Vô Hối đành tháo thắt lưng lấy Bàn Long đao và Chí Tôn lệnh bài để xuống cạnh bờ hồ rồi cởi áo quần, chỉ còn lại chiếc khố vải quấn quanh hạ thể. Thân hình chàng không vạm vỡ nhưng bắp thịt săn chắc nổi lên thành múi rất cân đối.
bạn đang xem “Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nước chỉ hơn ngang thắt lưng, quanh hồ có bệ để ngồi tắm. Lúc ấy nước mới đến ngực. Hứa Xương Hoàn đứng lên đến bên chàng lấy khăn kỳ cọ trước sau như một nô tỳ mẫn cán. Nàng tinh nghịch lần cởi khố vải, rùng mình trước vẻ kiêu dũng của chàng Mỵ nương say đắm vuốt ve rồi kiễng chân, vòng tay quanh cổ chàng, háo hức hôn vào đôi môi lạnh lẽo. Vẻ đẹp và cách hiến dâng nồng nàn đã quyến rũ được Vô Hối.
Chàng động tình, đắm mình vào cuộc mây mưa.
Lúc phá thành, chàng nghe vướng víu y như lần đầu với Uyển Cơ và Lãnh Như Sương. Nhưng trong tâm khảm chàng đã đinh ninh Mỵ nương là dâm phụ, ong bướm chán chường nên không lưu ý.
Hơn nữa, Mỵ nương úp mặt vào vai chàng, dấu kín vẻ đau đớn khiến Vô Hối không biết.
Những tấm gương đồng sáng láng chung quanh càng tăng về nồng thắm cho cuộc ái ân. Dòng nước hồ đã xóa đi những dấu vết mà rất lâu sau này Vô Hối mới hiểu rằng nó có thực.
Sau trận mây mưa, Mỵ nương dường như khác hẳn. Nàng thẹn thùng đỏ mặt, lặng lẽ chăm sóc cho Vô Hối.
Tối hôm ấy, hai người ngủ chung giường nhưng Mỵ nương chỉ ôm chàng mà chìm vào giấc mộng, không hề đòi hỏi.
Vô Hối từng nghe danh nàng là đại cao thủ chốn phòng the, không hề biết chán.
Vì vậy, chàng rất ngạc nhiên.
Trưa hôm sau, ăn uống xong, Mỵ nương pha trà cùng chàng đàm đạo rất lâu. Vô Hối nhận ra nàng rất thông tuệ tinh minh. Đầu giờ mùi, nàng che miệng ngáp, lên giường ngủ một giấc. Vô Hối công lực thâm hậu, nhãn quang sắc bén, nhận ra nàng ngủ thật tình.
Chàng ngồi trên kỷ trà nhỏ trong khuê phòng nhìn đôi ngực phập phồng dưới làn sa mỏng, lòng nảy sinh những cảm xúc kỳ lạ. Chàng là một nam nhân mạnh mẽ được thê thiếp say đắm, luôn muốn được cận kề. Nay Mỵ nương khét tiếng phong lưu lại có thể thản nhiên trước sự quyến rũ của chàng, khiến tự ái Vô Hối bị tổn thương.
Nàng vẫn nhìn chàng với cặp mắt tình tứ, âu yếm, nhưng lại không đòi hỏi xác thân. Vô Hối nghe lòng xao xuyến, chợt cảm thấy thèm muốn được gần gũi Mỵ nương.
Chàng bước đến đặt mình xuống cạnh nàng. Hứa Xương Hoàn mở mắt mỉm cười ngái ngủ :
- Công tử không ngủ trưa sao? Thiếp mệt mỏi quá!
Nụ cười của nàng thật ngây thơ, chân thực như một cô bé mười lăm. Hứa Xương Hoàn vòng tay tả ôm lấy ngực chàng rồi ngủ tiếp.
Vô Hối lạnh lùng bảo :
- Nếu nàng không cần ta nữa thì ta xin cáo biệt.
Hứa Xương Hoàn ngồi bật dậy, ngơ ngác hỏi :
- Chưa hết thời hạn ba ngày mà sao công tử đã đòi đi?
Nàng chợt hiểu ra nguyên cớ, cười khúc khích bảo :
- Công tử giận thiếp không nồng thắm chứ gì? Chàng là nam nhân sao không biết chủ động. Nhưng thân thiếp yếu đuối, mỏng manh xin chàng nương nhẹ cho.
Nói xong nàng cúi xuống hôn lên mắt, môi Vô Hối, say đắm hiến dâng. Lần này Vô Hối mới cảm nhận được hết hương vị của niềm hoan lạc.
Đôi mắt đẹp mê hồn của nàng dại đi theo nhịp giao hoan, nhưng đôi lúc lại như trách móc sự mãnh liệt của chàng. Khiến Vô Hối điên đầu, chàng không hiểu nổi mình đang ôm ấp một thánh nữ hay dâm nữ.
Ba ngày trôi qua mau nhưng cả Mỵ nương và Vô Hối đều không nhắc đến chuyện chia tay. Mãi đến ngày thứ bảy, Vô Hối mới đủ dũng khí dứt áo ra đi. Sáng hôm ấy, rửa mặt xong chàng lạnh lùng bảo :
- Đã đến lúc phải chia tay, cảm tạ nàng đã hậu đãi.
Mỵ nương sa lệ :
- Thiếp biết công tử mang nặng đại cừu nên đâu dám giữ chân khách anh hùng, kiếp này chắc không duyên nợ, xin hẹn lai sinh.
Nàng lau nước mắt thu xếp hành lý cho chàng như một hiền phụ tiễn chồng ra quan ải.
Vô Hối học nghệ của Thiên tôn, học luôn cả tính tà quái của lão, không bị ràng buộc bởi những tiểu tiết trong đạo lý thông thường. Chàng có thể lấy được mĩ nhân làm vợ nhưng không đủ đũng khí để ngỏ lời với một dâm nữ khét tiếng giang hồ. Hơn nữa, thù cha chưa trả được, đa mang chỉ thêm vướng bận.
Chương trước | Chương sau