Vô Hối dừng chân trước cửa chùa Huệ Quang Tự ở cửa Bắc thành, chạnh lòng nhớ đến những lần được theo mẫu thân vào chùa lễ phật cầu siêu cho vong hồn Tần Công và thân phu.
bạn đang xem “Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bỗng chàng nhận ra tám tên sát thủ đã vây chặt. May mà chàng và Uyển Cơ đều mang theo vũ khí. Chàng hời hợt hỏi :
- Chư vị cần gì?
Gã sát thủ bịt mặt, có dấu hiệu thêu bằng chỉ vàng trước ngực, bật cười ghê rợn :
- Ngươi dám hạ sát người của bổn hội, đừng mong sống sót mà rời khỏi nơi này.
Gã ra lệnh :
- Số mười sáu và mười bảy cố giết cho được con bé đó cho ta.
Hai gã vung đao ập đến Uyển Cơ. Vô Hối biết họ Du đã quyết tâm giết Uyển Cơ diệt khẩu. Chàng thầm lo lắng cho nàng nên lòng hiếu sát bừng lên.
Vô Hối không chờ bọn chúng đến gần, chàng bốc lên chụp lưới đao xuống. Hai gã sá thủ rú lên đau đớn.
Thanh Loan đao sắc bén đã chặt đứt cánh tay của chúng. Bọn còn lại kinh hãi trước bản lãnh tuyệt luân của chàng, xông đến giáp công.
Uyển Cơ dựng ngược đôi mày liễu, vũ lộng trường kiếm đón nh một tên. Vô Hối nghe tiếng kiếm kình xé gió, chàng yên tâm đối phó với năm tên còn lại.
Kiếm là vua của loại vũ khí ngắn, nhờ sắc bén cả hai bên lưỡi nên kiếm chiêu kỳ ảo, lợi hại hơn đao. Nhưng ngược lại, đao nặng nề nên khí thế uy mãnh hơn hẳn kiếm.
Thanh Loan đao của Vô Hối như trận cuồng phong cuốn đến. Bọn sát thủ sử dụng trường đao nên không thể so tốc độ với Loan đao.
Gã đầu linh giảo hoạt không trực tiếp đương đầu, chỉ đứng ngoài rình sơ hở nhảy vào tập kích. Vô Hối thầm đoán Du Thanh Vân đã lấy được bí kíp của Đao Vương, có lẽ dã dạy một phần cho bọn này. Chàng không cấp bách hạ thủ, cố cầm cự dụ cho chúng giở hết nghề. Chàng muốn tìm hiểu lộ số pho đao pháp này để dễ đối phó với họ Du.
Hơn khắc sau, gã đầu lĩnh đột nhiên phi thân về phía Uyển Cơ, định giúp gã thuộc hạ thanh toán nàng. Vô Hối gầm lên vang dội, đao quang lấp loáng ánh xanh, sáng rực cả đấu trường. Chàng đã dùng đến đao pháp Thanh Quang La Vòng. Đao ảnh dệt thành màn lưới dầy đặc, đao kình mạnh mẽ như bão táp. Bọn sát thủ kinh hoàng múa tít trường đao hộ thân.
Loan đao như chiếc lưỡi hái tử thần xé nát cơ thể ba tên. Chúng thét lên thê thảm, gục chết trên chính vũng máu của mình. Hai tên còn lại thoát chết nhưng cũng bị mấy vết đao vào vai.
Vừa hết chiêu, chàng lướt nhanh về phía trận địa của Uyển Cơ. Nàng không đủ sức chống cự với hai cao thủ nên đang lâm vào hiểm cảnh. Tóc tai rũ rượt, tay tả đã có dấu máu.
Vô Hối cười lên ghê rợn như quỷ dữ. Chàng vận toàn lực chụp lưới đao vào gã đầu lĩnh. Có lẽ vết máu loang lên áo giai nhân đã làm chàng đau lòng nên đao chiêu còn mãnh liệt hơn lúc nãy. Gã đầu lĩnh đảo bộ định đào tẩu nhưng Loan đao đã bám theo như bóng với hình. Tứ chi của gã bị chặt sát thân, thủ cấp lăn long lóc trên nền tuyết lạnh, máu phun như suối.
Chàng để gã kia lại cho Uyển Cơ, lập tức quay mình truy sát hại tên phía sau.
Chúng chưa kịp đào vong đã bị chỉ kình xuvên thủng ngực. Đối thủ của Uyển Cơ vì kinh hãi trước cái chết thê thảm của đầu lĩnh nên rối loạn tinh thần. Uyển Cơ thừa dịp vung kiếm đâm chết gã.
Vô Hối dùng đao xóa dấu vết Vô Hình chỉ xong bước đến xem thương thế mĩ nhân. Chàng thở phào khi thấy vết đao không sâu.
Bỗng chàng gằn giọng quát :
- Chư vị làm gì mà phải thập thò như vậy. Nếu không xuất đầu lộ diện thì đừng trách ta độc ác.
Từ sau những bụi cây cạnh cổng chùa, Tam Thủ Miêu Côn Linh và sáu người nữa xuất hiện. Gã nhìn chàng với vẻ ngường mộ, tươi cười bảo :
- Công tử bản lãnh thần sầu quỷ khốc, bọn tại hạ vô cùng khâm phục.
Chàng lạnh lùng ngắt ngang :
- Đừng dài dòng mất công, chư vị theo dõi ta với ý gì?
Côn Linh thở dài đáp :
- Bọn tại hạ có việc muốn bàn bạc với công tử.
Vô Hối nheo mắt hỏi lại :
- Thất vị đều là thủ hạ của Trường Giang Nhất Đao?
Bọn họ giật mình sửng sốt. Côn Linh gật đầu xác nhận :
- Thưa phải. Nhãn lực của công tử quả làm người khâm phục.
Chàng cười nhạt bảo :
- Nếu chư vị muốn nói chuyện với ta, xin hãy thủ tiêu tám xác chết này rồi đến Thái Bình khách điếm. Ta phải đưa Uyển Cơ về băng bó vết thương.
Thái độ của chàng rất cao ngạo như chủ nhân ra lịnh cho thuộc hạ. Lạ thay, bảy người kia lại vui vẻ tuân lời.
Vô Hối bế xốc Uyển Cơ lên tay, giở pho khinh công Cuồng Phong Vô Ảnh lướt như bay về phía khách điếm. Chàng không theo đường phố mà vượt qua các nóc nhà trong thành, nhẹ nhàng như cánh chim câu. Uyển Cơ hạnh phúc tột cùng, say mê ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của chàng công tử kiên dũng, anh hùng cái thế. Nàng biết mình không hề sai lầm khi trao trọn trái tim cho Vô Hối. Nàng không cần danh phận phu thê, chỉ mong suốt đời được làm tì nữ kề cận bên chàng.
Về đến phòng, chàng mở bọc hành lý, lấy kim bạc thử vết thương. Thấy không có độc, mắt chàng thoáng vẻ vui mừng. Uyển Cơ biết chàng lo lắng cho mình, cảm kích nói :
- Vết thương rất nhẹ, xin công tử chớ bận tâm.
Vô Hối lặng lẽ cởi áo Uyển Cơ bôi thuốc kim sang, băng bó cho nàng.
Hai người thay y phục xong thì bọn Côn Linh tìm đến. Họ không vào bằng cửa chính mà vào bằng đường cửa sổ. Uyển Cơ xuống dưới lấy trà nóng.
Vô Hối hờ hững nói :
- Phòng không đủ ghế, chư vị cảm phiền đứng vậy.
Dường như họ không hề tự ái, chỉ chăm chú quan sát Vô Hối.
Lão râu rậm bỗng thở dài :
- Dung mạo thì không giống lắm nhưng cái thần khí thì không thể sai được.
Cả bọn gật đầu xác nhận. Côn Linh nói :
- Tiểu đệ cũng thấy vậy nên mới đưa mọi người đến đây.
Người mặt áo thư sinh hòa nhã bảo Vô Hối :
- Anh em tại hạ đang tìm kiếm một người, mong công tử thực tình thổ lộ lai lịch.
Vô Hối cho rằng bọn họ đã khoanh tay đứng nhìn cha chàng thảm tử nên không hề có chút cảm tình. Chàng cười nhạt :
- Đúng ra chư vị phải tự khai báo danh tánh trước mới phải đạo.
Lão rậm râu mỉm cười giới thiệu :
- Lão phu là Long Tu Đa Cầu Xung Tuyết, nhị đệ của Trường Giang Nhất Đao. Vị thư sinh này là Tam đệ Nho Đao Bách Lý Bằng. Đại hán to béo kia là Tứ Đệ Phì Kim Đao Âu Dương Hổ. Ngũ đệ Lãnh Tâm Đao Bàng Quí Dân là gã cao gầy. Lục đệ Tam Thủ Miêu Côn Linh thì công tử gặp qua. Thất muội là Lưu Hương Đao Bạch Tú Hồng.
Gã mũi hếch hay cười là Tiếu Thiên Đao Bùi Thu.
Vô Hối nghe xong cất giọng mỉa mai :
- Tại hạ nghe đại danh chư vị như sấm nổ bên tai, chắc võ công lẫy lừng vũ nội.
Sao mười chín năm trước lại để cho Nhất Đao bị người sát hại.
Nho Đao buồn rầu đáp :
- Công tử nghi sai cho bọn ta rồi. Ngày ấy Du Thanh Vân đã lấy quyền trại chủ cử chúng ta đi Đông Hải thương lượng việc chở hàng. Lúc trở về thì Công Tôn đại ca đã bị hại.
Vô Hối nhìn vẻ mặt sầu khổ, hối tiếc của họ nên tin lời. Chàng dịu giọng bảo :
- Có lẽ chư vị cho rằng ta là hậu nhân của Trường Giang Nhất Đao phải không?
Tam Thủ Miêu gật đầu :
- Đúng vậy. Sau khi đại ca mất, bọn ta đã rời bỏ Thủy trại và tiến hành điều tra nội tình. Cuối cùng đã xác định được lộ trình của người. Đồng thời cũng biết rằng đại ca đã đem theo một thiếu nữ đến Vu sơn. Lão chủ và tiểu nhị một khách điếm ở Trường Sa cũng xác nhận rằng có một hán tử cao gầy, mặt lạnh lùng, và phu nhân có ghé vào trọ một đêm. Ngay trong bàn ăn, nữ nhân nọ đã ói mửa khi ăn món cá chứng tỏ nàng đã thụ thai. Chính vì vậy bọn ta đã mất công tìm kiếm suốt bao năm nay.
Uyển Cơ bưng trà lên từ lâu, khép nép ngồi bên mép giường, lặng nghe câu chuyện. Vô Hối chưa bao giờ để lộ lai lịch của mình cho nàng biết. Vô Hối cảm dộng trước lòng trung nghĩa của họ. Chàng tủm mỉm cười :
- Làm sao chư vị biết hài nhi sẽ là nam hay nữ mà tìm?
Phì Kim Đao xoa chiếc cằm không râu đáp :
- Dòng họ của đại ca ta đã bảy đời chỉ sinh toàn nam tử. Vì vậy, đứa bé không thể là gái được.
Long Tu Đao đã tin tưởng Vô Hối đến tám phần nên thú thực :
- Lão phu biết công tử thắc mắc rằng tại sao bọn ta không lo việc báo thù mà lại cố công tìm đứa bé. Đây là một bí mật liên quan đến vận mệnh của cả bảy dòng họ chúng ta. Khi qua đời, đạ ca đã không mang Huyền Thiết đao phù bên mình. Nghĩa là người đã giao vật ấy cho nữ nhân kia.
Vô Hối nhớ đến thanh tiểu đao đen sì, dài hơn gang trong bọc hành lý. Chàng lấy ra đưa cho lão :
- Có phải vật này chăng?
Long Tu Đao mừng rỡ xem xét, đôi dòng lệ ứa ra từ cặp mắt già nua. Sáu người kia cũng vậy. Lão cung kính trao lại cho chàng rồi ra hiệu cho sáu em cùng sụp xuống thi lễ :
- Chúng đệ tử bái kiến Linh Phù.
Nho Đao nghiêm giọng bảo :
- Qui củ của Đao môn là chỉ nhận người chứ không nhận vật. Nếu công tử đúng là hậu nhân của Công Tôn đại ca thì bọn ta sẽ tôn làm Môn Chủ. Bằng không thì Đao môn sẽ giải tán, không tồn tại nữa.
Vô Hối cau mày hỏi :
- Chư vị là thủ hạ Thủy trại Trường Giang, sao lại nhắc đến Đao môn nào nữa?
Long Tu Đao giải thích :
- Vào những năm cuối của cuộc đời, Tống Thái Tổ trở nên hôn ám, nghi kỵ công thần. Lão nghe theo lời xu nịnh của bọn thái giám, chém đầu bảy vị đại thần, khắc chữ lên má gần ngàn thê thiếp, tử tôn, thân thích của họ rồi đày ra quan ải. Khi gần đến Hoàng Hà thì một vị hiệp khách là Thiên Long Đao Công Tôn Cẩn đã xuất hiện, giết sạch bọn quan quân, đưa mọi người ẩn thân vào khu rừng bạt ngàn dưới chân núi Thái Sơn. Thiên Long Đao là bằng hữu của hai trong bảy vị đại thần. Ông đã dạy đao pháp cho trai tráng, thành lập Đao môn. Sau này nhân số ngày càng đông, không thể tồn tại bằng của vật của rừng nữa. Đao môn đưa lớp thiếu niên đã trưởng thành xuất đạo, dựng nên thủy trại Trường Giang làm phương tiện kinh doanh, kiếm tiền chu cấp cho những người giá yếu trong rừng. Công Tôn đại ca chính là nội tôn của Công Tôn đại hiệp.
Vô Hối không ngờ nội tình lại éo le đến như vậy. Chàng hỏi lão :
- Nếu giờ đây ta xác nhận mình là nam tử của Nhất Đao thì chư vị làm sao biết được thực hư?
Nho Đao quay sang bảo Bạch Tú Hồng :
- Thất muội hãy đưa Đông Môn cô nương tạm lánh ra ngoài.
Nàng đỏ mặt kéo Uyển Cơ ra ngoài.
Bách Lý Bằng nghiêm giọng :
- Tông tộc của đại ca bọn ta ai cũng có thần thương dị tướng hơn người. Mong công tử cho phép kiểm tra.
Vô Hối thản nhiên kéo giải lưng quần. Bảy người ồ lên mừng rỡ, sụp xuống ra mắt :
- Chúng đệ tử bái kiến Môn Chủ.
Bạch Tú Hồng chờ một lát cũng chạy vào thi lễ.
Chương trước | Chương sau