Đến tối hôm sau, chàng đã hoàn tất đao chiêu. Trừ Bích Vân, không ai biết tại sao chàng đóng kín cửa phòng, chỉ ra ngoài vào mỗi bữa ăn.
bạn đang xem “Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vô Hối mời mọi người vào khách sảnh. Họ ngạc nhiên khi thấy Côn Linh bày ra những giá nến. Mỗi giá cắm hai ngọn gần nhau. Tổng cộng là ba mươi sáu ngọn.
Vô Hối tủm tỉm cười bảo Thiên tôn :
- Xin ân sư cứ xem như đây là mười tám Cương thi. Người cứ sắp xếp quanh đồ nhi theo ý muốn.
Thiên tôn dựa vào trí nhớ, đặt các giá nến vào các phương vị. Vô Hối đứng giữa nói :
- Xin chư vị chú ý!
Thanh Bàn Long đao như tia chớp, bay lượn giữa trận pháp. Chỉ trong thời gian vài cái nháy mắt, hơn ba mươi ngọn tắt ngóm, chỉ còn bốn ngọn le lói.
Quần hào xúm lại xem, thấy tim nến đứt đoạn. Họ trợn mắt kinh ngạc, hết lời tán dương.
Thiên tôn hoan hỉ hỏi :
- Hối nhi học chiêu Họa Long Vô Nhãn này từ lúc nào?
Vô Hối bèn kể lại việc chàng khám phá ra bí mật của Đao phù.
Sáng hôm sau, quần hào kéo nhau xuống chân núi đợi chờ. Hào kiệt bốn phương cũng đã có mặt.
Không phải như trận Hoàng Sa Than, phải đem sinh mạng ra đặt cược. Lần này, họ chỉ là khách quan chiến. Do đó, người xem rất đông, nam phụ lão ấu đều đủ cả.
Đầu giờ tỵ, Cương Thi chân nhân và đám Cương thi xuất hiện, ngoài ra không có ai khác. Vô Hối thầm lo ngại rằng bọn ma đầu đã kéo đến hồ Phiêu Dương.
Dung mạo Chân nhân hôm nay thật khó coi. Lão đã cạo sạch những mảng râu tóc nham nhở còn sót lại dưới chiêu kiếm của Vô Hối. Chót mũi đã lành nhưng tai trái vẫn phải băng bó.
Chân nhân cười ghê rợn hỏi :
- Hách Âu Kỳ, lão đã sẵn sàng chịu chết chưa?
Vô Hối bước ra, mắt lạnh như sương, ngạo nghễ nói :
- Sư phụ ta thân phận tôn quý, đâu thèm ra tay với bọn nửa người nửa quỷ kia. Ta sẽ thay người phá trận.
Chân nhân hài lòng :
- Tốt lắm, ta thanh toán tiểu oa nhi ngươi trước. Lão già kia để lần sau.
Lão phất tay ra hiệu, bọn Cương thi đứng vào phương vị. Thân thể chúng cứng đơ, da mặt xám xịt nhưng thân pháp nhanh nhẹn và đôi nhãn thần xanh biếc đầy vẻ yêu tà.
Quần hào nhìn những bàn tay xương xẩu với móng dài tẩm độc xanh lè, thầm lo ngại cho Vô Hối.
Chàng thản nhiên rút Bàn Long đao bước đến. Trận pháp khởi động vây chàng vào giữa. Từng đợt sóng trảo ập đến uy hiếp cả bốn hướng, không chừa một yếu huyệt nào trên thân Vô Hối. Chàng múa tít Bàn Long đao phản kích.
Trảo ảnh, đao quang chạm nhau chan chát mà không ngón tay nào rơi rụng. Đã hai trăm chiêu trôi qua, chàng vẫn chưa phá trận. Pho đao pháp của Thiên tôn và Thái Dương kiếm pháp của Võ Thánh chỉ giúp chàng bảo toàn sinh mạng trước vòng vây độc trảo.
Cương Thi chân nhân đắc ý ngửa mặt cười rộ :
- Lão phu không tin tiểu tử ngươi lại có được bản lãnh như Thái Âm lão quỷ năm xưa.
Nào ngờ Vô Hối gầm lên vang dội, Bàn Long đao hóa thành tia chớp điểm nhanh vào mắt bọn Cương thi. Chỉ có mười hai tên trúng đao nhưng cũng đủ phá tan thế trận.
Chúng đau đớn, điên cuồng vung trảo đánh nhầu, bất kể bạn thù.
Vô Hối tung mình ra khỏi trận, ôm đau bình thản đứng nhìn bọn Cương thi sát hại lẫn nhau, miệng cười điểm nụ cười ngạo nghễ.
Chân nhân biến sắc rú lên, ra lệnh cho bọn chúng dừng tay. Nhưng mười hai cái xác mù lòa không còn tuân lệnh nữa. Lát sau, cả mười tám tên gục xuống chết vì chất kỳ độc của móng tay đồng bọn.
Lão Ma vương chết điếng người vì tâm huyết bao năm tan thành mây.
Tam Tuyệt Thiên Tôn ngửa mặt cười dài :
- Sao? Giờ thì lão đã chịu thoát xuất giang hồ chưa? Hay là muốn tái chiến với đồ nhi của lão phu lần nữa?
Chán Nhân chán nản đáp :
- Trường Giang Hậu Lãng Thôi Tiên Lãng. Lão phu còn mặt mũi nào mà hòng dương danh nữa.
Vô Hối hỏi lão :
- Sao Chân nhân đã đừng bị sư tổ của ta phá trận, lại dám đem trận pháp ra khiêu chiến?
Chân nhân bực tức đáp :
- Lão phu đã đoán ra có người chỉ điểm cho Thái Âm lão nhân, nếu không lão ta đã sớm hạ thủ, đâu cần phải phí sức đến hơn một canh giờ. Sư phụ ta bảo rằng chỉ có đao pháp của họ Công Tôn mới lợi hại đến mức ấy. Lão phu để tâm điều tra, phát hiện Công Tôn Trí và Hữu Lượng đều có đao pháp tầm thường nên cho rằng đã thất truyền.
Gia quy của họ Công Tôn đã định rõ là không truyền lại người ngoài, vậy Thái Âm lão nhân có biết cũng không đám dạy cho họ Hách. Nào ngờ đến đời Vô Hối, đao pháp này lại xuất hiện.
Nói xong, lão phi thân đi mất.
Vô Hối nói với ân sư và nhạc phụ mối lo lắng của mình. Bọn họ giật mình, mau chóng cùng chàng trở lại Tổng đàn Đao môn.
Năm con tuấn mã phi nước đại được ba trăm dặm đã kiệt sức. Họ bỏ ngựa dùng khinh công lướt đi.
Vô Hối nắm tay Bích Vân còn Thiên tôn và Sở cung chủ giúp đỡ Côn Linh. Mờ sáng họ đã về đến bờ Bắc hồ Phiêu Dương.
Chương trước | Chương sau