Đêm ấy mọi người không ngủ, lo dọn dẹp chiến trường và băng bó, trị thương. Đao môn thiệt mất bốn mươi tay đạo và thọ thương hơn trăm. Bù lại, Long Phụng bang chết không dưới bốn trăm người, còn lại đều mang thương tích.
Chiến thắng lẫy lừng này đã đưa uy tín Vô Hối và Đao môn lên tột đỉnh. Hình Thiết Hán được ân thưởng rất hậu.
Vô Hối chọc ghẹo gã :
- Ngươi có muốn ta ban thêm cho vài cô vợ trẻ nữa không?
bạn đang xem “Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Gã sợ hãi, liếc Tiểu Nhu, ấp úng :
- Thuộc hạ nào đám nghĩ đến điều ấy. Chỉ mong Môn chủ tìm cách rước gia mẫu về đây để phu thê thuộc hạ phụng dưỡng.
Vô Hối hài lòng, hứa sẽ cho người về Cam Túc hộ tống Hình lão mẫu đến hồ Phiêu Dương.
Đại biểu các bang phái trong võ lâm đến chúc mừng rất đông. Động Đình bang không đến, vì họ đã là vây cánh của Đao môn. Động Đình ngũ hổ khi biết Bang chủ và phu nhân là ái thê của Vô Hối, đã tình nguyện sát nhập, dù danh nghĩa vẫn là một bang hộ độc lập.
Trong buổi đại yến cuối tháng mười, hơn ba mươi thủ lĩnh các phái đồng thanh đề nghị Vô Hối làm Minh chủ võ lâm.
Chàng lạnh lùng từ chối :
- Tại hạ không có ý định ở lại giang hồ đến suốt đời. Sau khi liễu kết ân oán với quần ma, Hối này sẽ thoái xuất võ lâm.
Quần hào rất thất vọng nhưng không dám ép chàng. Hồ Lô Cái thở dài :
- Theo tin tức Cái bang thu lượm được thì Tổng đàn Long Phụng bang đang tiến hành xây dựng lại. Quỷ Kiếm Lôi Xuyên và Vạn Độc Thần Trùng Cưu Hoạch đã đến tham gia. Cục diện võ lâm đã đến hồi mạt vận. Trong lúc sáu vị Chưởng môn bạch đạo vẫn si dại.
Vô Hối cho gọi Miêu Phượng lên. Nàng nghe nói đến Vạn Độc Thần Trùng, lập tức biến sắc thưa :
- Cưu lão là cao thủ đệ nhất trong nghề sai khiến độc vật, chúng ta không có cách nào chống lại được đâu.
Quần hào lo lắng không biết tính sao. Bang chủ Huyết Kỳ bang Luân Đại Vũ hỏi chàng :
- Công Tôn môn chủ là người cơ trí, xin chỉ giáo phương sách.
Vô Hối nghiêm nghị bảo :
- Lực lượng quần ma quá hùng hậu, chư vị nên nhẫn nại, chịu thần phục để bảo toàn nguyên khí. Sau này sẽ phản công.
Hồ Lô Cái thắc mắc :
- Còn Đao môn thì sao?
Chàng điềm nhiên đáp :
- Đao môn sẽ rút vào bí mật. Khi nào đủ sức chống lại Ma Âm và độc vật sẽ tái xuất giang hồ.
Mọi người đồng thanh nói :
- Chúng tôi chờ tin Môn chủ.
Quả nhiên, chỉ trong ba tháng trời ngắn ngủi, Long Phụng bang đã chinh phục được võ lâm. Trước đàn độc vận đông đến hàng phục vạn con và tiếng sáo mê hồn, chẳng ai chống lại được. Thiếu Lâm tự vì thanh danh đã đem toàn lực ra chiến đấu.
Các trưởng lão cũng xuất quan nhưng chỉ cầm cự được hai ngày.
Nhưng khi Quỷ Địch Tú Sĩ kéo quân đến hồ Phiêu Dương thì nơi đây không còn một bóng người của Đao môn. Toàn bộ thuyền bè đã bán cho tuần phủ An Khánh nên Tú Sĩ không dám đụng đến.
Lão càng điên cuồng hơn khi thấy Tổng đàn Cái bang ở Lạc Dương cũng trống trơn.
Dù đám ăn mày vẫn sinh hoạt bình thường trên những đường phố, nhưng Tú Sĩ có tra hỏi cũng chỉ hoài công, không ai biết Hồ Lô Cái và các trưởng lão đi đâu. Bằng như giết họ thì chỉ tổ gây sự chú ý của quan quân.
Chí Tôn cung nhờ sự bảo hộ của tuần phủ sở tại nên bình chân như vại.
Rằm tháng hai, Quỷ Địch Tú Sĩ Mã Hồng lên ngôi Minh chủ. Lão đặt thêm bốn chức Phó minh chủ để Huyết Ảnh Thần Ma, Thiên Cầm Tôn Giả, Quỷ Kiếm Lôi Xuyên và Vạn Độc Thần Trùng cùng hưởng vinh hoa, phú quý.
Phụng Hoàng Tiên Cơ đã chết nên Long Phụng bang đổi tên thành Thần Long bang cho phù hợp. Tú Sĩ cho bọn bang đồ ráo riết truy tìm tông tích Vô Hối và Đao môn, nhưng cũng chỉ hoài công.
Bọn Ma vương đâu ngờ trong khu rừng Thất Thị lâm bạt ngàn, dưới chân rặng Thái Sơn. Có một làng đông đến nửa vạn người. Hô Lô Cái và các trưởng lão Cái bang cũng ở đây.
Trong căn nhà gỗ lớn giữa làng, bọn Vô Hối đang ngày đêm tìm kế sách tiêu diệt quần ma.
Độc mỹ nhân Lãnh Như Sương đốt lò luyện thuốc. Nàng muốn chế ra chất kỳ độc có thể sát hại đàn độc vật của Thần Trùng. Hình Thiết Hán giờ đây là đường chủ Hỏa đường, lo việc chế tạo hỏa khí.
Vô Hối không hài lòng với cái tên mà Uyển Cơ đã đặt cho hài nhi. Chàng bảo :
- Tiên mẫu gọi ta là Vô Hối để chứng minh rằng bà không bao giờ hối hận trong cuộc nhân duyên ngắn ngủi với tiên phụ. Nay hai người vì giận hờn ta mà đặt tên con là Vô Tâm, làm người mà không có tâm thì sao gọi là người? Ta quyết định đổi thành Hữu Tâm.
Sở Thúy Vi cũng đã lâm bồn, Vô Hối đặt cho hài tử cái tên Công Tôn Long để tưởng nhớ đến tổ phụ Thiên Long Đao.
Khu rừng Thất Thị lâm được yên ổn mấy chục năm nay là nhờ con cháu ba dòng họ thay đổi danh tính, thi cử rồi làm quan khắp phủ Sơn Đông. Về danh nghĩa, họ đều mang họ Lỗ, trong sổ đinh của địa phương cũng như khi ra làm quan. Sơn Đông là đất Lỗ ngày xưa nên những người mang họ này rất đông.
Đầu tháng sáu, nhân dịp Tri huyện Khúc Phụ là Lỗ Dương được thăng chức về làm tuần phủ Hà Nam thay cho người cũ vừa qua đời. Vô Hối quyết định bắt đầu chiến dịch phản kích.
Lỗ Dương chính là Bách Lý Tần, biểu đệ của Nho Đao Bách Lý Bằng. Gã cũng là đệ tử Đao môn, nhưng nhờ văn tài võ lược nên được cử đi thi. Gã dễ dàng đậu tiến sĩ và chỉ sau bốn nãm làm huyện lệnh Khúc Phụ đã thăng chức tuần phủ.
Trong đoàn người hộ tống tân tuần phủ Lỗ Dương đến Trịnh Châu có mười một người, không hưởng lương triều đình. Đó là Thiên tôn, Vô Hối, Tam Thủ Miêu, Bạch Tú Hồng, Lãnh Tâm Đao, Bích Vân, Hồ Lô Cái và bốn vị trưởng lão.
Thiên tôn đóng vai Lỗ công, thân phụ quan tuần phủ. Hồ Lô Cái giả làm thúc phụ. Những người khác cải trang làm gia nhân và vệ sĩ. Riêng Vô Hối trở thành Lỗ Tuấn, trưởng tử của Lỗ Dương.
Tân tuần phủ mở tiệc mừng nhiệm sở mới, mời các quan lại trong phủ và đương nhiên có cả Minh chủ võ lâm, cùng hai Phó minh chủ. Tú Sĩ muốn mua chuộc quan đầu phủ nên hoan hỉ đem hậu lễ đến bái kiến.
Rượu được vài tuần, Lỗ tuần phủ sang sảng nói :
- Từ ngày năm vị tiền bối ra tay an định giang hồ, thiên hạ được thanh bình, bách tính Hà Nam không còn bị đe dọa bởi bọn cường sơn, thảo khấu. Bổn chức rất ngưỡng mộ công lực ấy. Khuyển tử là Lỗ Tuấn cũng có lòng chuộng võ, bổn phủ muốn y được theo chư vị học nghệ để sau này thi võ trạng nguyên. Mong Minh chủ giúp đỡ cho.
Tú Sĩ thầm nghĩ rằng nếu mình là sư phụ của Lỗ công tử thì hay biết mấy. Lão cười khà khà bảo :
- Thảo dân cũng chưa có truyền nhân đắc ý. Nếu lệnh lang có căn cơ tốt, lão phu xin nhận lời.
Lỗ Tuấn được gọi ra. Dù chiếc mũi hơi cong như mũi két nhưng dung mạo anh tuấn, miệng luôn nở nụ cười hòa nhã, tươi tắn. Chàng cung kính chào Tú Sĩ và hai đại ma đầu. Tú Sĩ nắn bóp gân cốt, nhận ra Lỗ công tử thiên bẩm thượng thừa. Lão mừng rỡ tán dương :
- Tuyệt diệu thật, không ngờ công tử đây lại có căn cơ hiếm có như vậy. Lão phu bằng lòng nhận y làm đệ tử.
Lỗ Tuấn lộ vẻ vui mừng, vái ba vái nói :
- Đồ nhi Lỗ Tuấn bái kiến ân sư!
Theo quy củ giang hồ thì như vậy là chưa đủ để bái sư. Nhưng chàng là ái tử của tuần phủ, Tú Sĩ không tiện nhắc nhở, lão bỏ qua, vuốt râu đắc ý :
- Không phải là ta ngoa ngôn, nhưng chỉ trong năm năm, Tuấn nhi sẽ là đệ nhất nhân trong giới thiếu niên hiệp khách.
Huyết Ảnh Thần Ma, từ ngày Phụng Hoàng Tiên Cơ thảm tử, vẫn chưa tìm được truyền nhân. Lão sợ tuyệt học của mình thất truyền nên sinh lòng đố kỵ với Tú Sĩ.
Thần ma cười nhạt :
- Mã lão huynh nói phải giữ lời. Nếu năm năm sau công tử đấu không thắng được tiểu tử Vô Hối thì sao?
Tú Sĩ sợ mất mặt với quan tuần phủ nên trịnh trọng đáp :
- Cảm ơn lão đệ đã nhắc nhở. Mã mỗ đâu phải kẻ huyênh hoang? Chẳng lẽ viên nội đan của giao long không có chỗ dùng hay sao?
Thiên Cầm Tôn Giả Ninh Tường giật mình :
- Thì ra lão huynh chưa uống viên nội đan ấy sao?
Tú Sĩ đắc ý nói :
- Đúng vậy! Lão phu định để đến ngày tròn bách tuế mới sử dụng đến. Nhưng hôm trước tình cờ đọc một cuốn cổ thư, biết rằng người trên lục thập tuế không nên dùng. Vì vậy, lão phu quyết định tặng cho truyền nhân của mình là Lỗ công tử đây.
Huyết Ảnh Thần Ma chịu thua, lão gật gù :
- Nếu thế thì được, với một hoa giáp công lực và tuyệt kỹ của Mã lão huynh, Tuấn nhi thừa sức thắng Công Tôn tiểu tử.
Ngay chiều hôm ấy, Lỗ Tuấn thu xếp hành lý theo Tú Sĩ về Tổng đàn võ lâm ở Tung Dương. Bọn bang chúng Thần Long bang đều gọi chàng bằng tliếu Bang chủ.
Hôm sau, Quỷ Địch Tú Sĩ bắt đầu truyền dạy võ công cho chàng. Lão dò hỏi :
- Chẳng hay trước đây Tuấn nhi học võ công của ai?
Lỗ công tử cung kính đáp :
- Bẩm sư phụ. Đồ nhi được các bộ đầu trong phủ Sơn Đông dạy cho mấy pho quyền cước và phép đánh kiếm.
Chàng bèn biểu diễn cho lão xem. Pho Mai Hoa quyền và Tam Tài kiếm pháp chỉ khiến lão ma bật cười :
- Thế mà cũng gọi là võ công sao? Sư phụ sẽ dạy ngươi những tuyệt kỹ xứng đáng gọi là vô địch.
Tú Sĩ đem pho tâm pháp Địch Nhiếp hồn ra giảng giải cho Lỗ Tuấn. Bước đầu chàng còn lúng túng nhưng càng lúc càng tiến bộ rất nhanh. Huyết Ảnh Thần Ma và Thiên Cầm Tôn Giả đánh cờ riết cũng buồn, thường ra hoa viên xem chàng luyện võ.
Một hôm, Tú Sĩ có việc phải đi xa, Lỗ Tuấn bèn rủ rê hai lão bất tử :
- Nhị vị sư thúc. Tiểu điệt đã lâu không được vui chơi. Hay là chúng ta vào mấy kỹ viện trong thành giải khuây một lát?
Hai lão đang buồn vì thiếu Phụng Hoàng Tiên Cơ nên rất hoan hỉ trước đề nghị này. Nhưng từ ngày Tú Sĩ làm Minh chủ võ lâm, lão lại cố đóng vai một người đáng kính, bèn cấm người trong đổng đàn võ lâm lui tới thanh lâu, đổ trường.
Thần ma bực bội nói :
- Ngươi đi thì không sao, nhưng bọn ta già thế này vào chỗ ấy thật khó coi. Nếu Minh chủ biết được thì rầy rà lắm.
Lỗ Tuấn tươi cười :
- Nhị vị sư thúc chớ lo. Năm xưa, huyện Khúc Phụ có một vị bộ đầu rất giỏi thuật hóa trang. Y đã tặng cho tiểu điệt hai chiếc mặt nạ. Nhị vị mang vào thì ai mà biết được.
Chàng chạy vào trong phòng lấy mặt nạ mang ra cho hai lão. Họ nhờ nội công thâm hậu nên râu tóc chỉ mới lấm tấm bạc, đeo mặt nạ vào trông như tuổi ngũ tuần.
Kỹ viện Phong Vân Lâu là nơi nổi tiếng nhất Tung Dương. Lỗ Tuấn tỏ ra là một chàng công tử lão luyện phấn son, từng lăn lóc trong lầu xanh. Chàng chọn cho hai lão những kỹ nữ tốt nhất, dặn dò họ phải hết lòng phục vụ.
Sau vài lần tận hưởng thú yêu hoa, hai lão Ma vương sinh lòng thương mến Lỗ công tử. Họ âm thầm đem tuyệt học của mình dạy cho chàng. Hai tháng sau, Lỗ Tuấn luyện xong pho tiên pháp của Tú Sĩ và cũng hoàn thành công phu Huyết Ảnh Thần Ma và Thiên Cầm thân pháp. Dù bề ngoài, chàng giả như chỉ biết lơ mơ.
Càng gần gũi Thần Ma và Tôn giả, bất giác chàng có cảm tình. Hai lão vì say mê võ học nên sống một cuộc đời cô độc, thiếu hẳn lạc thú nhân sinh, từ đó sinh ra độc ác.
Có lần, chàng dò hỏi :
- Nhị vị sư thúc tính tình thẳng thắn, không đa mưu và nhiều tham vọng như gia sư, sao không tìm một nơi hưởng lạc thú mà dấn thân vào chốn giang hồ làm gì?
Thiên Cầm Tôn Giả cười buồn :
- Lòng chuộng võ và hư danh đã làm hại bọn ta. Nay sắp xuống lỗ mới thấy mình ngu dại. Thà theo Tú Sĩ quậy phá cho vui, chứ chẳng lẽ chịu chết một mình trong cảnh tịch mịch?
Chàng an ủi họ :
Chương trước | Chương sau