Bốn năm sau, một chàng kỵ mã cao gầy mặc võ phục xanh nhạt xuất hiện tại thành Hán Khâu. Dung mạo chàng tuấn tú nhưng lạnh lùng, tàn khốc.
Đôi nhãn thần đầy sát khí rợn người.
Hán Khẩu có tên như vậy vì nó nằm ngay ngã ba sông, nơi Hán Thủy đổ vào Trường Giang. Do vị trí thuận lợi nên vùng này rất sầm uất, thuyền bè qua lại, neo đậu lên xuống hàng tấp nập.
Bọn thủy thủ đều là những tay bạt mạng nên trong thành có rất nhiều tửu quán, kỹ viện và đổ trường. Hán Khẩu không xinh đẹp bằng Tô Châu nhưng so ra sanh ý các ngành ăn chơi đều thịnh vượng hơn.
bạn đang xem “Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vô Hối thúc ngựa đi đến gia trang ở cửa Bắc thành. Nơi đây bốn năm trước, Minh chủ võ lâm Du Thanh Vân đã mời Tam Tuyệt Thiên Tôn đến hội kiến, rồi dùng độc châm ám toán ông.
Không ngờ giờ đây nó đã trở thành một đổ trường có tên Cát Tường. Mới đầu giờ Mão mà khách đỏ đen đã ra vào đông đảo, chứng tỏ việc kinh doanh rất thành công.
Cạnh đấy là một tửu quán rộng rãi xinh đẹp. Mùi xào nấu và rượu thơm tỏa ra như mời gọi. Vô Hối xuống ngựa, lững thững vào trong. Dù chàng chỉ mặc một bộ trường bào bằng vải thường, ngoài khoác áo lông dê, nhưng vẻ uy vũ khiếp người khiến bọn tiểu nhị không dám coi thường.
Chúng khom lưng, cố không nhìn vào cặp mắt đáng sợ kia. Thanh Loan đao lủng lẳng ngang hông, dù chưa ra khỏi vỏ cũng giàn giụa sát khí.
Tam Tuyệt Thiên Tôn Hách Âu Kỳ là nhân vật tà quái số một võ lâm. Vô Hối, với quá khứ cay đắng và mối đại cừu, đã dễ dàng trở thành truyền nhân đắc ý của Thiên tôn.
Mấy chục bàn trong quán đều đã có người, đa số thực khách cũng cùng ý định như chàng, ăn cho no rồi vào đổ trường sát phạt. Không còn bàn trống, tên tiểu nhị thương lượng với một hán tử áo đen gầy gò, tuổi tứ tuần đang ngồi một mình. Gã đồng ý cho Vô Hối chung bàn.
Vô Hối vừa ăn uống vừa âm thầm quan sát hán tử. Dung mạo gã phảng phất vẻ sầu khổ, ánh mắt buồn vời vợi dõi nhìn những bông tuyết bay lất phất ngoài song.
Gương mặt chữ điền vuông vức, cằm bạnh, mũi thẳng nói lên tính tình kiên quyết, cương trực. Gã uống rượu để nén mối thương tâm của mình.
Có lẽ đã đến giờ náo nhiệt, thực khách lần lượt đứng lên, rời tửu quán để vào đổ trường. Vô Hối và hán tử áo đen cũng vậy.
Chàng cười nhạt khi thấy hán tử chen chúc vào dòng người, khéo léo nẫng hầu bao của bốn năm tay phú hào. Thủ pháp của gã vô cùng linh diệu, khiến nạn nhân không hề hay biết.
Vô Hối ở thanh lâu hơn năm, học được của bọn kỹ nữ, qui nô thuật nhìn người. m ma quỷ lầu xanh suốt đời tìm cách móc túi thiên hạ, tất không thể nhầm lẫn vàng thau.
Chàng tin rằng gã thực sự có lai lịch đáng lưu tâm Hán tử có vẻ như rất quen thuộc với đổ trường này. Gã đi thẳng lên lầu, bước vào một phòng kín, ấm cúng. Giữa phòng chỉ có độc nhất một bàn tài xỉu. Đèn tọa đăng có chụp khéo léo rọi chiếu bạc, nhưng mặt mũi bọn khách chơi chỉ lờ mờ.
Đơn giản là vì cạnh mỗi con bạc đều có một mỹ nữ nõn nà. Ánh sáng yếu ớt khiến họ yên tâm hôn hít, sờ soạng nhau. Trước mặt khách đủ rộng để đặt một khay rượu nhỏ. Chủ nhân đổ trường đã quyết tâm dùng tửu sắc để giúp nhũng con thiêu thân sớm mê muội, trút sạch hầu bao của mình.
Hán tử áo đen ngồi xuống, lập tức có một nàng mặc áo hồng mỏng manh kề cận.
Gã dường như chẳng hề để ý đến, chăm chú lao vào cuộc chơi. Nàng kỹ nữ vẫn kiên nhẫn hầu hạ, rót từng chung rượu nhỏ, đút từng hạt lạc rang. Nàng hy vọng sẽ được thưởng khi gã thắng một ván lớn.
Vô Hối thấy ghế cạnh gã còn trống, chàng ngồi xuống và cũng được một nàng áo xanh phục vụ. Nhan sắc nàng không thể nào so với các danh kỹ Tô Châu, nên chỉ làm tăng thêm lòng chán ghét của chàng. Nhưng quy củ ở đây không cho phép chàng xô đuổi nàng đi.
Chàng không vội đặt tiền mà chỉ lắng nghe tiếng xúc xắc reo trong bát, nhâm nhi chung rượu mà mỹ nhân rót cho. Sau mười lần đặt, hán tử áo đen đã thua hơn ba ngàn lượng bạc. Chàng thấy gã móc đến chiếc hầu bao thứ năm, biết rằng gã sắp sạch túi.
Người cầm cái của đổ trường là một lão Hồ Lì râu dê, mắt hí. Lắc xong, lão để xuống, mời khách đặt tiền. Có lẽ do quy củ nên lão nói không lớn lắm, các tay chơi cũng chỉ thì thầm.
Vô Hối uể oải đặt vào cửa tài tấm ngân phiếu năm ngàn lượng. Dù là tay bách chiến nhưng lão Hồ Lì cũng không khỏi thoáng biến sắc. Hán tử áo đen nhãn quang sắc bén, nhận ra điều ấy, trút cả năm trăm lượng vào cửa tài theo Vô Hối.
Quả nhiên chàng đoán đúng. Mười mấy tay chơi ngồi quanh bàn nhìn chàng với vẻ thán phục. Nãy giờ chàng không hề đặt, nhưng vừa ra tay đã đại thắng.
Ván kế tiếp, Vô Hối dồn cả vạn lượng vào phía tài. Hán tử áo đen cũng đặt luôn ngàn lượng. Có vài người làm theo gã. Mọi người hồi hộp chờ đợi và ồ lên mừng rỡ khi thấy ba mặt tứ, lục,tam.
Đến ván thứ sáu, Vô Hối đã có trong tay hai chục vạn lượng.
Dù trời tháng giêng lạnh như cắt, mồ hôi lão Hồ Lì vẫn tuôn ướt đẫm trán và y phục. Lão xin phép cáo lui giao bát lại cho một nữ nhân ngũ tuần, bà ta mỉm cười bảo :
- Công tử hồng vận như son, thiếp là Thục Loan xin được thù tiếp vài canh bạc.
Vô Hối vẫn lạnh lùng như chẳng mở lời.
Thủ pháp của bà ta cực kỳ điêu luyện, tiếng xúc xắc réo như làm chấn loạn tinh thần người chơi. Vô Hối chỉ thăm dò mỗi ván năm ngàn lượng. Sau hai mươi lần mở bát chàng đã thua sáu vạn lượng.
Hán tử áo đen thấy chàng xui nên đặt ngược lại. Nhờ vậy gã thắng được thêm ba vạn lượng.
Bỗng Vô Hối đặt cả mười bốn vạn lượng vào cửa sỉu. Lán này hán tử áo đen theo chàng hai vạn. Những con bạc còn lại linh cảm chàng tất thắng mới tận láng như vậy, nên cũng đặt theo.
Canh bạc hai mươi mốt vạn lượng này làm mọi người nín thở. Không gian im lặng như tờ. Thục Loan mỉm cười bí ẩn, mở bát. Mụ đinh ninh sẽ vét sạch túi Vô Hối, thu hồi vốn liếng cho đổ trường.
Nhưng ba mặt nhị, tứ, tam lồ lộ khiến mụ không còn tin vào mắt mình, run rẩy reo lên :
- Chín điểm, sỉu...
Vô Hối ung dung vơ lấy hai mươi tám vạn lượng ngân phiếu, thưởng cho nữ lang ngồi bên ngàn lượng rồi uể oải đứng lên.
Mụ gượng cười :
- Công tử quả là tay thánh thủ, xin cho tiện thiếp được biết đại danh Chàng lạnh lùng đáp :
- Công Tôn Vô Hối.
Thục Loan giả lờ :
- Mong rằng đêm mai lại được công tử giá lâm.
Chàng gật đầu, rời đổ trường, trở lại tửu quán lấy ngựa, rồi vào thành trọ trong Hán Thủy đại khách điếm. Tin chàng thắng hai mươi mấy vạn lượng ở đổ trường đã đến tai bọn tiểu nhị. Chúng khom lưng sát đất, mong được hưởng chút ơn mưa móc.
Cuối canh ba, Vô Hối nai nịt gọn gàng âm thầm rời khách điếm, đột nhập vào hậu viện đổ trường. Khu đổ bác vẫn còn náo nhiệt vì những người mê đỏ đen không bao giờ chú ý đến thời gian.
Khu vực này được cảnh giới nghiêm mật, nhưng với pho khinh công Cuồng Phong Ma Ảnh thì bọn vệ sĩ làm sao phát giác nổi.
Thấy đại lân giữa hoa viên có ánh đèn, chàng lướt lên phục trên mái, nhẹ nhàng mở một mảnh ngói. Vô Hối nhìn xuống lỗ trống, xeo xéo ở dưới có bốn người ngồi quanh một bàn bát tiên. Họ gồm ba nam nhân lạ mặt và mụ Hồ Lì Thục Loan.
Lão nhân râu dài quắc mắt đay nghiến :
- Thục Loan. Ngươi là cao thủ trong nghề, sao lại để thua một gã oắt con?
Mụ xanh mặt ấp úng :
- Cung bẩm Đường chủ, thuộc hạ lúc xoay chén đã dùng chỉ kình sửa mặt nhị thành mặt ngũ, nhưng chẳng hiểu sao không linh nghiệm.
Lão già mặt đỏ râu ngắn bạc trắng tư lự :
- Tên tiểu tử tuổi chưa đến đôi mươi, lẽ nào lại đủ công lực luyện thành chỉ phép điêu luyện đến mức ấy. Hay là chính tên Hán tử áo đen kia đã tác quái? Tân Tổng quản đã điều tra ra lai lịch của gã chưa?
Đại hán áo xanh vội đáp :
- Cung bẩm Ân hộ pháp, gã hắc y chính là Tam Thủ Miêu Côn Linh, trước đây là thuộc hạ của thủy trại Trường Giang. Sau khi Công Tôn Hữu Lượng bị giết, gã đã bỏ trại phiêu bạt giang hồ. Họ Côn chỉ giỏi nghề trộm cắp chứ như bạc rất dở. Trong vòng tháng nay, gã dã thua gần chín vạn lượng. Sau khi rời đổ trường, cả hai không hề gặp nhau.
Lão Đường chủ lẩm bẩm :
- Công Tôn Hữu Lượng không hề có vợ hay quan hệ với nữ nhân nào. Chắc tiểu tử Vô Hối không có liên quan gì.
Lão hộ pháp họ Ân hỏi tiếp :
- Tân tổng quản. Trong quỹ đổ trường còn được bao nhiêu bạc?
- Cung bẩm Hộ pháp, chỉ còn hơn mười vạn lượng mà thôi.
Họ Ân gật đầu bảo :
- Sáng mai Tổng đàn sẽ bổ sung thêm hai mươi vạn. Lão phu sẽ đích thân cầm cái. Nhưng vạn nhất gã lại thắng lớn, phải cho người theo sát, chờ gã rời thành, phục kích đoạt lại và hủy xác.
Bốn người giải tán, Vô Hối cũng trở lại khách điếm. Chàng ngủ vùi đến trưa, tắm gội dùng cơm xong, đóng của phòng ôn luyện tuyệt kỹ Vô Hình chỉ pháp của Tam Tuyệt Thiên Tôn.
Đổ Thần Bộc Linh Tuyền là hảo hữu của Thiên tôn, thường đến Vu Sơn chơi hàng mấy tháng. Lão đã dạy chàng nghề đỗ bác kỳ tu vệ của mình. Vô Hối không hề sợ thua, chàng chỉ băn khoăn không hiểu đổ trường này nằm trên đất gia trang của Du Thanh Vân sao lại thuộc về một bang hội thần bí nào đó. Chàng quyết định khám phá cho ra mối liên quan giữa họ Du và tổ chức này.
Cuối giờ mão, Vô Hối lại có mặt ở đổ trường. Người cầm cái hôm nay chính là lão hộ pháp râu ngắn. Có lẽ để tăng phần tất thắng, đổ trường đã điều đến nữ nhân sắc nước hương trời. Dung nhan người cực kỳ diễm lệ, so với Như Thủy còn đẹp hơn nhiều.
Dù không son phấn nhưng làn da vẫn trắng như ngọc, đôi môi đỏ mọng, khóe thu ba tình tứ, ướt rượt làm mê hoặc lòng người. Chiếc áo sa trắng mỏng để lộ hết vẻ khêu gợi của đôi gò bồng đảo cao vút. Dù cố tỏ vẻ lẳng lơ nhưng ở nàng vẫn toát ra sự tinh khiết, ngượng ngùng như một kỹ nữ lần đầu dấn thân vào sa đọa.
Vô Hối lăn lóc ở kỹ viện khá lâu nên chàng dễ dàng nhận ra nàng còn là trinh nữ.
Có lẽ nàng mới được điều về từ Tổng đàn của bang hội thần bí kia.
Giọng nàng ngọt ngào như rót mật vào tai :
- Tiện thiếp là Đông Môn Uyển Cơ, xin hết lòng hầu hạ công tử.
Vô Hối dù rung động trước nhan sắc kiều mị của nàng, nhưng chợt nghĩ Uyển Cơ đang lừa dối mình nên căm hận, quyết hành hạ nàng cho bõ ghét.
Khác với hôm qua, chàng thản nhiên choàng tay qua vai nàng, xiết chặt thân hình mềm mại vào lòng. Uyển Cơ thẹn đỏ mặt, mắt lóe lên vẻ đau đớn, phẫn nộ.
Nhưng lão hộ pháp lại hân hoan khi thấy đối thủ sa vào mỹ nhân kế.
Vô Hối nghe tiếng lắc, biết đổ trường đã thay hộ xúc xắc mới. Chàng vung tay đặt cầm chừng, chờ nắm vững thủ pháp của họ Ân rồi mới phản công.
Chàng giả đò say mê nhan sắc mỹ nhân, thản nhiên hôn hít nàng. Qui củ đổ trường không cấm đoán việc này. Họ càng mong muốn con bạc làm như vậy.
Một bình rượu quý đã được đem ra từ lúc nào không rõ. Uyển Cơ run rẩy, rùng mình chịu đựng, mắt long lanh như muốn ứa lệ nhưng không dám phản kháng. Với những thủ thuật học ở Nhu Hương viện, bàn tay Vô Hối như có điện, kích thích cơn rạo rực trong lòng nữ lang. Lát sau, thân thể nàng mềm nhũn, dựa hẳn vào vai chàng.
Ánh đèn mờ ảo không ngăn cản được chàng mơn trớn đôi nhũ phong giai nhân.
Đầu vú nhỏ như hạt đậu, chứng tỏ nàng chưa hề qua tay ai.
Chàng nh nhỏ nhưng cũng thua liền tám vạn lượng khiến lão họ Ân đắc ý. Đến ván thứ mười sáu, chàng đặt năm vạn lượng vào cửa tài. Thắng được ván này, chàng lại chua một vạn ở ván sau. Cứ như thế, đến đầu canh ba chàng đã thắng được hai mươi ba vạn lượng.
Lão hộ pháp đã dùng mọi thủ đoạn cao cường để thay đổi mặt các con xúc xắc, nhưng lúc thành, lúc bại khiến lão không tin vào chính mình nữa.
Mồ hôi tuôn ướt đẫm bộ râu bạc, lão quyết đem hết công lực ra gỡ ván cuối cùng :
- Công tử có muốn cùng lão phu chơi một ván nhớ đời hay không? Đêm đã khuya lão phu e không đủ khí lực để ngồi lâu hơn nữa.
Chàng lạnh lùng đáp :
- Tại hạ muốn đặt hai mươi ba vạn lượng, nhưng chỉ e rằng quí đổ trường không đủ bạc để chung. Trong tay túc hạ còn khoảng hơn mười vạn lượng, tại hạ đề nghị đổ trường đem Uyển Cơ thế vào chỗ thiếu đó.
Ân hộ pháp biết chàng nói đúng. Lão cắn răng chấp thuận :
- Được. Không phải vì đổ trường thiếu bạc. Nhưng thấy công tử dám ra giá Uyển Cơ cô nương đến hơn mười vạn lượng, lão phu cũng vui lòng tán thành.
Các con bạc xôn xao vì Vô Hối bỏ ra mười mấy vạn lượng để mua một kỹ nữ.
Ân hộ pháp lắc xong, xoay nhẹ bát rồi đặt hai bàn tay úp xuống bàn. Lão vận toàn thân công lực, dùng khẩu quyết chữ Hấp giữ ba viên xúc xắc nằm im trong vòng chân khí, lão biết chắc là trong bát ba mặt nhị, nhất, tứ, bảy điểm sỉu.
Vô Hối dùng tay trái đặt hết chồng ngân phiếu vào cửa tài. Ân lão mừng rỡ dùng tay hữu mở bát nhưng tả thủ vẫn giữ nguyên kình lực, che chắn.
Tay lão vừa chạm bát thì hữu thủ Vô Hối cũng úp xuống mặt bàn. Ân lão thoáng nghe màn chân khí quanh chén xao động nhưng không để ý đến. Lão mở bát, sững sờ nhận ra mặt nhất đã biến thành mặt lục. Những tay con cũng theo chàng mấy vạn lượng, họ ồ lên mừng rỡ.
Ân lão cố dằn cơn phẫn nộ, xướng lên :
- Mười hai điểm tài.
Chương trước | Chương sau