Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 24
5 sao 5 / 5 ( 47 đánh giá )

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa - Chương 14

↓↓
Uyển Cơ và Thúy Vi bận con thơ, không được theo phu tướng xuất chinh nên hoa dung ủ dột. Bốn người cải trang thành một gia đình quyền quý rồi rời núi Xích Thành. Vô Hối dấu kín Bàn Long đao, cho rèn một cây Thiết tiên làm vũ khí. Bích Vân cũng dùng kiếm giống Như Sương. Thực ra, phép định tiên và kiếm rất giống nhau.


Họ dịch dung trẻ đi vài tuổi, mặt non chẹt như đám công tử, tiểu thư con nhà thế gia. Côn Linh vui vẻ nhận vai hầu cận.


Lúc hóa trang, Vô Hối nói đùa :


- Hai người mang gương mặt đôi chín mà thân hình nảy nở như vậy ai mà tin được.

bạn đang xem “Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Họ thẹn thùng lại nhéo chàng thật đau nhưng cũng dùng lụa bó ngực cho bớt khêu gợi. Sở Nhị Hùng đã khéo léo tô điểm cho hai nàng có dung mạo hơi giống nhau, như chị em ruột vậy. Nữ nhân vốn yêu nhan sắc của mình nên nài nỉ đừng làm cho họ trở nên xấu xí.


Rốt cuộc, Nhị Hùng vất vả lắm mới khiến họ hài lòng. Vô Hối định đến Tung Dương liên hệ với hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang nên đi về hướng Tây Bắc. Sáu ngày sau họ đã đến thành An Khánh, nằm trên bờ Bắc Trường Giang. Bốn người vào Vọng Giang lâu dùng cơm trưa. Hai nàng ríu rít gọi những món ăn cầu kỳ, đắt tiền, y hệt như bậc thiên kim tiểu thư.


Họ chăm chút gắp thức ăn cho Vô Hối và mời mọc Côn Linh. Cảnh tình tứ này không khỏi khiến bọn thực khách ghen tỵ với chàng công tử có gương mặt tái xanh, bệnh hoạn.


Không phải ngẫu nhiên mà chàng có dung mạo này. Ở Chiết Giang quá thật có một nhân vật nổi tiếng, mà giang hồ thường gọi là Bệnh công tử Trang Hội. Hắn là con nhà đại phú, khét tiếng phong lưu, thiện dụng cây Thiết địch. Nhưng giờ đây gã đang liệt giường vì sắc dục quá độ, được đưa đến Chí Tôn cung điều trị. Cửu phụ của gã là rể của họ Sở.


Trong tiếng Bắc Kinh, chữ Hội và chữ Hối phát âm giống nhau, nên hai nữ nhân không hề ngượng ngập. Ăn xong, Vô Hối cùng Côn Linh đối ẩm. Chàng lơ đãng nhìn quanh, phát hiện trên tửu lâu có rất nhiều hào khách giang hồ. Gương mặt họ trầm trọng, đầy vẻ ưu tư. Mỗi bàn độ năm, sáu người, nhưng dường như họ đều quen biết nhau. Một đại hán mắt lồi, râu quai nón rậm rạp, bóp bể chung rượu trong tay, bi phẫn nói :


- Bọn chó má Thần Long bang quả là đáng hận. Phái Võ Đang chúng ta không thể nhịn nhục được nữa. Chúng đã dâm sát các ni cô Nga Mi giờ lại đòi đến Cam Tiễn mượn ái nữ của Chưởng môn. Thạch Đại Hổ ta dẫu chết cũng quyết liều mạng một phen.


Lão già râu bạc, tuổi độ lục tuần cau mày bảo :


- Chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến kỳ hạn. Ngươi có phát tác ở đây cũng vô ích. Ăn uống cho mau rồi lên đường.


Có lẽ bối phận của người này khá cao nên Đại Hổ im miệng.


Côn Linh thì thầm :


- Họ là đệ tử tục gia của Võ Đang ở các tỉnh duyên hải phía Nam Trường Giang.


Vô Hối không có giao tình thâm hậu với các phái bạch đạo. Trước đây, chàng liên thủ cùng họ là vì việc chung của võ lâm. Dù họ hết lòng kính ngưỡng chàng, Vô Hối vẫn cảm thấy giữa hai bên có một hố sâu ngăn cách. Đó là cái chết oan uổng của phụ thân chàng, Trường Giang Nhất Đao. Nhưng vì đại nghĩa võ lâm, chàng không thể bỏ mặc Võ Đang tàn lụi dưới ma kiếp.


Phái này đã là chỗ dựa cho chính khí giang hồ từ mấy chục năm nay. Khi bọn đệ tử tục gia Võ Đang lên đường thì Vô Hối cũng theo sau. Bọn họ không để ý, chỉ tưởng rằng đám con nhà thế phiệt này ngẫu nhiên đi cùng lộ trình.


Bốn ngày sau, gặp nhau ở bến đò sông Hoài, lão nhân cao niên chợt nhớ ra lai lịch của chàng thanh niên mặt xanh này. Lão đến bên hỏi thăm :


- Lão phu là Tưởng Hoàng ở Phúc Châu. Dám hỏi có phải thiếu hiệp là Bệnh công tử Trang Hội ở Ôn Châu hay không?


Vô Hối lạnh lùng gật đầu. Họ Tưởng đã nghe giới hào kiệt duyên hải đồn đãi về tính khí cao ngạo của Trang Hội, nên không hề mích lòng. Lão hỏi tiếp :


- Chẳng hay công tử và nhị vị phu nhân đi đâu?


Chàng cười nhạt đáp :


- Ở mãi Chiết Giang cũng buồn nên tại hạ dẫn hai ái thê đi ngao du thiên hạ, không định trước được địa điểm.


Tưởng Hoàng áy náy bảo :


- Võ lâm đang chìm dưới ách khống trị của Thần Long bang. Vạn Độc Thần Trùng và Tùy Hoa nhị quái đều cực kỳ háo sắc. Nếu chẳng may bọn chúng hứng thú trước dung nhan của nhị vị phu nhân đây thì nguy to. Nghĩ tình xóm giềng, lão phu khuyên công tử nên cải trang cho họ để tránh tai ương.


Vô Hối cao ngạo nói :


- Cảm tạ hảo ý của Tưởng huynh, nhưng tại hạ cũng muốn thử xem bản lãnh bọn tà ma lợi hại đến đâu.


Họ Tưởng thở dài bỏ đi. Lúc đó còn cách bờ nửa dặm, một toán môn đồ Thần Long bang kéo đến. Chúng có độ khoảng ba mươi người. Thấy hai nữ nhân, tên đầu lĩnh thấp lùn bật cười hô hố :


- Trời thương anh em ta nên mới ban cho hai người đẹp nõn nà thế này.


Cả bọn ùa đến vây chặt bọn Vô Hối. Chàng vẫn thản nhiên phe phẩy chiếc quạt giấy, không nói một lời. Bích Vân và Như Sương giả đò sợ hãi núp sau lưng Vô Hối.


Một tên cao gầy, cao giọng :


- Hai nàng định nhờ tên công tử sắp chết này bảo vệ hay sao? Thần Long bang ta vô địch thiên hạ nên chẳng ai dám can thiệp vào đâu.


Vô Hối vẫn lặng im để xem thái độ của bọn người tự xưng là hiệp khách chính phái. Cũng may, họ không phụ lòng chàng, nhất tề ập vào chém giết bọn Thần Long bang. Chỉ trong hai khắc, ba mươi tên côn đồ đã chết gần hết. Tên đầu lĩnh vội tung pháo hiệu cầu cứu.


Vô Hối đứng im quan chiến. Chàng rất tán thưởng võ công và thần lực của Thạch Đại Hổ. Thanh kiếm trong tay gã to và nặng gấp ba kiếm thường, chém gãy xương cốt đối phương nhẹ nhàng như một tên đồ tể thiện nghệ.


Tên đầu lĩnh mập lùn cuối cùng cũng bỏ mạng dưới tay Tưởng Hoàng. Lão vội vã nói :


- Công tử mau cùng bọn lão phu sang sông, viện binh của chúng sắp đến.


Vô Hối lắc đầu :


- Chư vị cứ đi trước, bọn này đến lượt bọn ta ra tay.


Đoàn nhân mã tiếp viện đông đến hơn trăm, chỉ còn cách chừng năm chục trượng. Tưởng Hoàng quay sang bảo bọn vãn bối :


- Phái Võ Đang ta lẽ nào lại sợ bọn tà ma. Anh em hãy ở lại tử chiến, dẫu chết cũng xứng danh đệ tử Trương tổ sư.


Mọi người phấn khởi giơ cao trường tiếm :


- Sát ma.


Vô Hối cảm động giơ ngón cái tán thưởng :


Quả không hổ danh hiệp khách? Tại hạ yên lòng cùng chư vị diệt ma.


Toàn bang chúng Thần Long bang xuống ngựa, ùa đến. Vô Hối ra htệu. cho ba người kia rồi rút thiết tiên xông vào hàng ngũ địch. Bích Vân và Như Sương từ lâu không được hưởng cảm giác sắc máu, nay trổ hết tài nghệ tiêu diệt bọn cuồng đồ. Côn Linh cũng không chịu kém, múa tít loan đao xông vào. Tay tả gã rải hàng nắm Vấn Tâm đinh, đả thương được mười mấy tên. Vô Hối đang dùng pho Thiên Cầm thân pháp đảo lộn trên dầu bọn Thần Long bang. Chưa đầy nửa khắc đã có mấy chục tên thủng đầu bởi thiết tiên, hay ngã gục vì những đạo chưởng kình mãnh liệt từ tay tả của chàng.


Các cao thủ Võ Đang tròn mắt đứng nhìn. Họ không ngờ bản lãnh của bọn người này lại khủng khiếp như vậy. Độc mỹ nhân thấy bọn địch nhân vẫn liều chết xông vào.


Nàng bất nhẫn tung ra những viên Mê Hồn đạn. Độc phấn bao phủ đầy đấu trường khiến đám môn đồ Thần Long bang gục ngã, chẳng sót một tên.


Quần hào Võ Đang hoan hô vang dội.


Vô Hốt bảo họ :


- Mong chư vị giúp một tay, phế bỏ võ công của những tên bị mê man. Giết chúng chỉ bẩn tay mà thôi.


Tưởng Hoàng đốc thúc mọi người làm theo lời chàng. Nửa canh giờ sau, họ đả sang được bờ Bắc sông Hoài. Ba hôm sau đoàn người đến Nam Dương, chỉ cách rặng Tung Sơn hơn trăm dặm. Tưởng Hoàng và bọn đệ tử Võ Đang rất muốn Vô Hối đến Võ Đang sơn trợ chiến nhưng không biết mở lời thế nào, đành bỏ đi trước.


Vô Hối đưa hai nữ nhân và Tam Thủ Miêu vào huyện thành qua đêm. Tắm gội, ăn uống xong, Côn Linh ra phố nghe ngóng tin tức để Vô Hối và nhị vị phu nhân tình tự.


Độc mỹ nhân từ sau sự cố trong rừng Thất Thị lâm, tâm tính trở nên dịu dàng, không tranh giành với các nữ nhân chung thuyền nữa.


Nàng tủm tỉm cười bảo :


- Thiếp xuống vườn ngắm hoàng hôn một lát. Xin tướng công và Vân muội cứ tự nhiên.


Vô Hối lẳng lặng búng một đạo Vô Hình chỉ điểm huyệt Như Sương rồi đặt lên giường. Bích Vân hiểu ý trượng phu, cười khúc khích cởi xiêm y Độc mỹ nhân. Như Sương được Vô Hối giải huyệt cũng lột áo Bích Vân trả thù. Vô Hối đứng chắp tay sau lưng, say mê chiêm ngưỡng thân hình của hai mĩ nữ. Họ thẹn quá hóa giận, chụp lấy chàng cắn yêu. Ba người lặn hụp trong bể ái ân, không hề biết chán chường. Dù trước đây chàng nghĩ rằng mình yêu thương Bích Vân hơn cả. Nhưng từ ngày Như Sương bỏ đi, chàng biết rằng cả bốn nàng đều là bảo vật quý giá của đời mình. Chàng có thể thản nhiên đi vào tử địa, nhưng không chịu đựng được sự mất mát tình yêu.


Chiều hôm sau, bọn Vô Hối đã có mặt trong Ngọc Nữ khách điếm, huyện thành Tung Dương. Nơi đây chỉ cách ngọn Ngọc Nữ Phong chừng bốn mươi dặm. Ngọc Nữ phong là tên thực của Võ Đang sơn.


Cuối canh hai, trăng mười ba chênh chếch đằng đông, chưa kịp tỏa sáng thế gian đã bị mây đen che phủ. Cơn mưa thu ập đến như giông bão, tiết trời trở lạnh.


Bàn bạc xong, Côn Linh trở về phòng riêng tưởng nhớ đến người vợ trẻ Miêu Phượng. Gã không bao giờ ganh với Vô Hối vì chàng là bậc kỳ tài, tất phải được mỹ nhân ưu ái. Hơn nữa nội tổ gã trước lúc lìa đời đã dặn dò con cháu phải tận tụy phò tá giòng họ Công Tôn, để trả cái ơn bảo lưu huyết mạch họ Côn. Lãnh Tâm Đao Bàng Qúy Dân cũng một lòng như vậy, nhưng vì sự nghiệp Đao môn nên không thể rời bỏ Thất Thị lâm để theo hầu thiếu chủ.


Sáng ra, tiếng chim ríu rít ngoài vườn đánh thức Vô Hối. Chàng chợt nhớ đôi thần ưng của Thiên Cầm Tôn Giả. Ngày ấy vì muốn bảo vệ sự bí mật của Thất Thị lâm nên chàng đã yêu cầu Tôn giả đuổi đôi chim về núi. Chàng tự cười mình đã để tâm hồn tung mây lướt gió quá nhiều.


Hai nữ nhân đang nằm cạnh chàng cũng vậy, cuộc sống bình lòng, no đủ đã đem lại những nếp mỡ thừa. Mai sau họ sẽ già và xấu đi nhưng chàng vẫn mãi mãi yêu thương. Họ đã dâng hiến tuổi thanh xuân cho chàng với một tình yêu nồng cháy. Như Sương ú ớ trong cơn mê, nét mặt nàng cực kỳ đau khổ, từng giòng lệ ứa ra khóe mắt.


Vô Hối vội lay nhẹ :


- Sương muội! Sương muội.


Mĩ nhân giật mình tỉnh giấc, mỉm cười khi thấy trượng phu vẫn nằm bên. Bích Vân cũng mở mắt. Nàng càu nhàu :


- Thiếp còn muốn ngủ thêm một chút nữa.


Như Sương thọc tay vào sườn nàng. Hai người đùa giỡn một hồi mới chịu xuống giường.


Đầu giờ thìn, bọn Vô Hối đã có mặt ở chân núi Võ Đang. Mấy trăm hào khách giang hồ hiếu kỳ cũng ở đây.


Tò mò, hiếu sự là một trong những cố tật của người võ lâm. Họ không thể bỏ qua cơ hội quan chiến những trận thư hùng. Ai cũng muốn được người đời tán tụng là kẻ kiến văn uyên bác. Họ sẽ được dịp kể lại một cách say sưa những điều trông thấy. Tóm lại, khách giang hồ đa số là những kẻ nhiều lời và hiếu danh. Sự xuất hiện của hai vị cô nương xinh đẹp càng khiến họ cao hứng. những chàng thiếu hiệp lén lút chỉnh trang lại tóc tai, y phục. mặt mũi cao ngạo, lạnh lùng, ngực ưỡn ra, lời nói văn hoa, cẩn trọng hơn trước. Nếu không có sự hiện diện của Bệnh công tử thì chắc chắn họ sẽ tràn trề hy vọng hơn.


Thái Cực Kiếm Cam Tất Thắng đã dẫn đệ tử xuống đến. Họ không muốn cuộc giao tranh làm tổn hại đến tổ đường. Sau lưng họ Cam là bốn đạo nhân râu tóc bạc phơ.


Võ Đang tứ lão không xuất hiện trên giang hồ nhưng ai cũng biết võ công của họ rất cao siêu.


Kể cả hơn trăm đệ tử tục gia thì nhân số Võ Đang lên đến bốn trăm người. Gương mặt họ trầm lặng, đầy vẻ bi phẫn. Tưởng Hoàng thấy bọn Vô Hối, lão mừng rỡ đến rỉ tai Chưởng môn.


Cuối giờ thìn, đoàn nhân mã của Thần Long bang kéo đến. Chúng đông đến trăm người, đi đầu là Tùy Hoa song quái. Hai lão ma tuổi tác chỉ độ lục tuần, mày rậm, mũi tẹt, mắt nhỏ như sợi chỉ, miệng rộng để lộ hàm răng thô kệch, không đều. Họ là anh em song sinh nên giống nhau như hai giọt nườc. nếu lão đại Nhưng Vân không mặc trường bào và lão nhị Nhung Vũ không mặc áo xanh thì quả thật là khó phân biệt.


Ngoài ra còn có hai mươi tên địa sát mặc áo da tê ngưu, thân hình cao lớn.


Nhung Vân xuống ngựa, quắc mắt hỏi :


- Cam chưởng môn, chẳng hay lão có chịu dâng nạp ái nữ hay không?


Cam Tất Thắng phẫn nộ bảo :


- Mấy tháng trước, bọn ngươi dùng vũ lực tiêu diệt phái Nga Mi để bắt người, cả thiên hạ đều căm hận. Nay phái Võ Đang chíng ta thà làm ngói vỡ chứ không thèm làm ngọc lành.


Nhung Vũ quay sang hỏi đám hào kiệt đến quan chiến :


- Bọn ngươi đến xem hay để trợ giúp Võ Đang? Nếu không muốn uổng mạng thì mau lùi xa sáu trượng.


Mọi người sợ hãi làm theo lời lão nói. Vô Hối cũng vậy.


Chàng quan sát chiếc lồng gỗ đựng độc vật, tìm cách tiêu diệt.


Nhung Vân ngạo nghễ nói :


- Từ lâu anh em Nhung mỗ được nghe Võ Đang võ học xuất chúng nên muốn được thưởng thức vài chiêu xem sao.


Song quái tâm ý tương thông, cùng rút đoản côn nơi lưng ra. Hai cây côn này có lẽ bằng đồng đen, thân to bằng cổ tay, ngắn hơn trường kiếm một chút. Trọng lượng không dưới ba mươi cân.


Thái Cực Kiếm định xuất trận thì bị hai lão trong Võ Đang tứ lão tranh mất. Đó là hai vị sư thúc của họ Cam, Tam lão và Tứ lão.


Tam lão cao gầy, gương mặt xương xẩu, tóc bạc, râu hoa râm. Tứ lão thì mập lùn, to ngang, không râu và đầu thì hói bóng. Họ đều sử dụng trường kiếm.


Song quái không chờ địch thủ dừng chân, bất ngờ vung đoãn côn xông đến như cuồng phong, bão táp. Côn ảnh đen mở, trùng trùng, lớp lớp. Vô Hối không ngờ hai lão man di này lại có tuyệt kỹ phi thường đến thế. Chàng cao hứng nghiên cứu côn pháp của họ.


Hai vị trưởng lão Võ Đang luyện Thái Cực Tuệ Kiếm đã hơn sáu mươi năm nên đâu dễ bị áp đảo. Họ tung mình lên không tránh chiêu rồi bủa lưới kiếm xuống, vũ khí chạm nhau chan chát. Trường kiếm dù mỏng manh và nhẹ hơn đồng côn nhưng nhờ hai lão đạo công lực thâm hậu nên không gãy. Điều đáng nói là Song quái thần lực kinh hồn, tu vi cao hơn tuổi tác. Lối đánh của anh em họ Nhung dường như chỉ có công mà không có thủ. Chiêu này nối tiếp chiêu kia liên miên bất tuyệt, côn pháp lại rất ảo diệu tinh kỳ.


Hai vị trưởng lão đem hết bản lãnh ra chống cự. Kiếm quang màu bàng bạc cố chặn đứng đường côn và uy hiếp tử huyệt đối phương. Nhưng hai trăm hiệp trôi qua mà vẫn quân bình. Quần hào hồi hộp theo dõi và không khỏi kinh sợ trước võ công của Song quái.


Bỗng Nhung Vân gầm lên như hổ rống, hai thanh côn lồng lộn điểm liên lếp vào màn kiếm quang. Bất ngờ, đoản côn ló ra thêm một đoạn nữa, xuyên qua kiếm ảnh, đâm vào ngực hai đạo nhân.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Con lừa và con la

Con lừa và con la

Lừa và La cùng đi đường. Hai con cùng chở hàng bằng nhau. Lừa càu nhàu là La cũng mang

24-06-2016
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Vòng đời làm mẹ

Vòng đời làm mẹ

Con đã đi lòng vòng cả quả đất để tìm kiếm một người thuộc về mình. Người sẽ

25-06-2016
Hoàng hôn màu cam

Hoàng hôn màu cam

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần trên cán chổi") Rốt

25-06-2016
Nhà có hai cửa sổ

Nhà có hai cửa sổ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Truyện kinh dị số 1") Nhà

28-06-2016

Pair of Vintage Old School Fru