Cánh cửa gỗ lim dầy hơn gang, không cách nào phá nổi. Quần hào căm hận hết lời chửi rủa Yêu cơ. Hồ Lô Cái là người đầu tiên nhận ra hiện trường có sự khác thường.
bạn đang xem “Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Dưới một gốc tùng gần đấy, bọn Bệnh công tử vẫn thản nhiên đứng trò chuyện, chung quanh họ không hề có bóng độc vật nào. Dưới chân họ là một nén hương ngắn độ gang tay đang tỏa khói.
Lão tỉnh ngộ lẩm bẩm :
- Công Tôn Vô Hối!
Hồ Lô Cái múa tít trúc trượng phi nhân đến bên họ. Lão thở phào nói :
- Đã có công tử ở đây thì lão hóa tử ta không còn phải lo lắng gì nữa.
Câu nói này gửi gấm toàn bộ lòng tin vào Vô Hối. Chàng cảm động :
- Tại hạ bất tài, nào đáng để tiền bối tin yêu như vậy?
Quần hào đã phát giác ra Hồ Lô Cái đang ở chỗ yên lành. Họ đổ xô đến vâv quanh. Như Sương và Bích vân đốt thêm hương cắm rải rác ở vòng ngoài. Quả nhiên, bọn độc vật chỉ nghe mà đã tránh xa, chỉ chậm một chút là rớt ngay. Đây là loại thuốc mà Độc mỹ nhân mới tìm ra, trước lúc lên đường.
Liễu Không đại sư bùi ngùi bảo :
- Từ ngày công tử thoái xuất giang hồ, võ lâm như rắn không đầu, chịu biết bao nhiêu khổ nhục. Mong thí chủ nghĩ đến chính khí võ lâm mà đứng ra tiêu diệt tà ma.
Vô Hối lạnh lùng đáp :
- Nay đã có Bích Mục Yêu Cơ gánh vác võ lâm, đại sư còn lo gì nữa?
Thái Cực Kiếm đỡ lời :
- Bản chất Yêu cơ nào có khác gì Thần Trùng? Chẳng qua vì tuyệt vọng, bọn lão phu đành nương tựa vào mụ để chống lại Thần Trùng. Dù bề ngoài liên thủ nhưng trong lòng các phái đều nơm nớp lo sợ dã tâm của Yêu cơ.
Vô Hối trầm ngâm rồi bảo :
- Chư vị cứ yên tâm liên minh với Ngọc Nữ môn. Tại hạ sẽ âm thầm ám trợ.
Quyết không để bất cứ bọn ác ma nào đè đầu cưỡi cổ đồng đạo võ lâm. Nhưng xin hãy giữ kín giùm lai lịch để tại hạ dễ bề hành động.
Câu chuyện này chỉ có ít người đứng quanh nghe được. Họ đều là cao thủ cốt cán, lão thành của các phái bạch đạo. Đa số quần hào đều cứ tưởng Bệnh công tử là một nhân tài mới xuất hiện.
Đàn độc vật mấy lần lao dến nhưng đều bị khói hương sát hại. Cuối cùng, người điều khiển phải thu chúng về. Tiếng vo ve vừa dứt thì Bích Mục Yêu Cơ kéo thủ hạ đi ra.
Nàng ngạc nhiên khi thấy quần hùng bình yên vô sự, cười nói vui vẻ.
Hồ Lô Cái mỉa mai :
- Môn chủ đã hứa thống lãnh quần hùng chống lại Thần Trùng. Thế mà chỉ mới trận đầu đã bỏ mặc mọi người làm mồi cho độc vật. Thật là đáng ngưỡng mộ!
Mọi người bật cười chế giễu. Yêu cơ tái mặt, chẳng nói nên lời. Độc thư sinh thấy Bích Vân đang thu lượm những cây hương. Lão cười nhạt :
- Không ngờ cô nương cũng là cao thủ trong Độc môn. Mạc mỗ xin bái phục.
Bích Vân cao và thon thả hơn Như Sương, nếu không lão đã cho rằng nàng là Độc mỹ nhân cải trang.
Tiếng đai cổ từ ngoài cửa vọng vào, Vạn Độc Thần Trùng cùng ngàn thủ hạ ngạo nghễ xuất hiện. Sau lưng lão là Thất Thập Nhị Địa Sát với bảo y da tê, mỗi tên tương đương với một cao thủ nhất lưu.
Cưu Hoạch trừng mắt nhìn Tùy Hoa song quái, gằn giọng bảo :
- Nếu muốn ta tha tội thì mau bắt Bích Mục Yêu Cơ dâng nạp.
Song quái ủ rũ cúi đầu.
Yêu cơ cười khanh khách :
- Họ đã quyết tâm về với chính nghĩa võ lâm, ngươi đừng mong lung lạc vô ích.
Thần Trùng cười ghê rợn :
- Mụ định lấy vải thưa che mắt thánh đấy ư? Chứ không phải Song quái đã bị phục độc rồi sao?
Thần sắc của anh em họ Nhung đã xác nhận lời của lão. Quần hào chấn động, ghê sợ thủ đoạn của Mộ Dung Khanh.
Bích Mục Yêu Cơ trân tráo :
- Ngươi dùng độc vật thì ta dùng độc dược, nào đó khác gì nhau? Nếu có đảm lược, cứ thử bồi tiếp lão nương mấy chiêu xem?
Vạn Độc Thần Trùng lập tức đáp ứng, phất tay ra hiệu. Bảy mươi hai địa sát và bọn bang chúng ùa vào.
Thấy đám hào kiệt vẫn đứng im. Yêu cơ giận dữ quát lớn :
- Chư vị còn chờ gì nữa?
Vô Hối suy nghĩ rất nhanh, bảo với các Chưởng môn :
- Nếu chúng ta không gúp Yêu cơ, mụ yếu thế sẽ quy phục Thần Trùng, lúc ấy càng khó đối phó hơn. Mau xuất thủ.
Các Chưởng môn tỉnh ngộ, thúc đệ tử xông vào đánh bọn Thần Long bang. Bích Mục Yêu Cơ cứ ngỡ công lực mình phải cao hơu Cưu Hoạch. Nào ngờ họ Cưu có đến gần tám mươi năm tu vi nhờ ăn Ngũ Túc Thiềm Thừ. Nàng và Độc thư sinh phải vất vả lắm mới chống lại Thần Trùng. Con linh xà kim giáp trong tay lão ma lợi hại phi thường, lại thêm tả thủ của lão thỉnh thoảng đẩy ra những đạo chưởng kình nặng như núi đổ.
Yêu cơ tóc tai rũ rượi, liếc thấy Song quái vẫn đứng im. Nàng giận dữ hét lên :
- Nếu anh em ngươi không xuất thủ thì đừng mong sống quá canh ba.
Song quái sợ hãi vung đồng côn nhập cuộc. Nhờ vậy phe Yêu cơ chiếm thượng phong. Bọn Vô Hối cũng tham chiến nhưng chàng chỉ chú tâm tiêu diệt bọn Địa Sát.
Với pho Thiên Cầm thân pháp, chàng lướt đi trên đầu mọi người, tìm bọn chúng mà tấn công.
Song thủ chàng giáng xuống những đạo kình nóng khủng khiếp đánh bạt cả đao quang và chấn nát xương vai của chúng. Đúng như Huyết Ảnh Thần Ma từng nói, loại bảo y này không chống nổi chưởng kình của các tay đai cao thủ. Lối đánh này rất tổn hao công lực nhưng vô cùng hữu hiệu. Chỉ trong hai khắc đã có ba mươi tên bị loạt khỏi vòng chiến.
Quần hào chứng kiến thần công tuyệt thế, bất giác hoan hô vang dội.
Thần Trùng quay lại, nhận ra đám đệ tử cưng đang chết dần mòn dưới tay một chàng thiếu niên. Lão kinh hãi rú lên cao vút.
Từ ngoài cửa, một quái nhân cao gấp rưỡi người thường, sừng sững như tượng hộ pháp chạy vào. Bước chân gã nặng nề nhưng mau lẹ.
Quần hào rùng mình khi thấy rõ dung mạo của quái nhân. Chiếc mõm dài đầy răng sắc nhọn, trắng nhởn kia đúng là loài lang sói. Đôi mắt gã đỏ rực, toàn thân phủ một lớp lông dày xám nhạt. Quái nhân vung đôi tay dài đầy móng vuốt chụp lấy một cao thủ Hoa Sơn. Người này vung kiếm đâm vào ngực gã nhưng chẳng hề hấn gì. Bốn năm thanh trường kiếm bổ vào lưng quái nhân để giải vây nhưng chỉ hoài công. Gã nắm hai chân nạn nhân xé xác ra làm đôi rồi ngửa cổ tru lên ghê rợn.
Liễu Không đại sư vung thiền trượng đập vào đầu quái nhân. Gã tránh được, chỉ bị trúng vào vai. Liễu Không nghe như mình đang đánh vào túi bông. Cả Thái Cực Kiếm cũng tham gia nhưng cũng chẳng làm gì được. Toàn thân quái nhân không sợ đao thương, thần lực gã lại kinh hồn, thủ pháp rất nhanh nhẹn như loài vượn. Chỉ một cái nhảy đã xa hàng trượng, đôi tay dài chụp lấy một người nào đó mặc cho đao kiếm chém vào thân. Chỉ trong một khắc đã có hai người bỏ mạng dưới tay gã quái vật. Gã vừa đánh vừa tiến về phía Bích Vân. Nàng đang say sưa chiến dấu với bọn Địa Sát nên đâu ngờ tử thần ập đến. Quái nhân nhảy xổ đến vươn tay chụp lấy nàng.
Nhưng may thay, Vô Hối đã chú ý gã từ lâu nên lướt đến như tia chớp, vỗ một chưởng như trời giáng vào giữa mặt gã. Chưởng này dồn hết năm mươi năm công lực nên cực kỳ mãnh liệt. Quái nhân văng ngược ra sau rú lên đau đớn. Gã lại chồm dậy xông vào.
Bích Vân run rẩy lùi đến bên Như Sương để Vô Hối đối phó. Chàng thấy gã trúng một chưởng trí mạng mà không hề hấn gì thì lòng cũng nao núng, tận dụng khinh công tránh né.
Vô Hối tung mình lên vỗ liên tiếp tám đạo chưởng phong, đẩy lùi quái nhân rồi quát lớn :
- Xin đại sư cho mượn thiền trượng.
Liễu Không tung ngay khí giới cho chàng. Thanh thiền trượng này nặng đến sáu mươi cân, chỉ sau mười mấy lần tung mình lên đã nghe mỏi mệt. Quái nhân trúng liền chục trượng mà chẳng chết, có điều gã bắt đầu ngán sợ Vô Hối, bỏ cuộc đấu quay sang tàn sát những nạn nhân yếu hơn. Gã gian xảo không kém loài sói, mỗi lần thấy chàng lướt đến là bỏ chạy. Rốt cuộc có đến hơn mười ngườt nữa tán mạng.
Vô Hối nhìn những thân hình đồng đạo bị xé tung phơi đầy mặt đất. Chàng nghe lửa giận bừng bừng, quyết dùng kỳ chiêu giết cho được quái nhân. Chàng tung thiền trượng trả lại cho Liễu Không rồi tung mình lên giáng chưởng vào mặt quái vật. Gã thấy chàng tay không nên chẳng sợ nữa, vung đôi tay dài chống trả.
Vô Hối cố tình đánh vào ngực gã liên tiếp mười mấy chưởng cách không. Quái nhân điên tiết thừa lúc chàng vừa nhảy lên, vươn song thủ chụp lấy thắt lưng.
Quần hào sợ hãi thét vang. Bích Vân và Như Sương cơ hồ muốn ngất xỉu. Nhưng Vô Hối đã chồm đến cắm ngập hai ngón tay trỏ vào mắt quái nhân rồi vỗ mạnh song chưởng vào hai bên thái dương. Quái nhân đau đớn, choáng váng buông rơi Vô Hối, ôm mặt rú lên thảm thiết ngã lăn xuống cỏ. Mọi người hoan hỉ reo hò, phấn khởi chiến đấu.
Vô Hối nghe xương sườn đau nhức, không khỏi ghê sợ trước thần lực của quái nhân.
Liễu Không dù là bậc cao tăng đắc đạo nhưng đã tận mắt thấy quái nhân xé xác sáu đệ tử Thiếu Lâm và gần hai chục đồng đạo. Ông không dằn được lòng căm hận, vung thiền trượng đập liên hồi vào đầu gã. Đến trượng thứ mười lăm, thủ cấp quái nhân vỡ toang ra, máu và óc văng đầy.
Vô Hối tiếp tục đánh giết bọn Địa Sát. Vạn Độc Thần Trùng bị bốn đại cao thủ hợp công bắt đầu đuối sức. Lão quát vang :
- Thả cổ độc rồi rút lui.
Quần hùng sợ hãi nhảy ra khỏi vòng chiến, mặc cho phe đối phương rút lui. Cưu Hoạch tung ra mấy trái yên đạn tỏa khói mù mịt, hôi thối rồi tẩu thoát.
Ai cũng bế khí hộ thân, không dám truy đuổi lão ma và đồng đảng. Khi khói tan, mọi người ngơ ngác nhận ra bọn Vô Hối đã mất dạng. Yêu cơ chứng kiến thân thủ phi phàm của chàng mặt xanh, lòng rất ái mộ. Nàng cho rằng nếu thu phục được chàng thì còn có lợi hơn cả Tùy Hoa song quái.
Yêu cơ hỏi Thái Cực Kiếm :
- Cam sư điệt. Chàng công tử thần dũng lúc nãy là ai và đã đi đâu rồi?
Cam Tất Thắng thản nhiên đáp :
- Người ấy được võ lâm gọi là Bệnh công tử Trang Hội. Hắn ta tính tình cô tịch, cao ngạo không thích giao thiệp với đồng đạo.
Thạch Đại Hổ tiếp :
- Vậy mới đúng là bậc anh hùng cái thế, gặp chuyện bất bình thì bạt đao tương trợ, xong việc bỏ đi ngay chẳng màng chút hư danh.
Yêu cơ thở dài tiếc nuối :
- Sao sư điệt không giữ y lại để chung sức diệt ma?
Hồ Lô Cái ỡm ờ :
- Họ Trang như con Thần Long đâu chịu ở dưới ai. Liệu Mộ Dung cô nương có dám nhường thức Môn chủ hay không?
Yêu cơ dù đã thất tuần nhưng chưa hề xuất giá, và dung mạo trẻ trung, nên lão hóa tử gọi nàng bằng cô nương là phải đạo.
Mộ Dung Khanh thản nhiên đáp :
- Cố bang chủ tưởng thiếp ham muốn hư danh lắm sao Chưởng môn phái Không Động, Thiểm Điện Quyền Lê Quân Phi hắng giọng hỏi :
- Xem ra nếu không có Bệnh công tử thì hôm nay chúng ta đã thảm bại rồi. Vậy Môn chủ đã có kế sách gì chưa?
Yêu cơ cười khanh khách trấn an :
- Chư vị chớ lo. Thiếp sẽ mời một nhân vật cái thế hạ sơn giúp chúng ta.
Chương trước | Chương sau