- Tiểu ca, ngươi có tin rằng con người sau khi chết sẽ biến thành quỷ không?
bạn đang xem “Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Châu Chính Hiên :
- Không tin!
Thiên Ngoại Quái Tẩu lại cười :
- Sư phụ ngươi cũng tin, sao ngươi lại không tin?
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn vừa nghe đến đây, mặt liền biến sắc :
- Sao ngươi lại biết lão phu tin như vậy?
Thiên Ngoại Quái Tẩu lại cười ha hả :
- Lúc nãy ở bên kia cầu, Mâu chưởng môn chẳng phải đã nói như thế sao? Ngươi nói rằng chuyện ma quỷ thà tin là có còn hơn tin là không, cho nên ta biết ngươi tin rằng trên thế gian này có ma có quỷ!
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn trong lòng hoảng sợ, nhưng cố giữ bình tĩnh và nở một nụ cười :
- Thì ra lúc đó ngươi núp ở gần đó để nghe lén, vậy mà lão phu không phát giác, thật là đáng xấu hổ!
Thiên Ngoại Quái Tẩu :
- Không đúng, lúc đó ta đứng ở kế bên ngươi, chứ không phải núp ở gần đó.
Tam Xích Phán Mâu gượng cười :
- Ngươi muốn nói... ngươi không phải là người, mà là ma quỷ?
Thiên Ngoại Quái Tẩu :
- Đúng vậy!
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn ngước đầu cười ha hả :
- Thôi được, những trò giả ma giả quỷ không thể qua mặt được ngũ lão ta đâu, ngươi hãy mau ra đây gặp mặt bọn ta đi!
Tiếng cười quái dị lại nổi lên, rồi đột nhiên trầm xuống :
- Châu Chính Hiên!
Châu Chính Hiên giật mình :
- Việc gì?
Thiên Ngoại Quái Tẩu :
- Phiền ngươi hãy kéo tấm rèm vải giùm ta. Bên tay phải có một sợi dây, ngươi cầm lấy mà kéo xuống, rèm vải sẽ tự động mở ra.
Châu Chính Hiên gật đầu "ừ" một tiếng, bước tới bên phải tấm rèm vải, quả nhiên thấy có một sợi dây lơ lửng, liền cầm sợi dây kéo xuống. Rèm vải quả nhiên từ từ mở ra sang hai bên!
- À!
- Ừ!
- Ủa!
Bách Thiện thiền sư, Vô Ưu Tử, Bạch Đầu Ông, Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn và Cửu Hoa thần ni đều kinh ngạc la lên.
Thì ra sau tấm rèm vải chẳng có gì cả, chỉ có một bộ cô lâu! Một bộ cô lâu hoàn chỉnh, ngồi trên một chiếc ghế dựa!
Châu Chính Hiên nhìn thấy cũng hoảng sợ giật mình, tóc gáy dựng đứng, liền lui bước la lên :
- Trời ơi, một bộ cô lâu của người chết!
Cô lâu của người chết lại có thể mở miệng nói chuyện, quả là một chuyện lạ kinh hồn!
Ngũ lão đều là những lão giang hồ nhìn xa hiểu rộng, võ công cao cường, bây giờ cũng sợ đến mặt tái xanh, tim đập mạnh!
- Các ngươi đừng sợ, ta tuy là quỷ, nhưng là một con quỷ biết đạo lý, không bao giờ vô cớ hại người.
Cô lâu lại lên tiếng!
Đương nhiên, miệng của hắn không cử động, âm thanh hình như cũng không phát ra từ đó, nhưng âm thanh lại vang lên ở chung quanh sáu người!
Bách Thiện thiền sư kinh ngạc vạn phần, thất thanh :
- Ngươi... ngươi là quỷ thật à?
Cô lâu :
- Đúng, ta hàm oan mà chết, đã hơn mười năm, cho nên mạo muội mời năm vị đến đây để minh oan giùm ta!
Vô Ưu Tử khắp mình nổi da gà, run rẩy nói :
- Ngươi có phải là Thiên Ngoại Quái Tẩu Lỗ Ba Công không?
Cô lâu :
- Không, vì muốn mời chư vị đến đây, nên phải mạo dụng danh tánh của Thiên Ngoại Quái Tẩu, ta thành thật xin lỗi về điều này.
Bạch Đầu Ông :
- Vậy ngươi là ai?
Cô lâu :
- Một người bạn cũ của chư vị.
Bạch Đầu Ông :
- Người bạn cũ?
Cô lâu :
- Đúng vậy!
Cửu Hoa thần ni :
- A Di Đà Phật, bần ni nghĩ không ra ngươi là ai, phiền ngươi hãy báo rõ danh tánh.
Cô lâu :
- Chư vị thật sự không nhớ ta sao?
Cửu Hoa thần ni :
- Thật sự không nhớ.
Bỗng nhiên cô lâu thở dài :
- Thật ra ngày này mười năm về trước, nếu chư vị không bỏ đi quá nhanh, thì có thể nhìn thấy hình dạng của ta bây giờ!
Cửu Hoa thần ni chưng hửng :
- Ngươi nói cái gì?
Cô lâu :
- Ngươi còn chưa hiểu sao?
Cửu Hoa thần ni :
- Chưa hiểu!
Cô lâu :
- Bách Thiện thiền sư ngươi cũng không hiểu sao?
Bách Thiện thiền sư :
- Đúng vậy! Bần tăng không biết ngươi muốn nói gì, hãy nói rõ hơn!
Cô Lâu :
- Vô Ưu đạo trưởng ngươi thì sao?
Vô Ưu Tử :
- Bần đạo cũng không hiểu ngươi muốn nói gì?
Cô lâu :
- Đồng chưởng môn, còn ngươi?
Bạch Đầu Ông sắc mặt tái xanh :
- Đồng mỗ cũng không hiểu.
Cô lâu :
- Mâu chưởng môn, câu trả lời của ngươi chắc cũng như vậy chứ?
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn miễn cưỡng nở một nụ cười :
- Đúng vậy, lão phu nghĩ không ra vào ngày này mười năm về trước chúng ta đã gặp nhau ở đâu?
Cô lâu thở dài :
- Ngũ lão các ngươi, với thân phận Minh chủ, chăm lo muôn ngàn công việc, làm sao mà nhớ nổi một người như ta!
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :
- Có lẽ bọn ta đã từng gặp ngươi, nhưng bây giờ ngươi đã hóa thành một bộ cô lâu, đương nhiên bọn ta không nhận ra được.
Cô lâu :
- Hừ! Các ngươi thật biết giả vờ!
Chương trước | Chương sau