Old school Swatch Watches
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 24
5 sao 5 / 5 ( 50 đánh giá )

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa - Chương 24 - Hết

↓↓
Hơn nửa tháng sau, vết thương trên chân Vô Hối mới hoàn toàn lành hẳn. Trong thời gian tĩnh dưỡng, năm mỹ nhân hết lời năn nỉ chàng thoái xuất giang hồ.


Vô Hối cười bảo :


- Tự ngàn xưa, võ lâm luôn là đấu trường của hai phe hắc bạch. Hết phong ba này lại đến tai kiếp khác. Hiện nay, mối giao tình giữa ta và các phái đã quá thâm sâu! Nếu có chuyện gì xảy đến cho họ, lẽ nào ta lại khoanh tay làm ngơ? Chỉ trừ khi ẩn vào thâm sơn cùng cốc, không bóng người lai vãng. Bằng không, trước sau gì họ cũng tìm đến! Các nàng có chịu được cảnh hoang vu, tịch mịch hay không?


Uyển Cơ phụng phịu :

bạn đang xem “Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Nhưng mọi chuyện đã có Chung nghĩa phụ gánh vác, đâu đến lượt tướng công?


Vô Hối thở dài :


- Chung nghĩa phụ thần công tuyệt thế, nhưng lòng lại ngay thẳng, thiếu quyền biến, bọn ma đầu lại vô cùng xảo quyệt, người khó mà đối phó nổi! Mấy năm qua ta cũng nhờ cơ trí mà sống sót đến hôm nay! Bước chân vào chốn giang hồ không chỉ ỷ lại vào võ nghệ.


Tuy nói thế, nhưng đến đầu tháng mười chàng tuyên bố giải tán Đao môn, trả đệ tử về cho các phái. Thạch Đại Hổ và Đằng Giáp đường đi qua Tổng đàn võ lâm làm thủ hạ Chung minh chủ.


Bọn đao thủ khóc ròng, không chịu đi. Vô Hối nghiêm giọng :


- Các ngươi cứ trở lại môn phái cũ, ngày nào võ lâm cần đến, chúng ta lại cùng nhau sát cánh diệt ma. Đao môn vẫn tồn tại nhưng không nhất thiết phải tách riêng khỏi các phái.


Lãnh Tâm Đao phát cho mỗi người ngàn lượng bạc và một thanh đao nhỏ bằng vàng có khắc tên.


Mấy trăm đệ tử vái tạ, lau nước mắt, trở về nơi xuất phát.


Việc kinh doanh ngành vận tải trên sông Trường Giang giao cho Động Đình ngũ hổ. Họ sẽ trả lại cổ phần cho Triệu đề đốc rồi đưa đoàn thuyền từ Khai Phong về Động Đình hồ.


Thu xếp xong, Vô Hối đưa gia quyến về Tô Châu. Họ ghé ngang Tung Dương cáo biệt Minh chủ võ lâm Chung Đạo Viễn.


Họ Chung buồn rầu nói :


- Can gia sẽ làm vài năm rồi cũng sẽ xin từ nhiệm, về Giang Nam với Hối nhi.


Tam Tuyệt Thiên Tôn cười khà khà :


- Chung lão đệ yên tâm, chúng ta chẳng xa nhau lâu đâu. Lão Nhàn Vân đã từng tiên đoán, chỉ vài tháng nữa, võ lâm sẽ chìm vào tai kiếp. Lúc ấy lại gặp nhau.


Đoàn ngựa xe tiếp tục lên đường.


Côn Linh và Thiên Cầm Tôn Giả đã cưỡi thần ưng đi từ sáu ngày trước. Trách nhiệm của họ là tìm mua một tòa gia trang, nằm cạnh Thái Hồ. Đám tiểu đồng chỉ còn lại Sở Vinh và hai con của Vô Hối. Nếu không tính đến đứa bé đang nằm trong tay Miêu Phượng. Hai mươi đứa trẻ bất hạnh kia đã được Tuần phủ Chiết Giang Sở Tài nhận về nuôi dưỡng từ hai tháng trước.


Cuối tháng mười, bọn Vô Hối đến Tô Châu. Côn Linh đã trả một giá rất cao để mua lại tòa trang viện đồ sộ ở cửa Tây thành. Vị trí này chỉ cách xóm chài và khu nghĩa trang chừng hơn dặm.


Ngay hôm sau, Vô Hối đưa thê tử đến viếng mộ mẫu thân. Đương nhiên, ba lão bất tử cũng có mặt.


Đã mấy năm không người thăm viếng nên mồ mả sụp đổ, bia đá ngã nghiêng và cỏ rậm mọc đầy.


Họ xúm nhau phạt cỏ, đào đất đắp lại cho cao lên.


Trong lúc ái thê bày biện lễ vật, nhang đèn, Vô Hối quỳ bên ngậm ngùi tưởng nhớ đến người mẹ bạc mệnh.


Chàng quyết định đi Hồ Nam cải táng cho ngoại công và thân phụ, đem về chôn cả ở nghĩa trang này.


Thiên tôn nghe chàng thỉnh ý bấm tay tính toán rồi nhíu mày nói :


- Trong năm nay không có ngày nào tốt để động thổ. Ra giêng Vô Hối hãy đi!


Vô Hối vâng lời, chờ đến sang xuân.


Tô Châu được mệnh danh là thiên đường nơi hạ giới, khí hậu miền biển mát mẻ, khác hẳn với nội địa.


Công Tôn gia trang lại có hoa viên rộng rãi, chạy dài đến sát bờ Thái Hồ. Đám nữ nhân và tiểu hài rất thích thú.


Chỉ hai tháng sau, cả xóm chài xôn xao bàn tán về những chủ nhân mới của tòa trang viện cạnh hồ. Họ chỉ biết lão gia họ Hách kia có năm nàng dâu xinh đẹp như tiên nữ và nhân hậu như Bồ Tát.


Vô Hối nhớ ơn xóm chài đã cưu mang mẹ con mình nên bảo các phu nhân thường xuyên lui tới, thăm hỏi và giúp đỡ.


Trong Hách gia trang có cả một phòng đầy dược liệu, vị nào cũng có. Dân chài được chữa bệnh miễn phí và còn được trợ cấp lúc túng thiếu.


Họ trả ơn bằng những con cá tươi béo mập nhưng các phu nhân chỉ nhận khi đã nhét vào tay họ số bạc, trị giá gấp mấy lần vật biếu.


Dân chài là người cung cấp tôm cá cho thành Tô Châu. Họ đã đem lời tán tụng truyền khắp nơi. Vì vậy, bệnh nhân mỗi lúc một đông.


Người nghèo thì miễn phí nhưng kẻ giàu sang phải tốn tiền. Lạ thay, Hách gia trang hầu như biết hết lai lịch của những tay có máu mặt trong thành Tô Châu. Dù họ có ăn mặc rách rưới, giả làm bần hàn cũng không qua mắt được viên quản sự của trang.


Bí mật ấy nằm ở đám khất cái ngồi trước cửa Hách gia trang. Họ ăn mặc sạch sẽ, lẩn quẩn quanh đây và không hề mở lời xin xỏ. Ai muốn bố thí thì cứ việc ném mấy đồng kẽm vào chiếc nón rách.


Nếu để ý quan sát mới thấy đám hóa tử này có ánh mắt sắc như dao và cây gậy đánh chó trong tay họ làm bằng thép luyện chứ không phải bằng gỗ.


Giữa tháng chạp, sáu thớt ngựa phi đến như bay, đi đầu là một lão già lục tuần, y phục và cử chỉ ra vẻ Tổng quản của một đại nhân vật nào đó.


Mặt lão đầy vẻ kênh kiệu, nghênh ngang bước và trang, cao giọng hỏi viên quản sự gầy gò :


- Ngươi mau vào bảo Hách đại phu theo ta đến Hồ gia trang để trị bệnh cho tiểu thư.


Côn Linh lẳng lặng di vào, lát sau gã dẫn ra một chàng công tử tử tuổi độ hai mươi. Hách công tử nghiêm giọng :


- Bổn trang không có lệ chữa bệnh tại nhà. Nếu cần thì cứ đưa bệnh nhân đến.


Viên tổng quản cười nhạt :


- Bọn ngươi mới đến Tô Châu nên không biết oai danh của Hồ gia trang. Nếu còn muốn sinh cơ lập nghiệp đất này, mau theo ta đi ngay.


Hách công tử lạnh lùng bảo :


- Ngươi về bảo Hồ lão tứ đến đây gặp ta.


Viên tổng quản quen thói ức hiếp lương dân, quát vang :


- Thế là ngươi không muốn sống rồi.


Chưa nói dứt lời thi hai đầu gối lão đau nhói, quỳ xuống trước mặt đối phương.


Năm gã bên ngoài vội rút đao xông vào. Nhưng mười mấy thanh Đả Cẩu bổng đã nện vào người chúng tới tấp. Bọn hóa tử võ nghệ cao cường nên cả năm tên bò lê bò lết xin tha mạng.


Một gã khất cái trung niên cười bảo :


- Bọn ta chẳng giết làm gì mấy cái mạng chó. Mau đem lão Hà tổng quản đi cho khuất mắt.


Chỉ hai khắc sau Hồ lão tứ và hơn trăm thủ hạ xuất hiện. Lão là đại ca của bọn côn quang trong thành Tô Châu. Danh hiệu Giang Nam Mãnh Hổ lừng lẫy đã ba chục năm nay. Nhưng tuổi càng lớn, lão càng thận trọng. Lão xuống ngựa cao giọng :


- Tại hạ là Hồ Tứ, xin được bái kiến Hách trang chủ.


Tam Tuyệt Thiên Tôn và hai lão Ma Vương bước ra. Họ Hồ suốt đời không ra khỏi Tô Châu nên đâu biết mặt ba đại sát tinh. Lão cười ha hả nói :


- Chẳng hay lão gia là cao nhân phương nào về đây ẩn dật? Bọn vãn bối ngu muội nên mạo phạm đến. Mong người bỏ qua cho.


Thiên tôn cười khẩy :


- Ngươi không mang bệnh nhân đến mà kéo theo nhiều thủ hạ để làm gì?


Hồ Tứ cười hì hì :


- Mong lão gia nể mặt tại hạ là địa chủ, đến chẩn bệnh giùm tiểu nữ.


Thiên tôn thản nhiên đáp :


- Ngươi bảo kê các thanh lâu, đổ trường, tửu điếm, mỗi năm kiếm không dưới hai chục vạn lượng bạc. Vậy hãy đem mười vạn lượng lại đây rồi lão phu sẽ đi.


Hồ Tứ biến sắc, không ngờ lão già này lại biết rõ thu nhập của mình như vậy. Lão giận dữ nói :


- Ta đã lấy lễ mà mời, lão không chịu đi thì đừng oán trách!


Tên hóa tử trung niên cười vang :


- Không ngờ Giang Nam Mãnh Hổ lại có cặp mắt đui mù như vậy. Nếu ngươi không mau quỳ xuống tạ lỗi thì chẳng còn mong gì nhìn thấy mặt vợ con đâu.


Hồ Tứ quay lại thấy Phân đà chủ Cái bang ở Tô Châu. Lão biến sắc nói :


- Trương huynh! Họ là ai vậy?


Trương Lăng có quen biết với họ Hồ nên đến kề tai nói nhỏ. Hồ Tứ bủn rủn tay chân quỳ xuống lạy như tế sao :


- Tiểu nhân có mắt không tròng, xin tam vị tiền bối tha mạng!


Thiên tôn cười mát :


- Ngươi về đem lệnh ái đến đây và nhớ giữ cái miệng của mình.


Hồ Tứ mừng rỡ lui ngay.


* * * * *


Đầu xuân, mọi người trong Hách gia trang đang vui vẻ thì nhận được hung tin, đúng ngày hạ nêu.


Phi cáp mang thư hỏa tốc đến báo tin Tổng đàn võ lâm bị tập kích. Lúc hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang kéo đến thì bọn hung thủ đã đi khỏi. Chung minh chủ bị phục thuốc mê và đâm một kiếm vào ngực trái. Lão chưa chết nhưng thương thế rất trầm trọng. Toàn bộ các thủ hạ của Tổng đàn đều chết sạch. Có một gã Tây Khương trước khi chết còn la hét với vẻ kinh hoàng.


- Quỷ quỷ!


Các nữ nhân òa lên khóc, thương cho Chung lão và vợ chồng Thạch Đại Hổ.


Vô Hối buồn bã nói :


- Chúng ta phải đi ngay mới kịp!


Tin rằng bọn tà ma không biết địa điểm mới của bọn mình ở Tô Châu. Thiên tôn đưa cả hai lão Ma Vương cùng theo.


Vô Hối nóng ruột bảo Thiên Cầm :


- Ninh sư thúc! Hài nhi phải nhanh chân mới cứu được Chung nghĩa phụ. Liệu đôi thần ưng kia chịu hợp sức đưa hài nhi đi không?


Thiên Cầm Tôn Giả gật đầu :


- Chúng rất thông linh, không có gì phải ngại!


Lão gọi đôi chim ưng xuống, lấy lụa dày tết thành võng rồi cột vào lưng chúng. Vô Hối nghệ cao mật lớn nên không hề sợ hãi, ngồi lên võng cho chúng đưa đi. Ba lão bất tử cùng Như Sương lên ngựa đuổi theo.


Vô Hối không mang theo lương thực, nước uống vì sợ nặng. Thỉnh thoảng chàng ra lệnh cho đôi thần ưng đáp xuống chốn thị tứ để ăn uống và nghỉ ngơi. Bách tính hiếu kỳ xúm lại xem. Người và chim lặng lẽ ăn cho nhanh rồi đi tiếp.


Đoạn đường từ Tô Châu đến Tung Sơn dài hơn hai ngàn dặm. Ở trên không nhìn xuống cảnh non sông kỳ tú, xinh đẹp, lòng chàng vơi đi sầu muộn.

Chương trước

↑↑
Chiến Lang

Chiến Lang

Chiến Lang là một tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Hắc Khiết Minh có nội dung xoay

22-07-2016 50 chương
Gia sư khó tính

Gia sư khó tính

(khotruyenhay.gq) - Khai thật đi nào cô bé, rồi anh em ta sẽ tìm cách giải quyết!! *** Bao

26-06-2016
Chị Ơi... Anh Yêu Em !

Chị Ơi... Anh Yêu Em !

Tên truyện: Chị Ơi... Anh Yêu Em !Tác giả: CusiuThể loại: Truyện Teen, Tình cảmTình

18-07-2016 20 chương
Gửi người yêu con tôi

Gửi người yêu con tôi

Tôi sẽ yêu thương người yêu thương con tôi. Tôi mong anh thương yêu con tôi và thay tôi

30-06-2016