù oán với ngươi, ngươi không được động đến hắn!


Hồn ma trầm ngâm hồi lâu, tiếp :


- Được, ta sẽ nhiếp hắn ra ngoài, chỉ giữ năm người các ngươi ở lại!


Vừa dứt lời, ngọn đèn dầu trên vách bỗng nhiên vụt tắt!


Cả phòng khách lại rơi vào một thế giới màu đen khủng khiếp.


Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn giật mình hoảng sợ, đưa tay rờ rẫm sau lưng, phát giác Châu Chính Hiên đã biến mất, liền hét lớn :


- Chính Hiên! Chính Hiên!


Không hề nghe được tiếng trả lời, Châu Chính Hiên thật sự đã biến mất!


Cửu Hoa thần ni :


- Mau đốt đèn lên!


Vô Ưu Tử liền chạy đến đốt đèn lên, sau khi đèn sáng, quả nhiên Châu Chính Hiên đáng lẽ đứng sau lưng Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn... đã biến mất!


Một lần nữa, ngũ lão lại biến sắc, cảm thấy ớn lạnh.


Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn không tin đồ đệ mình dễ dàng biến mất khỏi phòng khách kín mít này, liền cầm lấy ngọn đèn dầu ở vách, lục soát chung quanh, vừa đi vừa gọi :


- Chính Hiên! Chính Hiên! Con ở đâu?


Nhưng lục soát cả phòng khách, đã chứng minh Châu Chính Hiên quả thật không có ở trong phòng! Bạch Đầu Ông kinh ngạc :


- Trời ơi, bọn ta quả thật đã gặp ma quỷ rồi!


Bách Thiện thiền sư thở dài :


- A Di Đà Phật! Bần tăng không tin rằng trên thế gian này có ma quỷ, nhưng xem ra tình hình hôm nay thì...


Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn tiếp lời :


- Không sai, bọn ta đã gặp quỷ, lần này chắc khó thoát khỏi cái chết!


- Các ngươi không thể chết dễ dàng như vậy...


Giọng nói của hồn ma lại vang lên chậm chạp...


- Bây giờ ta để cho các ngươi yên tĩnh suy nghĩ, đến khi các ngươi thông suốt, bằng lòng thừa nhận, ta sẽ tiếp tục đối thoại với các ngươi!


Nói xong, lại phát ra một tràng cười ghê tởm, sau đó từ từ biến mất, hình như đã biến khỏi phòng khách!


oo Châu Chính Hiên đi dọc theo hành lang đến phòng khách phía trước, ngồi xuống một chiếc ghế ở sát vách tường, mặt đầy vẻ ưu sầu, thở dài lẩm bẩm :


- Tại sao họ lại không chịu thừa nhận? Chẳng lẽ bọn họ thật sự không phải là những hung thủ đã sát hại cha mình năm xưa?


- Nhạc Hạc, ngươi đang nói gì?


Một giọng nói của phụ nữ vang lên trước cửa phòng khách.


Theo sau giọng nói, trước cửa xuất hiện một bóng người. Một người phụ nữ!


Người phụ nữ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dung mạo diễm lệ, tóc phủ ngang vai, nước da trắng trẻo, nhưng trên khuôn mặt không chút tươi tắn, cũng có thể nói là không một chút sinh khí, khiến người ta có một cảm giác âm u, thần bí.


Châu Chính Hiên, bây giờ được gọi là Nhạc Hạc. Đối với người phụ nữ tự nhiên xuất hiện này, không một chút kinh ngạc, chỉ thở dài một tiếng :


- Bọn họ không chịu thừa nhận!


Người phụ nữ tóc dài đứng dựa cửa, thản nhiên :


- Tại sao ngươi lại bắt buộc họ phải thừa nhận?


Nhạc Hạc bĩu môi :


- Ta phải chờ họ nhận tội xong và nói ra nguyên nhân sát hại gia phụ, mới ra tay xử tử bọn họ!


Người phụ nữ tóc dài :


- Nếu họ thà chết không chịu thừa nhận?


Nhạc Hạc :


- Ta đành phải thả bọn họ ra.


Người phụ nữ tóc dài ngạc nhiên :


- Thả bọn họ? Không lẽ ngươi không muốn báo thù cho cha?


Nét mặt Nhạc Hạc co rút một cách đau đớn :


- Thù cha đương nhiên phải trả, nhưng ta có cảm giác trong việc này có nhiều điểm khả nghi...


Người phụ nữ tóc dài :


- Sao?


Nhạc Hạc :


- Căn cứ vào sự quan sát của tiểu đệ, họ hình như không phải là hung thủ đã giết hại gia phụ.


Người phụ nữ tóc dài :


- Ngươi hoài nghi ta nói dối?


Nhạc Hạc lắc đầu :


- Không, tiểu đệ nghĩ rằng ngũ lão mà năm xưa tỷ tỷ nhìn thấy, có thể là do người khác giả mạo.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bó hoa có lõi

Bó hoa có lõi

Với mẹ, hoa là thứ không ăn được, tất nhiên, trừ loại có lõi vừa mới xuất hiện

30-06-2016
Qua đêm giông gió

Qua đêm giông gió

Mỗi bộ đồ chị thử rất lâu nhưng soi gương lần nào cũng chỉ thấy đôi mắt mình

01-07-2016
Khát vọng về cha

Khát vọng về cha

Khi không còn có mẹ, giữa nỗi đau lớn và mất mát vô kể ấy, con hiểu mình là niềm

29-06-2016
Tháng Tám còn mãi

Tháng Tám còn mãi

Ban đêm khi đi nằm, nỗi sợ hãi đâm sâu vào tim tôi. Những người tôi yêu cứ thế

24-06-2016
Hai thằng bạn thân

Hai thằng bạn thân

Sao? Là Linh ư? Tôi như không tin vào mắt mình, ngực thì đánh từng nhịp một rõ

25-06-2016