XtGem Forum catalog
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 24
5 sao 5 / 5 ( 123 đánh giá )

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa - Chương 12

↓↓

- Tiểu điệt hứa sẽ lo lắng chu toàn cho nhị vị sư thúc.

bạn đang xem “Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hai lão già rất cảm kích, dốc túi truyền nghề.


Đến tháng tư, Lỗ Tuấn đã thuộc làu nhạc phổ của bản Mê Tâm quỷ khúc. Tú sĩ vui mừng bảo :


- Không ngờ Tuấn nhi lại thông thạo âm luật như vậy. Xem ra không cần đến năm năm, ngươi đã hơn tiểu tử Vô Hối rồi. Trước giờ ta không dạy nội công cho ngươi là vì muốn dung hóa viên nội đan thành sáu mươi năm công lực thì phải có môn Vô Tướng Bát Nhã thần công của Thiếu Lâm tự. Nay ta sẽ cho ngươi uống nội đan rồi cầm lệnh bài Minh chủ đến Thiếu Lâm học nghệ. Nếu họ không chịu tuân lời, cứ cho thuộc hạ báo về, ta sẽ đến nơi làm cỏ bọn trọc.


Quỷ Kiếm Lôi Xuyên và Vạn Độc Thần Trùng dù cũng là Phó minh chủ nhưng không chịu sự sai khiến của Tú Sĩ. Họ về trấn giữ Tổng đàn Thần Long bang ở Lũng Hà.


Chính vì vậy, Tú Sĩ đã giao cho hai lão Ma vương trách nhiệm đưa Lỗ Tuấn đến Thiếu Lâm tự.


Sáng hôm sau, Lỗ Tuấn uống viên nội đan đỏ như máu, to bằng hạt nhãn, rồi lên đường đến núi Thiếu Thất. Theo sau chàng là Huyết Ảnh Thần Ma, Thiên Cầm Tôn Giả và năm mươi kiếm sĩ Tổng đàn võ lâm.


Liễu Không đại sư đã được Tú Sĩ hóa giải mê pháp. Ông cùng các cao tăng ra nghênh tiếp. Gương mặt của họ buồn bã và khắc khổ. Chưa bao giờ võ phái này phải chịu một nỗi nhục lớn lao như vậy. Họ vì sinh mạng của gần ngàn tăng lữ mà chịu sự khống chế của Thần Long bang.


Liễu Không đại sư đọc xong thư của Tú Sĩ, lạnh lùng nói :


- A di đà phật. Bổn tự không dám trái lệnh của Minh chủ. Nhưng pho thần công này rất khó luyện, đã có bốn người bị tẩu hỏa nhập ma. Vì vậy, lão nạp không dám bảo đảm rằng thiếu Bang chủ sẽ luyện thành.


Lỗ Tuấn cao ngạo đáp :


- Thành hay bại là do vãn bối, Phương trượng bất tất phải quan tâm. Chỉ cần đưa bí kíp và dọn một phòng thanh tịnh là đủ.


Chàng bảo hai lão Ma vương và bọn kiếm sĩ xuống núi, rồi theo Liễu Không đại sư vào hậu tự. Liễu Sinh đại sư, Thủ tòa Tàng Kinh các, đem chân kinh đến.


Chàng lật ra xem thử, thấy khẩu quyết trúc trắc khó hiểu, quay sang hỏi Liễu Không :


- Phương trượng là bậc chân tu, ắt không nói dối. Tại hạ xin hỏi trong các trưởng lão, ai là người luyện thành tuyệt học này?


Liễu Không biến sắc :


- Thí chủ còn trẻ mà tâm cơ sắc bén. Lão nạp xin nói thực là chỉ có mình nhị trưởng lão tinh thông công phu này. Nhưng trong thư, Minh chủ chỉ yêu cầu đưa bí kíp chứ không bắt buộc phải giảng giải. Thí chủ phải tự mình tham luyện.


Chàng tủm tỉm cười bảo :


- Đại sư có biết vì sao tại hạ phải học cho được môn nội công này không? Đó là vì muốn biến viên nội đan của giao long thành một hoa giáp tu vi.


Liễu Không hờ hững đáp :


- Chyện đó không liên quan đến bổn tự.


Lỗ Tuấn hỏi lại :


- Nếu đại sư không chịu giúp thì lấy ai tiêu diệt Quỷ Địch Tú Sĩ.


Liễu Không giật mình, ngơ ngác và vui mừng khôn xiết khi thấy Vô Hối trước mặt mình. Lão run rẩy nói :


- Phật tổ từ bi. Cuối cùng thì thí chủ đã trở lại.


Hai người uống trà, đàm đạo rất lâu. Dùng cơm trưa xong, Vô Hối bắt đầu luyện nội công tâm pháp Bát Nhã. Chàng nhờ sự giảng giải tận tình của nhị trưởng lão Tuệ Như thần tăng nên chỉ trong bảy ngày đã nắm trọn vẹn tinh túy đoạn khẩu quyết dạy cách dung nạp nội đan. Nhưng chàng phải khổ luyện năm năm mới làm tan được nội đan.


Vô Hối khôi phục dung mạo Lỗ Tuấn, trở lại Tổng đàn võ lâm. Quỷ Địch Tú Sĩ hết lời khen ngợi, bắt chàng rèn luyện không ngơi nghỉ. Lão cười bảo :


- Sư phụ đã biết việc hai vị sư thúc lén dạy võ cho ngươi. Do đó, về chưởng pháp và khinh công chẳng cần đến ta nữa. Giờ chỉ còn pho Phất Huyệt tam thập lục thủ để ngươi học hỏi. Tuyệt kỹ này do ta sáng tạo ra và chưa hề dạy ai.


Tú Sĩ quả không hổ danh là kỳ nhân, pho Phất Huyệt thủ pháp này cực kỳ lợi hại và ảo diệu. Trong thâm tâm chàng thầm thán phục Tú Sĩ.


Đầu tháng chạp, chàng xin phép trở về Trịnh Châu ăn tết. Mọi người mừng rỡ đón chào, hỏi han. Chàng kể cho họ nghe việc luyện công, học võ.


Hồ Lô Cái cười khà khà :


- Chỉ vài năm nữa, Môn chủ đã có trăm năm công lực, trở thành thiên hạ đệ nhất nhân. Ba lão ma đã dốc túi truyền nghề, còn đánh đấm được gì nữa.


Tối đến Bích Vân giận hờn bảo :


- Ba vị thư thư đã giao cho thiếp trách nhiệm giám sát tướng công. Vậy mà chàng lại lui tới thanh lâu. Họ mà biết thì thiếp còn mặt mũi nào?


Vô Hối vỗ về ái thê :


- Nương tử lượng thứ cho. Ta vì công việc nên mới phải vào chốn nhơ nhớp ấy. Dù tay ôm bọn kỹ nữ mà lòng nhớ các nàng vô cùng. Họ làm sao sánh được với bốn nàng?


Chàng háo hức đưa Bích Vân vào cuộc. Đêm đông chừng như ngắn ngủi. Tuyết ngoài trời rơi dày đặc nhưng không làm nguội được hai tấm thân nóng bỏng. Bích Vân cảm nhận đến tận cùng hoan Lạc.


Trong cơn mê đắm nàng sa lệ, biết ơn những gì Vô Hối đã đem đến. Chàng là người đàn ông duy nhất trong đời nàng và cũng là người cuối cùng, không còn ai có thể đem lại những khoái cảm tuyệt vời như trượng phu của nàng.


Vô Hối hoan hỉ đi vào cõi niềm lồng lộng của ái ân. Bao nhiêu cay đắng của cuộc đời dường như tan biến, khi chàng úp mặt vào ngực ái thê. Bính Vân vốn là người đàn bà đẹp nhất thế gian, da thịt nàng mịn màng, phảng phất mùi hương nồng thắm.


Tuổi thanh xuân kỳ diệu đã dâng hiến những trái ngọt của cây đời. Chàng hụp lặn trong bể tình, nghe hồn thăng hoa vào chốn vĩnh hằng.


Ánh bạch lạp chập chờn làm tăng vẻ đẹp mĩ miều của giai nhân. Bích Vân là vưu vật số một. Núi đồi kia, thung lũng nọ đều làm say lòng quân tử. Tiếng rên rỉ của nàng như lời ca ngợi, tôn vinh tình dục.


Vô Hối nghĩ đến cảnh tịch mịch của những người là đại kỳ nhân, chàng không khỏi tiếc thầm cho họ. Thực chất của đời sống là gì, nếu không phải là sống theo những cảm giác tự nhiên mà tạo hóa đã phú cho. Vô Hối không tin vào đạo phật cũng là vì lẽ đó. Chàng kính trọng các cao tăng nhưng vẫn cười thầm trong bụng. Sống tận cùng, chẳng khác đi vào cõi chết chính là phương châm của chàng.


Nho học đời Tống đã chú trọng quá nhiều đến tiểu tiết, từ chương, nghi lễ nhưng chàng là đệ tử của thiên hạ đệ nhất tà. Chính Thiên tôn đã chỉ cho chàng thấy rõ những sáo rỗng của nền đạo lý đương đại.


* * * * *


Mùa xuân đến êm đềm như mọi năm. Tiếng pháo tết không làm giảm đi cái lạnh của đông phong.


Giữa tháng giêng, mạng lưới trinh sát của Cái bang đã hoạt động trở lại. Tin đầu tiên mà họ báo về là việc của Quỷ Kiếm Lôi Xuyên và Vạn Độc Thần Trùng đã khống chế hơn ngàn thuộc hạ của Thần Long bang, tự xưng Bang chủ, ra mặt chống lại Quỷ Địch Tú Si. Tổng đàn võ lâm chỉ có hơn ba trăm kiếm thủ, so ra, chênh lệch khá lớn.


Mã Hồng giận điên người, quyết ra tay trừng trị bọn phản trắc.


Sau mấy tháng rèn luyện võ công, bản lãnh Vô Hối đã tăng tiến. Nhưng chàng lại không muốn dùng những gì nhận được từ Tú Sĩ để giết Tú Sĩ. Xét ra lão cũng chưa hề nhúng tay vào máu. Chàng muốn cảm hóa ba lão Ma vương, đưa họ trở về với cảnh đời hoan lạc.


Vô Hối nhanh chóng trở lại Tung Dương với phân phận Lỗ Tuấn. Quỷ Địch Tú Sĩ buồn rầu nói :


- Tuấn nhi về đây làm gì? Cuộc chiến sắp tới muôn vàn hung hiểm. Ngươi có tham dự cũng chỉ uống mạng mà thôi. Độc vật của họ Lưu đến ta còn phải e dè. Tuấn nhi trở về Trịnh Châu đi. Hơn nữa, giờ đây ba ta lực bạc thế cô, đâu mong gì thủ thắng?


Vô Hối không ngờ lão ma lại lo lắng cho an nguy của chàng như vậy. Chàng cảm động tủm tỉm hỏi :


- Sao sư phụ không điều động các phái tham gia tiễu trừ Quỷ Kiếm?


Tú Sĩ thở dài đáp :


- Ta vì chút hư danh bá chủ võ lâm nên liên kết với Quỷ Kiếm và Vạn Độc Thần Trùng. Nay hai lão đã trở mặt, còn uy thế đâu mà điều động võ lâm?


Lỗ Tuấn nghiêm nghị bảo :


- Xét về bản lãnh, sư phụ xứng đáng làm Minh chủ võ lâm. Nhưng do người dùng thủ đoạn bá đạo nên các phái không phục. Giờ đây nếu sư phụ từ bỏ mộng thống trị giang hồ. Đồ nhi tin rằng các phái trong thiên hạ sẽ đồng lòng hội quân tiêu diệt Thần Long bang.


Quỷ Địch Tứ Sĩ nói với giọng chán nản :


- Còn ai tin vào ta nữa mà thề với thốt.


Lỗ Tuấn trấn an lão :


- Chỉ cần sư phụ thật tâm hướng thiện, mọi việc còn lại đồ nhi xin cáng đáng.


Tú Sỉ tưởng chàng ỷ thế con tuần phủ nên khoác lác. Nhưng đến bước đường cùng, lão đành nghe lời chàng, gửi võ lâm thiếp đến các nơi. Không ngờ, đúng ngày đầu tháng hai, mấy chục môn phái, bang hội đều có mặt đông đủ.


Lỗ Tuấn khích lệ Tú Sĩ :


- Sư phụ cứ bước ra tuyên bố rằng sẽ trở thành một Minh chủ hết lòng vì chính nghĩa, không áp chế võ lâm nữa. Sau đó đến lượt đồ nhi.


Quỷ Địch Tú Sĩ ngập ngừng ra cửa Tổng đàn nói với quần hào :


- Lão phu trong lúc hồ đồ, nẩy sinh tham vọng đứng đầu võ lâm. Nay đã tỉnh cơn mê, nguyện trả lại tự do cho các phái, một lòng vì sự thanh bình của giang hồ.


Liễu Thông đạt sư dịu giọng :


- A di đà phật. Nếu quả thật là Mã thí chủ thực lòng theo chính nghĩa, võ lâm sẽ phò tá thí chủ tiêu diệt bọn tà ma.


Lỗ công tử vòng tay cao giọng :


- Mã minh chủ đã thực tâm hướng thiện. Xin chư vị đừng nghi ngại. Tại hạ xin bảo chứng cho Quỷ Địch Tú Sĩ.


Chưởng môn các phái bạch đạo đã được Cái bang thông tri nên biết chàng là ai.


Họ đồng thanh nói :


- Bọn tạ xin nghe lời công tử.


Lỗ Tuấn cười bảo :


- Võ lâm đã đồng lòng thì trước sau cũng tiêu diệt được Thần Long bang. Nhưng để bảo toàn xương máu, mong chư vị về Tung Sơn chờ đợi vài ngày. Khi nào có cách khắc chế đàn độc vật, chúng ta sẽ tiến công.


Hơn ngàn hào kiệt răm rắp tuân lời khiến ba lão Ma vương tròn mắt kinh ngạc.


Quỷ Địch Tú Sĩ cao hứng nói :


- Tuấn nhi chỉ nói vài lời mà xoay chuyển được cục diện võ lâm, sư phụ vô cùng bái phục.


Lỗ Tuấn cười mát :


- Đồ nhi nói đúng đạo nghĩa giang hồ, lẽ nào họ lại không nghe.


Thiên Cầm Tôn Giả hỏi chàng :


- Lúc nãy Tuấn nhi có nói đến loại thuốc khắc chế độc vật. Lẽ nào ngươi lại tiên liệu trước rằng Vạn Độc Thần Trùng sẽ làm phản hay sao?


Chàng đáp với vẻ bí ẩn :


- Tiểu điệt có tài vị bốc tiên tri mà.


Ba ngày sau, một hán tử mặc y phục quân triều đình đem đến một gói vải lớn. Gã thì thầm vào tai Lỗ Tuấn rồi đi ngay. Chàng thở dài nói :


- Sư phụ. Loại độc phấn này chỉ có tác dụng với các loại độc vật nhỏ bé như cổ trùng, độc phong, còn các con vật lớn như rắn rít thì vô hại.


Tú Sĩ mừng rỡ :


- Được như vậy thì cũng là quá tốt rồi. Rắn rít, bò cạp đâu đáng sợ bằng những loại nhỏ bé. Nhưng cách dùng thế nào?


Lỗ Tuấn hỏi Thiên Cầm Tôn Giả :


- Ninh sư thúc. Nghe nói trước đây chư vị có năm con phượng hoàng to lớn, có thể chở được người. Bây giờ chúng ở đâu?


Tôn giả đáp :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Lòng tốt

Lòng tốt

Ăn rau không chú ơi? Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một

30-06-2016
Đời mẹ

Đời mẹ

Nhiều lúc nó thấy mẹ đang ăn cơm và dừng đũa. Đôi mắt mẹ nhìn về khoảng trời xa

23-06-2016
Mưa nửa đêm

Mưa nửa đêm

Tài muốn leo lên căn hộ của Thu, hỏi em và người kia có quan hệ gì? Nhưng tự ti đã

28-06-2016
Cô gái trong giấc mơ

Cô gái trong giấc mơ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Em giỏi

25-06-2016
Bồi hồi nghĩ về tết

Bồi hồi nghĩ về tết

Dù có sự khác nhau về vùng miền, về phong tục, tập quán của từng địa phương đi

23-06-2016
Bài toán tình yêu

Bài toán tình yêu

Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn không ngồi rồi, đi

29-06-2016
Mẹ đĩ

Mẹ đĩ

(khotruyenhay.gq) "Mẹ ơi! Hôm nay con nghe người ta nói mẹ là ca ve đấy. Mấy nhỏ bạn con

30-06-2016