Trời tháng năm oi bức, vần thái dương chói lọi như thiêu đốt vạn vật. Uyển Cơ lau mồ hôi trán than thở :
- Tướng công, thiếp không chịu nổi cái nóng này, chúng ta mau tìm chỗ nghỉ ngơi, chiều mát đi cũng được.
Lúc này họ đã cách xa Vũ Xương hai ngày đường và sắp đến Tín Dương. Nhìn gương mặt kiều diễm đỏ hồng vì nắng hạ, chàng cười bảo :
- Tại nương tử nằng nặc đòi đi theo, sao giờ lại than khổ?
bạn đang xem “Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Uyển Cơ nguýt chàng :
- Chỉ trừ thời gian mới gặp nhau, có lúc nào thiếp được sánh đôi với tướng công đâu?
Vô Hối an ủi :
- Cách đây hơn dặm có một tửu điếm, chúng ta ghé vào đấy tránh nắng vậy.
Hai người thúc ngựa phi mau, lát sau đã đến nơi. Trong quán chỉ có một người duy nhất. Gió là Bá Vương Quyền Ngô Trận.
Gã sang sảng nói :
- Sao Mã công tử và phu nhân chậm chân như vậy? Tại hạ chờ ở đây đã nửa canh giờ rồi.
Vô Hối thản nhiên giới thiệu :
- Đây là chuyết thê Đông Môn Uyển Cơ, còn đây là Bá Vương Quyền Ngô Trận, lão đại chốn kinh thành - người đã hoàn lại ngọc bài của vương tử Mông Cổ.
Uyển Cơ nghiêng mình thi lễ :
- Tiểu muội đã được nghe Hối ca nhắc đến Ngô huynh.
Bá Vương Quyền ngượng ngùng :
- Mời công tử và phu nhân an tọa. Tại hạ chỉ là kẻ thất phu chốn hang cùng, ngõ hẻm, đâu đáng để nhị vị quan tâm.
Gã rủa thầm trong bụng :
"Tên Vô Hối này quả là tốt phúc, bao nhiêu bảo vật thế gian đều vào tay hắn cả." Vô Hối nâng chén hỏi :
- Các hạ theo bọn ta đến tận nơi này chắc không phải chỉ để mời dự tiệc?
Ngô Trận bối rối :
- Tại hạ chỉ vì lòng hiếu kỳ nên mới cố tìm hiểu lai lịch công tử mong được kết giao với bậc anh hùng. Nhờ vậy mới được chứng kiến trận quyết đấu vô tiền khoáng hậu trên Phong Lưu các.
Vô Hối gật gù :
- Té ra người ẩn mình trên ngọn cây cạnh cửa sổ là các hạ?
Họ Ngô sượng sùng :
- Nhãn quang của công tử thật đáng sợ, tại hạ cứ ngỡ không ai nhận ra.
Ba người đàm đạo vui vẻ đến tận chiều. Uyển Cơ thắc mắc :
- Sao đám lữ khách dừng ngựa rồi đi ngay mà không ghé vào tửu quán?
Bá Vương Quyền đắc ý :
- Tại hạ đã bao trọn quán này rồi.
Vô Hối mỉm cười :
- Chứ không phải là do lá khô lâu tiểu kỳ mà Ngô huynh đã cắm trước cửa quán hay sao?
Ngô Trận vỗ đùi tán thưởng :
- Dường như chẳng có gì qua mắt được công tử.
- Nhưng xin hỏi lai lịch của lá cờ nhỏ ấy?
Họ Ngô buồn rầu kể :
- Tiên sư là Thần Quyền Nhan Lộc, ẩn cư ở Khai Phong. Người thấy tại hạ mồ côi nên nhận về nuôi dưỡng và dạy võ. Năm năm trước, tiên sư ngộ hại, trên người còn cắm lá cờ này. Tại hạ bèn bỏ nhà lăn lộn giang hồ, cố tạo vây cánh để có nhân lực điều tra tung tích hung thủ. Cuối cùng phát hiện chủ nhân lá cờ là Bạch Cốt Dâm Thần Nể Tung. Hai mươi năm trước, lão từng bị tiên sư và các huynh đệ vây đánh trọng thương, nay mới trả thù xưa. Tại hạ không biết lão ở đâu nên cứ đem tiêu kỳ cắm khắp nơi, dụ lão ra mặt.
Uyển Cơ lộ vẻ quan tâm :
- Nhưng nếu lão xuất hiện, Ngô huynh có chắc thắng được lão ta hay không?
Bá Vương Quyền ngượng ngập đáp :
- Tại hạ tự biết mình không phải là đối thủ của lão, nên đã thủ sẵn một vũ khí cực kỳ bá đạo để đổi mạng.
Vô Hối trầm ngâm :
- Phương pháp của Ngô huynh chẳng khác nào đáy biển mò kim. Sao không tìm đến các huynh đệ của Thần Quyền? Dâm Thần đã quyết tâm trả hận, tất sẽ không tha cho họ.
Họ Ngô cười khổ :
- Tại hạ nào biết họ ở địa phương nào mà tìm?
Vô Hối mỉm cười :
- Tại hạ sẽ giúp Ngô huynh điều tra hạ lạc của họ và lão Bạch Cốt.
Ngô Trận biết chàng là lãnh tụ phe bạch đạo và có uy tín rất lớn với Cái bang.
Khi chàng đã mở lời thì mấy chục vạn khất cái trên cả nước sẽ tiến hành điều tra. Gã cảm kích siết tay chàng :
- Tại hạ xin đa tạ.
Hoàng hôn đã buông rơi, tiết trời mát dịu, ba người lên đường về Khai Phong. Lúc đến Tín Dương, Vô Hối ghé vào phân đà Cái bang, gửi thư cho Hồ Lô Cái bằng đường chim câu.
Giữa tháng sáu, ba người về đến kinh thành.
Sau đó, Vô Hối tiến hành chiến dịch tiêu diệt phân đàn Vô Địch bang ở các địa phương hai bên Hoàng Hà.
Chàng rất thận trọng nên phe đối phương không hề nghi ngờ những chiếc thuyền của Triệu Mã Giang Vận Hành.
Cưu Hoạch đành cho rút hết đệ tử về Tổng đàn ở Lũng Hà, để bảo toàn lực lượng.
Các phái võ lâm mau chóng hồi phục phong độ, phấn khởi chờ ngày đại phản công.
Xét về mặt bản lãnh, phe Vô Hối chưa đủ sức tiêu diệt bọn ma đầu Thần Trùng, Yêu Cơ, Thần Đao, Tùy Hoa song quái, Tây Hạ lục yêu. Hơn nữa, chàng tiếc máu xương đồng đạo nên không muốn tiến công ngay. Chàng nhẫn nại chờ cơ hội tốt, hạ sát bọn đầu não, lúc ấy Vô Địch bang tự động tan rã.
Bộ mặt giang hồ đã sinh động trở lại, hào kiệt bốn phương có thể hiên ngang xuất đạo mà không hề e ngại. Họ thầm tri ân Vô Hối, dù đa số chẳng biết chàng ở đâu.
Đầu tháng bẩy, trinh sát Cái bang đã điều tra ra hạ lạc của Bạch Cốt Dâm Thần.
Nể Tung hiện đang làm tổng quản cho Thất Tinh bảo ở ngoại thành Trường An. Thất Tinh bảo chủ Giang Phố tuổi mới trạc lục tuần, trước giờ chưa hề xuất thủ nên không rõ võ công thế nào. Cũng chẳng ai biết lão lấy tiền ở đâu mà nuôi sáu trăm tráng đinh trong bảo. Chỉ xét việc Bạch Cốt Dâm Thần chịu nhận chức tổng quản, đủ biết Thất Tinh bảo chủ không phải tay vừa.
Vô Hối dặn dò anh em Cái bang tiếp tục giám sát hành vi Thất Tinh bảo, rồi đi tìm Bá Vương Quyền.
Họ Ngô đang ngồi ngất ngưởng trên lan can Như Ý tửu lâu. Thấy bóng Vô Hối, gã buông mình nhẩy xuống đường hân hoan nói :
- Tại hạ đang nghĩ đến công tử, không ngờ lại gặp, thật là linh hiển.
Gã kéo chàng lên lầu, bảo chưởng quầy dọn ngay rượu thịt. Bọn tiểu nhị mau mắn thi hành vì sợ lão đại nổi nóng.
Vô Hối cười bảo :
- Xem ra Ngô huynh oai trấn đế đô, chẳng thua gì Thiên tử.
Ngô Trận ngượng ngùng :
- Bọn họ vì sanh ý nên mới chịu lụy, chứ trong bụng thì chỉ cầu cho tại hạ chết sớm.
Hết một vò rượu năm cân, Vô Hối mới nói cho gã họ Ngô biết tin tức mà Cái bang đưa về. Gã gãi đầu bối rối :
- Chết cha rồi! Nay lão ác ma đã thành đầy tớ Thất Tinh bảo, làm sao đụng vào lão ta được? Chỉ sợ chưa chạm vào lão đã bị bọn tráng đinh đánh cho chạy dài.
Vô Hối rất mến gã hán tử hào sảng này, nên không muốn gã chết. Chàng hỏi gã :
- Ngoài quyền pháp, Ngô huynh sử dụng vũ khí gì?
- Tiên sư có dạy đao pháp nhưng không lợi hại bằng quyền thuật. Do đó, tại hạ ít khi cầm đao.
- Còn cái vật cực kỳ bá đạo mà Ngô huynh định dùng để đổi mạng với kẻ thù đâu rồi?
Ngô Trận móc lưng lấy ra một quả cầu nhỏ bằng trái chanh. Màu tím nhạt. Gã đắc ý nói :
- Đây là viên hỏa đạn của Hỏa Thần Mao Thu. Tại hạ đã tốn ngàn lượng bạc mới mua được. Sức nổ của nó khủng khiếp phi thường, trong vòng hai trượng không có vật nào sống sót.
Vô Hối cười nhạt :
- Ngô huynh bị lừa rồi, vật này chẳng hề ghê gớm đến thế đâu. Đối với các đại cao thủ như Bạch Cốt Dâm Thần, cùng lắm cũng chỉ làm cháy áo lão mà thôi. Tại hạ đã từng ném sáu trái vào một người mà chẳng làm gì được ông ta.
Họ Ngô chết điếng vỗ bàn nói :
- Tổ bà cái gã Trương Tam gian xảo, tại hạ sẽ không tha cho nó.
Ngô Trận hỏi tên tiểu nhị :
- Lâu nay ngươi có thấy gã Trương Tam hay không?
- Bẩm lão đại, họ Trương đã rời thành hơn tháng nay, nghe nói gã về Giang Nam lập nghiệp, không quay lại nữa.
Ngô Trận thẫn thờ lẩm bẩm :
- Thế là mất toi ngàn lượng bạc.
Vô Hối an ủi gã :
- Vật này không đến nỗi vô ích đâu. Tại hạ sẽ dạy cho Ngô huynh một chiêu đao, khi gặp lão ma, cứ tung hỏa đạn uy hiếp tinh thần rồi dùng chiêu đao này mà tấn công.
Nếu lão không mất mạng thì cũng bị trọng thương.
Họ Ngô cảm kích, đôi mắt hổ long lanh :
- Nếu Ngô mỗ trả được đại thù, nguyện sẽ làm thuộc hạ công tử để báo ân.
Chương trước | Chương sau