Thần Ma giải huyệt cho mụ yêu bà. Vô Hối điểm nhanh lên mười hai huyệt đạo trước ngực và sau lưng Tiên nương.
bạn đang xem “Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chàng trầm giọng bảo :
- Đây là thủ pháp độc môn của nghĩa phụ ta là Quỷ Địch Tú Sĩ. Sau mười lăm ngày, nếu không được ta hóa giải, kinh mạch sẽ tắc nghẽn, đứt đoạn rồi chết. Mụ chỉ cần giữ bí mật cuộc gặp gỡ hôm nay, đốc thúc Tào Khu tấn công Hoa Sơn. Đêm ấy, mụ lấy mạng Ngô Trận mà đổi lấy sự sống còn của mình.
Bạch Cốt Tiên Nương hết lời thề thốt, hứa sẽ hết lòng hợp tác. Vô Hối điểm Thụy huyệt của mụ rồi cùng các trưởng bối rời núi Hoắc Sơn.
* * * * *
Cao thủ ba phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Hoa Sơn mai phục ở núi Cửu Hoa nửa tháng trời mà không thấy Bạch Cốt chân nhân xuất hiện.
Vô Hối thở dài nói :
- Chẳng lẽ Bạch Cốt Tiên Nương có cách hóa giải thủ pháp của Mã nghĩa phụ nên đã trở mặt?
Thiên Cầm Tôn Già vò đầu bứt tóc bảo :
- Ta quả là một lão già lú lẫn hồ đồ. Trước đây, Đào Tiểu Tạ từng là tình nhân của Mã đại ca, lẽ nào lại không học được chút công phu của lão?
Thiên tôn cười nhạt :
- Trinh sát của chúng ta đã giám sát Hoắc Sơn chặt chẽ, đối phương xuất quân là biết ngay. Quần hùng nên về cả Tung Sơn hội quân, chờ bàn xong kế sách vẹn toàn sẽ khởi binh đánh Hoắc Sơn.
Mọi người tán thành, lên ngựa đến Thiếu Lâm tự.
Minh chủ võ lâm Chung Đạo Viễn đã hồi tỉnh thần trí nhưng vẫn còn rất yếu. Lão tự trách mình ngu dại nên đã để Ngô Trận ám toán, không giúp gì được cho thủ hạ Tổng đàn. Lão thề sẽ xé xác gã đệ tử yêu quý kia ra thành từng mảnh.
Rằm tháng hai, Tam Thủ Miêu Côn Linh từ Hoắc Sơn về báo cáo :
- Thuộc hạ đã mò vào tận nơi cư trú của bọn Cương thi. Chúng được bảo vệ bằng nhuyễn giáp để chống cung nỏ và gươm giáo. Vũ khí là những thanh trường đao tẩm độc, bên hông có túi da đựng độc phấn. Chúng chỉ luyện đi luyện lại chỉ có bốn chiêu đao mà thôi.
Vô Hối bỡ ngỡ hỏi Thần Ma :
- Nhạc sư thúc có biết gì về cách huấn luyện Cương Thi đại trận?
Nhạc Lũy nghiêm giọng :
- Lúc còn qua lại với nhau, ta nghe lão kể rằng Cương Thi đại trận là sự phối hợp liên hoàn của hai mươi tiểu trận. Mội tên chỉ cần học vài chiêu đao là đủ. Nó lợi hại ở chỗ biến hóa và độc hại. Cương thi thì không sợ chết, người vào trận chỉ trầy da cũng đủ mạng vong. Bọn chúng lại biết tự động hợp lại thành tiểu trận, chính vì vậy mới khó phá.
Nhàn Vân đạo trưởng than thở :
- Chúng không sợ cung tên thì cũng chỉ có cách đánh cận chiến. Lúc ấy phe ta sẽ thương vong không ít. Chắc chắn mụ Đào Tiểu Tạ đã thay Bạch Cốt Tiêu Hồn phấn bằng một loại kỳ độc khác.
Mọi người đều công nhận lão có lý. Vô Hối quay sang bảo Hồ Lô Cái :
- Phiền Bang chủ cho đệ tử truy lùng khắp nơi, điều tra xem ai là người đã chế tạo cây Quỷ địch của Mã nghĩa phụ. Nếu may mà tìm ra, tại hạ sẽ dùng Mê Tâm quỷ khúc tiêu diệt bọn Cương thi.
Thần Ma vỗ trán nói :
- Đúng rồi! Nghe nói Mã lão ca đã đặt làm ở Trường An. Nhưng đã hơn hai mươi năm, chẳng biết lò rèn ấy còn hay không?
Vô Hối phấn khởi bảo Côn Linh :
- Đường chủ cưỡi thần ưng đi ngay Trường An, phối hợp cùng anh em Cái bang ở đấy, tìm cho được lò rèn nào đã chế tạo ra cây Quỷ địch. Nếu còn nhớ kích thước thì đặt làm ngay, càng sớm càng tốt.
Thiên Cầm Tôn Giả nói :
- Để ta đi với họ Côn cho vui.
Hai người lên lưng chim ưng đi ngay. Tối hôm đó, Vô Hối dùng sáo trúc ôn luyện pho Mê Âm quỷ khúc, khi chàng phổ chân khí vào thì sáo vỡ tan.
Liễu Không đại sư cho đệ tử xuống huyện thành mua sáo bằng đồng, bằng sắt cho Vô Hối thử. Chúng chịu được năm thành chân khí nhưng âm điệu chẳng gây tác dụng gì. Khi chàng dồn đến tám thành thì cây nào cũng không chịu nổi.
Như Sương cười bảo :
- Cây Quỷ địch của Mã nghĩa phụ làm bằng huyền thiết, Bàn Long đao còn chặt không đứt, những cây này làm sao sánh nổi?
Mười ngày trôi qua một cách nặng nề, Côn Linh và Thiên Cầm Tôn Giả chưa về đến mà Cương Thi chân nhân đã xuất quân, kéo đến núi Thiếu Thất.
Trinh sát Cái bang báo về từ trước nên quần hùng chờ sẵn nơi chân núi. Vô Hối đã bàn với các phái :
- Tại hạ và Nhạc sư thúc không sợ độc, sẽ vào trận để khuấy nhiễu. Chư vị vây chặt vòng ngoài, chia thành từng đợt, bế khí xông vào rồi lại rút ra. Gia sư và các chưởng môn sẽ vây đánh Tào lão quỷ và Bạch Cốt Tiên Nương.
Trưa ngày hai mươi lăm, Cương Thi chân nhân dẫn đoàn quân nửa người nửa quỷ của mình đến nơi. Lão cười ghê rợn :
- Hách Âu Kỳ! Hôn nay thầy trò ngươi phải trả cả vốn lẫn lời cho lão phu.
Dứt lời, lão xua bọn Cương thi tiến lên. Huyết Ảnh Thần Ma gầm vang, cùng Vô Hối bốc lên cao. Hai người giáng chưởng xuống đầu bọn Cương thi. Chưởng kình sấm sét đã chấn nát xương đầu và vai của bốn tên. Vô Hối sà xuống, múa tít Bàn Long đao tấn công. Thần Ma thì sử dụng pho Huyết Ảnh chưởng rực rỡ màu máu tươi.
Vạn Thiên Bình sợ chiêu Họa Long Vô Nhãn nên đã huấn luyện cho bọn Cương thi luôn lúc lắc cái đầu. Vô Hối động nộ, tung mình lên xuất chiêu Tử Trúc nhất thức.
Bàn Long đao rực rỡ dưới ánh dương quang, bao trùm cả phạm vi hai trượng. Sáu tên Cương thi mất chỏm đầu, gục chết. Thần Ma thấy vậy, cũng vỗ liền tám chưởng, đánh chết bốn tên. Bọn Cương thi rải độc phấn nhưng không làm gì được hai người. Trong nửa canh giờ, họ đã giết được hơn bốn chục đối thủ. Số còn lại vẫn quá đông, ập vào như không hề biết sợ chết là gì.
Ngoài kia, Cương Thi chân nhân và Bạch Cốt Tiên Nương bị Thiên tôn và bốn vị Chưởng môn vây đánh. Mụ yêu bà thỉnh thoảng lại tung ra những nắm độc phấn khiến vòng vây giãn ra. Tam Tuyệt Thiên Tôn nhờ Lãnh Nguyệt đao nên cầm chân được Tào Khu. Xích Hỏa chưởng và những luồng chỉ lực nóng rực không phá được màn đao quang lạnh lẽo.
Nhưng mặt trận của đệ tử các phái thì rất tệ hại. Đã hơn trăm người trúng độc ngã lăn ra.
Vô Hối nhận ra điều ấy, quát lớn :
- Rút lên núi!
Chàng cùng Thần Ma đánh thẳng ra ngoài, quay mặt chặn đường bọn Cương thi cho đồng đạo rút lui. Hai người tận dụng khinh công, chạy suốt mặt trận, tấn công lũ quỷ. Nhờ vậy, quần hùng lui dần lên sườn núi.
Cây cối và loạn thạch đã gây khó khăn cho trận pháp. Tuy nhiên, những thanh đao tẩm độc, những nắm độc phấn và tấm thân chắc chắn của Cương thi đã chiếm thượng phong.
Lên chừng ba chục trượng là đến phòng tuyến thứ hai. Quần hùng ẩn sau bức tường làm bằng thân cây, dùng cung nỏ, đá tảng và ám khí. Tất cả đều nhắm vào mặt đám Cương thi nên đã sát hại được vài chục tên.
Cương Thi chân nhân huýt còi gọi bọn thủ hạ lùi lại vài trượng. Chúng núp sau những thân cây, chờ lệnh.
Bạch Cốt Tiên Nương cười ngạo nghễ :
- Gió Đông đang thổi mạnh, chỉ vài đống lửa khói độc, bọn người sẽ không còn một tên sống sót.
Lúc này Ngô Trận mới xuất hiện. Gã chỉ huy mười hán tử ôm rơm khô chất thành từng đống quanh sườn núi, nơi đầu ngọn gió.
Liễu Không đại sư tuyệt vọng nói :
- Chúng ta không thể ở đây chờ chết được. Chư vị mau rút lui theo lối hậu sơn.
Lão nạp cùng hai trăm đệ tử La Hán đường sẽ liều chết cản chân chúng lại.
Đại sư quay sang bảo Liễu Tâm :
- Ta chính thức truyền ngôi Phương trượng cho sư đệ. Hãy đưa toàn bộ đệ tử đào thoát, sau này khôi phục lại Thiếu Lâm.
Quần tăng sa lệ nhưng không dám cãi lời Chưởng môn. Vô Hối cũng bảo :
- Chư vị nên đi đi! Tại hạ và ba vị trưởng bối sẽ ở lại với thiền sư:
Lãnh Như Sương nghẹn ngào :
- Tướng công! Nếu chàng có mệnh hệ gì thì thiếp cũng chẳng sống nổi. Thiếp không sợ độc, xin được cùng chàng sát cánh.
Vô Hối cảm động đáp :
- Hay lắm! Chúng ta cùng đi cho có bạn!
Quần hùng nhanh chân rút lên đỉnh núi. Những đống rơm bắt đầu cháy nhưng chưa có khói độc. Đám Cương thi cũng tiến lên.
Thiên tôn cười ha hả :
- Nếu chết thì cũng phải rủ lão quỷ họ Tào và mụ yêu quái kia theo mới được.
Liễu Không đại sư chắp tay vái tạ :
- Tứ vị vì bổn phái mà khẳng khái đi vào chỗ chết. Lão nạp nguyện kiếp sau làm trâu ngựa mà đền đáp.
Bỗng từ trên không, tiếng chim ưng quác lên. Vô Hối càng hân hoan khi thấy Côn Linh ve vẫy một vật dài.
Chàng cười bảo :
- Họ đã đem Quỷ địch về đến, chúng ta rút lên trên.
Liễu Không phấn khởi, quát thuộc hạ lui quân. Vô Hối nắm tay Như Sương lướt đi trước. Đôi thần điêu đã hạ cánh xuống sân chùa. Vô Hối phi thân đến, chụp lấy cây Quỷ địch hỏi mau :
- Có đúng như mẫu cũ hay không?
Tôn giả cười đáp :
- Nó chính là cây của Mã đại ca. Hối nhi yên tâm!
Vô Hối mừng rỡ, quay lại đầu sơn đạo, ngồi xếp bằng vận công thổi khúc Mê Tâm.
Quần hùng đứng sau lưng chàng nên không bị ảnh hưởng. Nhưng đám Cương thi và bọn Chân nhân đứng sững như trời trồng, chẳng còn di chuyển được nữa.
Vô Hối tăng dần công lực, dồn đủ mười hai thành công lực vào những giai điệu cuối cùng. Phe đối phương gục xuống, không sót một tên.
Chàng đứng lên, lau mồ hôi trán, cùng quần hùng ùa xuống xem xét các tử thi.
Nhưng tất cả đều đã tuyệt khí, máu rỉ ra khóe miệng.
Nhàn Vân đạo trưởng rùng mình nói :
- Té ra năm xưa Mã tú sĩ đã có lòng nhân nên chúng ta chỉ bị mê man chứ không chết thảm?
Thiên tôn cuời vang :
- Đã mừng thoát đại nạn, lão phu mong rằng Phương trượng sẽ phá lệ, cho bọn ta uống mấy chén rượu. Gần tháng nay phải ăn chay, giới tửu, lão phu sợ lắm rồi!
Mọi người bật cười khen phải!
HẾT.
Chương trước