Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng

Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 22
5 sao 5 / 5 ( 7 đánh giá )

Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng - Hồi 2 - Mười năm sau

↓↓

Dứt lời phóng mình bay ngược lên đỉnh núi.

bạn đang xem “Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Năm người kia cũng nghĩ như vậy, "Thiên Ngoại Quái Tẩu" đã phá hoại cây cầu treo từ bên đỉnh núi này, như vậy thì có thể lão đã chuẩn bị một sợi dây dài, chờ khi cây cầu treo sập, liền đu theo sợi dây tuột xuống chân núi, cho nên việc cần thiết bây giờ là phải ngăn cản lão rời khỏi đây, nên năm người liền theo Bách Thiện thiền sư leo lên đỉnh núi, chia làm hai nhóm, ngược hướng nhau mà tìm.


Diện tích của đỉnh núi này khoảng nửa dặm, nhưng bốn bề đều là vách đứng cao hơn ba trăm trượng, ngoài cây cầu treo ra không còn con đường nào khác, nói như vậy tức là nếu không kịp thời tìm được "Thiên Ngoại Quái Tẩu" đoạt lấy sợi dây của lão thì tất cả đều bị nhốt trên đỉnh núi này.


Không bao lâu sau, hai nhóm đã gặp nhau ở phía sau núi, nhưng đều không tìm được "Thiên Ngoại Quái Tẩu" và sợi dây dài theo suy luận của họ. Vô Ưu Tử nhíu mày :


- Kỳ lạ, nếu lão đã rời khỏi đỉnh núi, thì cũng phải còn dấu vết của sợi dây chứ?


Cửu Hoa thần ni :


- Bần ni dám đánh cuộc với chư vị, lão không bao giờ rời khỏi đỉnh núi này bằng sợi dây!


Vô Ưu Tử ngạc nhiên :


- Lão không dùng sợi dây dài, vậy lão rời khỏi đỉnh núi bằng cách nào?


Cửu Hoa thần ni :


- Bần ni không biết, nhưng bần ni biết chắc không phải bằng sợi dây.


Vô Ưu Tử :


- Tại sao?


Cửu Hoa thần ni :


- Nếu lão dùng sợi dây, thì chắc chắn phải cột sợi dây vào một thân cây, hay một tảng đá nào đó đúng không?


Vô Ưu Tử :


- Đương nhiên!


Cửu Hoa thần ni :


- Như vậy lúc lão tuột xuống chân núi, thử hỏi lão làm cách nào để thu hồi sợi dây còn cột trên đỉnh núi?


Vô Ưu Tử :


- Lão có thể dùng sức kéo đứt sợi dây.


Cửu Hoa thần ni mỉm cười :


- Nói thì dễ, khi làm thì khó đấy, lão đứng ở chân núi dùng sức kéo, sợi dây không thể nào đứt ngay ở chỗ hắn cột làm điểm tựa, nếu sợi dây đứt ở đoạn giữa thì ý nguyện nhốt chúng ta của lão đâu có thể đạt được.


Vô Ưu Tử bắt đầu đồng cảm với Cửu Hoa thần ni, gật đầu nói :


- Thần ni nói rất đúng, nếu sợi dây đứt ở đoạn giữa, thì phải còn hơn một trăm trượng dây từ đỉnh núi thòng xuống, chúng ta cũng chỉ cần một sợi dây có chiều dài như vậy, cũng có thể an toàn xuống tới chân núi.


Cửu Hoa thần ni :


- Ngoài ra bần ni cũng không tin rằng lão có thể chuẩn bị một sợi dây có chiều dài hơn ba trăm trượng.


Bách Thiện thiền sư :


- Nhưng muốn rời khỏi đỉnh núi này, bần đạo nghĩ không ra còn cách nào khác ngoại trừ dùng sợi dây.


Bạch Đầu Ông :


- Trời đã xế chiều, bọn ta hãy vào trong Quỷ bảo, trước là để xem xét tình hình, sau là để kiếm chỗ trú thân đêm nay.


Bách Thiện thiền sư :


- Đồng Chưởng môn nói có lý, bọn ta hãy vào trong bảo đi.


Tất cả đều đồng ý, liền kéo nhau về hướng Quỷ bảo.


Đến trước Quỷ bảo, cánh cửa vẫn đóng kín. Bách Thiện thiền sư lớn tiếng thăm dò :


(mất đoạn của hai trang, bao lâu đã tới trước hai cánh cửa, Bạch Đầu Ông lại vận nội công tung ra một chưởng.


"Ầm" một tiếng, hai cánh cửa bung ra.


Tất cả đều nhìn vào, nhưng trong phòng tối đen như mực, không thấy gì cả.


Bách Thiện thiền sư nhíu mày :


- Tối quá!


Vô Ưu Tử :


- Đốt lửa lên đi!


Nói xong lấy ra một tờ giấy xoe thành một cái que, rồi châm lửa bằng que giấy đó.


Ánh lửa vừa sáng, cảnh vật trong phòng khách liền đập vào mắt của mọi người, chỉ thấy trong phòng khách rất rộng lớn, đồ đạc trong phòng vẫn còn, tuy đã rất cũ kỹ, nhưng vẫn có thể nhìn được cung cách xa hoa, sang trọng của năm xưa.


Nhưng cảnh vật gợi sự chú ý của tất cả là ở chính giữa phòng khách có một tấm rèm bằng vải đen, từ nóc nhà buông xuống mặt đất, che đậy một phần ba diện tích của phòng này.


Rèm vải còn rất mới, hình như mới được treo lên! Rõ ràng phía sau của nó chắc có nhiều bí ẩn.


Chỉ cần nhìn cái màn tối đen như mực của nó đã khiến mọi người ớn lạnh, nổi lên cảm giác dễ khiếp sợ.


Bách Thiện thiền sư biến sắc, ra dấu cho mọi người hãy cẩn thận, sau đó hướng về tấm rèm vải chắp tay :


- A Di Đà Phật, Lỗ thí chủ có ở đây không?


- Chư vị hãy vào!


Âm thanh không to, phảng phất như phát ra từ mười tám tầng địa ngục!


Bách Thiện thiền sư nghe có tiếng trả lời, liền mỉm cười hỏi tiếp :


- Thí chủ có phải là "Thiên Ngoại Quái Tẩu" Lỗ Ba Công không?


- Xin mời chư vị vào trong rồi hãy nói sau.


Âm thanh vẻ không to, nhưng tràn đầy vẻ huyền bí.


Bọn Bách Thiện thiền sư đều là Chưởng môn của một phái, mà còn là Minh chủ của Ngũ Lão hội, trong tình huống này không có lý nào rút lui, Bách Thiện thiền sư dẫn đầu bước tới trước rèm cửa.


Cửu Hoa thần ni, Vô Ưu Tử, Bạch Đầu Ông, Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn và Châu Chính Hiên đều bước vào.


Đúng lúc sáu người vừa bước tới rèm vải, que giấy trên tay Vô Ưu Tử đã cháy hết, cả phòng khách lại tối đen như mực, đưa tay trước mặt mà không thấy năm ngón.


Vô Ưu Tử liền lấy ra một tấm giấy khác, định xoe thành cây que...


"Ầm" một tiếng nổ lớn ngay ở cửa phòng khách!


Tiếng nổ này thật sự như một tảng đá ngàn cân rớt xuống đất, mặt đất cũng bị rung chuyển.


Đồng thời gió bụi bay mịt mù!


Tất cả sáu người đều hoảng sợ, bất giác đều cúi xuống. Bạch Đầu Ông Đồng Thiên Cầu lớn tiếng quát :


- Lỗ Ba Công, ngươi định làm gì?


- Ha ha ha...


Tiếng cười của "Thiên Ngoại Quái Tẩu" Lỗ Ba Công nổi lên xung quanh, âm thanh vẫn không lớn :


- Chư vị đừng sợ, lão phu chỉ đóng lại cánh cửa mà thôi!


Vô Ưu Tử liền đốt que giấy lên rọi sáng phía cánh cửa, quả nhiên hai cánh cửa đã được khép lại, liền quay đầu hỏi Cửu Hoa thần ni :


- Thần ni, trong phòng khách này có cửa ngỏ nào khác không?


Cửu Hoa thần ni vừa định trả lời nhưng âm thanh của "Thiên Ngoại Quái Tẩu" đã vang lên :


- Có chứ, phía sau rèm phải còn một cánh cửa, nhưng nó đã bị đóng bít từ lâu.


Vô Ưu Tử nóng giận quát to :


- Họ Lỗ kia, mau ra đây!


Tiếng cười quái dị của "Thiên Ngoại Quái Tẩu" lại vang lên :


- Đừng vội, thế nào ngươi cũng gặp được ta, bây giờ hãy đốt đèn trước đã! Trên vách tường phía phải cánh cửa có treo một ngọn đèn dầu, ngươi hãy thắp sáng nó rồi mới nói tiếp.


Vô Ưu Tử theo lời chỉ dẫn đốt sáng ngọn đèn, sau đó vứt bỏ quy giấy trầm giọng :


- Bây giờ ngươi có thể hiện thân được chưa?


Thiên Ngoại Quái Tẩu :


- Đạo trưởng nóng nảy quá, ta đã mời các ngươi đến đây, đâu có lý nào không để các ngươi thấy mặt, ở hai bên rìa của tấm rèm vải có năm cái ghế, xin mời năm vị hãy ngồi xuống.


Bách Thiện thiền sư nghĩ rằng đối phương chắc không có gài bẫy gì trên năm chiếc ghế, liền bước tới bình tĩnh ngồi xuống, bọn Vô Ưu Tử thấy Bách Thiện thiền sư đã an tọa, cũng bước tới ngồi xuống theo, Bạch Đầu Ông Đồng Thiên Cầu nét mặt lạnh lùng :


- Bây giờ bọn ta đã an tọa, ngươi còn trò gì hãy bày ra hết đi!


Thiên Ngoại Quái Tẩu :


- Vị tiểu ca kia là ai?


Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :


- Chính là tiểu đồ Châu Chính Hiên!


Thiên Ngoại Quái Tẩu à một tiếng :


- Xin lỗi tiểu ca, ta không ngờ hôm nay lại có thêm một người khách, cho nên không có chuẩn bị ghế ngồi cho ngươi, vậy cảm phiền ngươi chịu khó đứng một chút.


Châu Chính Hiên :


- Không sao!


Thiên Ngoại Quái Tẩu cười :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Thằng bạn thân

Thằng bạn thân

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Tháng năm không ở lại") Tôi mong rằng

27-06-2016
Em nhớ anh

Em nhớ anh

16 tuổi. Em nhận thức rằng mình không đẹp. Khi còn nhỏ, em đã ngại soi gương để

29-06-2016
Tình yêu và tham vọng

Tình yêu và tham vọng

(khotruyenhay.gq) - Mày không biết liêm sỉ à, cướp người yêu người khác vui lắm

29-06-2016