Vô Hối hít một hơi đầy chân khí, vận đủ mười hai thành công lực đánh chiêu Tử Trúc nhất kiếm. Đao kình cuồn cuộn như bão tố, thổi tắt chỉ phong, chụp xuống đầu Chân nhân. Tầm khống chế của chiêu này rộng đến hai trượng vuông nên đối thủ có muốn lùi cũng không kịp.
bạn đang xem “Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lão ma không ngờ trên đời lại có chiêu thức khủng khiếp như vậy, cả kinh vỗ liền sáu chưởng ngàn cân, rồi đảo bộ lùi nhanh. Nhưng chưởng kình chạm phải đao quang biến mất tăm như kim rơi đáy hồ. Lão biết nguy, nhún chân đào tẩu.
Lưới đao ập đến không phá được bảo y và xương đầu nên chỉ tiện đứt râu tóc cùng chót mũi Chân nhân. Lão Ma vương kinh hoàng chạy về phía hai đồ đệ.
Thiên tôn biết đã đến thời cơ, phát tay, quát lớn :
- Tiến lên tiêu diệt quần ma!
Cương Thi chân nhân đã thảm bại mà bọn Song thần phong hề bối rối, hoảng loạn, vẫn ra lệnh cho bang chúng ùa ra.
Thiên tôn đón đánh Cương Thi chân nhân cùng các Chưởng môn chọn bọn đầu sỏ Long Phụng bang. Hỏa Thần và Quái lão dù chỉ còn một tay nhưng vẫn chống trả quyết liệt. Trong cuộc loạn chiến hai phe lẫn lộn nên không thể dùng cung tên hay hỏa đạn. Vô Hối hiểu rõ tâm địa của bọn ma quỷ nên không yên lòng, đứng quan sát địa hình xung quanh.
Bích Vân dù căm hận Quái lão đến xương, muốn nhảy đến giáp chiến nhưng thấy Vô Hối vẫn bất động. Nàng hiểu cục diện còn nhiều bất ngờ nên ở lại cạnh chàng.
Nhờ cảnh giác như vậy nên hai người đã phát hiện một đám mây kỳ lạ gồm hàng vạn con chim nhỏ đang bay đến. Chàng nhớ đến ba lão Ma vương còn lại, vội quát vang như sấm :
- Quần hào mau lui lại sát bờ sông!
Họ rất kính phục chàng nên vừa đánh vừa rút về phía ba trăm cao thủ Đao môn đang giữ mặt sau.
Toán môn đồ Long Phụng bang hứng chí đuổi theo, định dồn phe đối phương lọt xuống sông.
Thấy phe mình đã về cả, chàng hô lớn :
- Ném!
Ba trăm nhân thủ Cừu đường vung tay, hỏa đạn rơi vào hàng ngũ địch nhân, nổ vang trời.
Hỏa Thần không ngờ bọn Vô Hối lại dùng cách gậy ông đập lưng ông, mang hỏa khí tiêu diệt phe mình. Từ ngày lão mất một tay không còn chế tạo được hỏa đạn nữa, đành cay đắng đứng nghe những tiếng nổ long trời.
Chỉ sau hai đợt tung hỏa đạn, đã có mấy trăm tên Long Phụng bang bỏ mạng.
Chúng sợ hãi lùi lại.
Hình Thiết Hán chỉ làm được hơn sáu trăm viên, nay đã dùng hết, chỉ sót lại mười viên trong túi Bích Vân.
Tiếng nổ vừa đứt thì đàn chim sa xuống, dường như có người điều khiển nên chúng chỉ nhắm vào đầu hào kiệt võ lâm mà tấn công.
Loài chim hung dữ này thân chỉ lớn bằng con chim sẻ nhưng sải cánh rộng hơn nên sức bay rất nhanh. Mỏ của nó dài bằng ngón tay, đục thủng cả gỗ.
Thiên tôn gầm lên :
- Hợp chưởng!
Hơn ngàn người vung song thủ cố đẩy bạt đàn chim. Chúng chẳng hề hấn gì, nương theo chưởng phong mà bốc lên.
Vô Hối nhân cơ hội này, gật lấy túi vải bên hông Bích Vân, tung một viên hỏa đạn vào giữa đàn chim. Chàng dùng viên kế tiếp va chạm, cả hai nổ vang rền.
Mấy trăm con rơi xuống như lá rụng. Sau năm lần như vậy, đàn chim chết hết một phần tư. Tiếng nổ làm chúng sợ hãi kéo nhau bay mất.
Bọn Phụng Hoàng Tiên Cơ thấy Điểu trận thất bại, ra lệnh rút quân.
Quần hùng đuổi theo truy sát, giết được thêm mấy trăm tên nữa. Nhưng bọn đầu sỏ đã thoát thân. Mọi người hân hoan reo hò vang dội cả mặt nước sông Hoài, hết lời tán dương tài trí của Vô Hối.
Chàng nghiêm giọng bảo :
- Chỉ mới có hai lão Ma vương xuất hiện mà chúng ta đã khốn đốn như vậy. Nếu cả bốn ra mặt thì cục diện còn hung hiểm hơn. Nửa tháng nữa chúng ta sẽ phản công đánh thẳng vào sào hyệt của chúng ở Lũng Hà. Hào kiệt nào muốn tham gia, xin đến Tung Dương chờ đợi.
Sau chiến thắng oanh liệt, đám hào khách võ lâm phấn khởi, hứa sẽ có mặt. Bốn phát Nga Mi, Không Động, Điểm Thrơng, Hoa Sơn ở xa không về nữa mà đi thẳng đến Thiếu Lâm tự tá túc. Chí Tôn cung thì về hồ Phiêu Dương làm khách của Vô Hối.
* * * * *
Nhưng chỉ tám ngày sau, Cương Thi chân nhân đã gửi thư thách thức Tam Tuyệt Thiên Tôn phá Cương Thi tiểu trận của lão. Đấu trường sẽ ở ngay chân núi Ngọc Nữ Phong của Võ Đương, cũng nằm trong rặng Tung Sơn. Chân nhân rất xảo quyệt nên không khiêu chiến với Vô Hối. Tuổi chàng còn trẻ, dẫu có từ chối cũng chẳng sao. Trái lại Hách Âu Kỳ danh vang thiên hạ, không thể muối mặt được.
Thiên tôn nhận lời nhưng với một điều kiện là nếu ông thắng trận, Chân nhân phải thoái xuất giang hồ, không được hỗ trợ bọn Song thần nữa.
Lão Ma vương đồng ý, nhờ Cái bang loan báo tin này trên khắp giang hồ, mời mọi người đến quan chiến vào sáng ngày mười hai tháng chín.
Hào kiệt thiên hạ tất nhiên không thể bỏ lỡ trận đấu hiếm có, họ lũ lượt lên đường, lòng chuộng võ và hiếu kỳ đã hối thúc họ. Ai cũng hiểu rằng người phá trận sẽ là Vô Hối. Chính Chân nhân cũng dự đoán điều này. Lão ma muốn trả mối hận Hoàng Sa Than.
Lực lượng quần hào ở Tung Sơn rất đông nên Vô Hối không đem theo cao thủ Cừu đường. Chàng sợ bọn Song thần thừa cơ tập kích Tổng đàn lần nữa.
Sau khi bố trí xong việc phòng thủ, Vô Hối theo Thiên tôn và nhạc phụ, Chí Tôn cung chủ, đến Tung Sơn phó ườc. Bích Vân, Côn Linh được tháp tùng. Họ đến Ngọc Nữ Phong, cứ địa của phái Võ Đang trước kỳ hạn hai ngày.
Chưởng môn các phái đã tụ tập đông đủ. Thái Cực Kiếm Cam Tất Thắng tươi cười chào đón, mời vào khánh xá nắm bên hữu Ngọc Hư cung. Môn quy của Võ Đang không kiêng rượu thịt nên bàn việc đầy ấp thức ăn. Hồ Lô Cái cười khà khà bảo :
- Lão mũi trâu họ Cam này quả là biết điều.
Liễu Không đại sư, Phương trượng Thiếu Lâm cũng ngồi chung bàn, cạnh Thái Cực Kiếm và Vô Trần sư thái. Trước mặt họ là mâm cơm chay.
Đại sư hỏi :
- A di đà Phật! Chẳng hay Hách lão thí chủ có thể nói qua về sự lợi hại của Cương Thi tiểu trận cho bọn lão nạp nghe được không?
Thiên tôn cạn chén, nghiêm giọng bảo :
- Bốn mươi năm trước, tiên sư là Thái Âm lão nhân đã một lần phá trận này.
Hình thức chúng giống như Thập Bát La Hán trận của Thiếu Lâm nhưng mười tám Cương thi toàn thân không sợ đao thương, bộ pháp quỷ mị, song trảo tẩm kỳ độc, trảo kình tỏa mùi hôi hám khó chịu.
Thiểm Điện Quyền Lê Quần Phi, Chưởng môn phái Không Động kinh hãi nói :
- Trận pháp lợi hại như vậy, lệnh sư phá bằng cách nào?
Thiên tôn cảm khái đáp :
- Tiên sư công lực thông thần nên không bị tổn thương nhưng cũng chẳng hạ được bọn Cương thi. Người có cách thoát ra nhưng vì thanh danh nên cố cầm cự. Cuối cùng, có một kỳ nhân dạy cho một chiêu tuyệt đao Họa Long Vô Nhãn và cấm không được truyền lại cho bất cứ ai. Tiên sư dùng chiêu ấy đâm mù mắt bọn cương thi phá tan trận pháp.
Mọi người ồ lên thán phục. Thái Cực Kiếm hỏi lại :
- Thế sau này lệnh sư có đoán ra vị kỳ nhân ấy là ai không?
Thiên tôn tư lự :
- Tiên sư nghi người ấy là Thiên Long Đao Công Tôn Cẩn, nội tổ của Công Tôn Hữu Lượng nhưng tìm mãi không gặp. Lão phu cũng đã thử tài Nhất Đao mà không thấy y sử dụng chiêu này. Nói chung, Thiên Long đao pháp là lợi hại nhưng không thể có thiên kỳ tuyệt là Họa Long Vô Nhãn.
Vô Hối biết ông nói đúng. Khi trở thành Môn chủ Đao môn, chàng đã học hỏi qua pho Thiên Long đao pháp và thấy nó kém xa tuyệt học Thanh Quang La Võng của ân sư.
Liễu Không đại sư lo lắng hỏi :
- Vậy lão thí chủ định đối phó làm sao?
Thiên tôn cười nhạt đáp :
- Lão phu sẽ liều mạng già phá trận, ở tuổl này dẫu chết cũng vừa.
Vô Hối cứ đinh ninh rằng mình sẽ thay ân sư xuất thủ, nào ngờ ông đã biết trước hiểm nguy, không để chàng phá trận.
Chàng nghẹn ngào thưa :
- Đồ nhi xin được phép thay mặt người vào trận. Công lực người đã san sẻ cho đồ nhi, đâu còn được như xưa nữa?
Thiên tôn dịu dàng bảo :
- Sư phụ tuy mang danh thiên hạ đệ nhất tà nhưng cũng không thoát khỏi cái lụy vì thanh danh. Khách giang hồ thường chết vì cái mà mình cố tạo dựng nên. Hối nhi còn trẻ, tiền đồ còn dài, hãy giết lão ma trả thù cho ta là được rồi.
Vô Hối nuốt lệ nói :
- Xin ân sư hãy ban thêm mười năm công lực nữa, đồ nhi tự tin sẽ phá được quỷ trận.
Hách lão gia lắc đầu :
- Phải qua thời hạn một năm, ngươi mới có thể nhận thêm công lực, khiên cưỡng chỉ có hại mà thôi. Hơn nữa, sư tổ ngươi năm ấy cũng có trên một giáp tý tu vi mà vẫn bó tay.
Nói xong, lão cười sang sảng, xua tay :
- Ý ta đã quyết, không được nói nữa. Giờ hãy vui say cho thỏa thích.
Dù cố gắng vui nhưng lòng mọi người nặng như đeo đá, uống rượu mà nghe đắng như uống thuốc.
Thiên tôn ngà say vào đạo xá nghỉ ngơi. Vô Hối buồn bã vào phòng mình. Chàng suy nghi rất lâu, cố tìm cách cứu sư phụ. Sau mẹ chàng, ông là người thân thiết nhất.
Ngoài tình sư đồ, chàng còn coi ông như thân phụ của mình.
Bích Vân cũng sầu muộn không kém, nàng ngồi ở cạnh giường lặng lẽ nhìn phu tướng. Vô Hối bảo nàng :
- Nương tử đi gọi Côn Linh cho ta.
Bích Vân bước ra. Lát sau dẫn Tam Thủ Miêu vào. Gã cung kính đứng chờ lệnh.
Vô Hối nói :
- Đường chủ hãy an tọa và kể cho ta nghe những điều ngươi biết được về cái chết của bổn tông tổ Công Tôn Cẩn Côn Linh ngồi xuống ghế, chậm rãi thưa :
- Bẩm Môn chủ, thuộc hạ nghe kể lại rằng lão thái gia đang luyện thần công, bị một con mèo nhảy vào người nên tẩu hỏa nhập ma, đột tử.
Mắt chàng sáng lên, tin rằng mình suy luận đúng hướng. Vô Hối hỏi thêm :
- Ngoài truyền thuyết Đao phù, người còn để lại vật gì nữa không?
- Thưa không.
Vô Hối cho gã lui rồi lấy Đao phù ra xem xét. Chàng đặt nằm ngang ngón tay trỏ cân thử. Chuôi đao tròn, lớn hơn lưỡi đao và cùng một thứ kim loại nhưng xem ra lại nhẹ hơn nhiều. Chàng suy ra chuôi đao rỗng ruột, liền vặn mạnh. Quả nhiên hai phần lưỡi và cán gắn với nhau bằng những vòng răng. Trong khoảng tối là một cuộn giấy ố vàng.
Vô Hối mừng rỡ gọi Bích Vân đến xem. Đoạn đầu có bốn chữ nét lớn :
Công Tôn Thất Thức Dưới là dòng chữ nhỏ :
"Phi duệ nhi bất truyền" (Không phải con cháu thì không được truyền lại).
Và câu thứ hai là :
"Vị hữu tu vi tam thập niên, vô năng học đao chi" (chưa có ba mươi năm tu vi, không học được đao pháp này)
Chàng đã hiểu ra nguyên do vì sao tuyệt học thất truvền. Khi tổ phụ Công Tôn Cẩn qua đời thì nội tổ chàng chưa đủ công lực họa đao pháp gia truyền. Tổ phụ chàng chết đột ngột nên không kịp dặn lại nơi cất giấu đao phổ.
Vô Hối phát hiện chiêu Họa Long Vô Nhãn chính là chiêu thứ tư. Chàng không có thời gian nên học chiêu này trước để đối phó với Cương Thi tiểu trận.
Chương trước | Chương sau