Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 19 đánh giá )

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 6 - Bước đường giang hồ

↓↓
Những ánh chớp cùng tiếng sấm trỗi lên xé tan bầu trời chiều ảm đạm, báo hiệu một sự thay đổi bất ngờ sẽ ập đến Dương Châu trấn. Mọi người hối hả, bận rộn với sự biến đổi của tiết trời, và khi màn nước trắng xóa chụp xuống, cả trấn Dương Châu như chìm trong mặn lụa nước dầy đặc, chẳng còn nhận ra sự sung túc của nó nữa. Mưa càng lúc càng lớn dần. Chẳng bao lâu mọi nẻo đường đều ngập trong nước. Người ta chẳng biết đến khi nào cơn mưa đầu mùa sẽ tạnh.


Khi màn đêm buông hẳn xuống, những chiếc đèn lồng phải chống chọi với làn hơi nước ẩm ướt cùng những ngọn gió se lạnh. Trong tiết trời như vậy thì chẳng một ai muốn bước ra ngoài. Nếu như có khách thập phương lỡ đường thì người ta cũng sẽ tìm khách điếm rút ngay vào trong những gian thư phòng ấm cúng, chờ đợi trời sáng bằng những bầu rượu ngon vốn đã nổi tiếng khắp Trung Nguyên.


Thế nhưng trong tiết trời ướt ắt và vắng lặng đó lại có một người bận áo thụng, đội mũ che đầu hố hả rời Dương Châu thành qua cửa đông. Người đó quả lạ lùng khác thường mới rời nhà và rời Dương Châu trấn trong thời khắc này. Xuôi theo con đường về hướng Lâm Viên, xem chừng người vận thụng y rất hối hả. Có lẽ y có chuyện gấp nên bất kể thời tiết trời như thế này.


Y dừng bước trước một ngôi cổ miếu thần hoàng, cũng vừa lúc một cỗ xe độc mã xuất hiện. Người ngồi trên ghế xà ích cùng vận áo thụng có mũ trùm cứ như muốn che những hạt mưa còn sót lại đang trút xuống vai y.

bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cỗ xe dừng trước thềm ngôi cổ miếu Tuấn Luận kéo chiếc mũ trùm đầu xuống. Trong mái hiên ngôi cổ miếu, người nọ cũng kéo mũ để lộ chân tướng là Tô Băng Lệ. Trong bóng tối lờ mờ của trời đêm, làn da của khuôn mặt nàng vẫn toát ra vẻ tuyệt mỹ làm say đắm bất cứ một nam nhân nào.


Tuấn Luận vẫn ngồi trên ghế xà ích, nhìn Tô Băng Lệ nói :


- Chúng ta đi chứ?


Băng Lệ gật đầu. Nàng bước lên ngồi cạnh Tuấn Luận. Y quay sang nhìn nàng :


- Tô cô nương hãy vào trong khoang xe. Ngoài này không tiện cho cô nương đâu.


Băng Lệ nhìn Tuấn Luận. Nụ cười giả lả hiện lên hai cánh môi của nàng.


Mặc dù nụ cười đó không thật tươi, nhưng ghi nhận được nó thì sự ảm đạm trong tâm Tuấn Luận chợt nhẹ bỗng rồi tan biến khi nụ cười kia vụt tắt.


Băng Lệ từ tốn nói :


- Hạ công tử lo cho Băng Lệ à?


Tuấn Luận gật đầu, đáp lời nàng :


- Đường đến Thiên Ma cổ bảo xa lắm. Tô cô nương sẽ bị cảm lạnh trong tiết trời này.


Tuấn Luận vừa nói vừa giật dây cương để con tuấn mã sắc đen tuyền thả nước kiệu kéo cỗ xe xuôi về phía trước. Băng Lệ liếc trộm Tuấn Luận. Nàng nghĩ thầm:


"Bách Thủ thư sinh đây ư? Người đã không ngần ngại uy danh của Mạc Thiên Vân Tụ Hiền trang chủ mà cướp Minh Chỉ thần châu".


Trong khi Băng Lệ suy nghĩ thì Tuấn Luận vẫn dõi mắt hướng về phía trước.


Băng Lệ ôn nhu nói :


- Băng Lệ thích những ngọn gió se lạnh trong tiết trời như thế này.


- Tùy cô nương.


Đôi chân mày vòng nguyệt của Băng Lệ nhíu lại. Nàng có cảm nhận Tuấn Luận rất khô khan và lạnh nhạt với mình. Chính cảm nhận đó. Băng Lệ buột miệng hỏi :


- Hạ công tử hẳn đã cố thê tử rồi?


Quay sang nhìn Băng Lệ, nụ cười nhếch lên rồi vụt tắt, Tuấn Luận lắc đầu :


- Tại hạ chẳng bị ràng buộc với bất cứ nữ nhân nào cả.


- Nói vậy công tử chưa có phu nhân.


Tuấn Luận gật đầu.


- Thế còn Cát Bội Hương?


Tuấn Luân nhìn lại Băng Lệ. Y từ tốn nói :


- Tô cô nương hỏi để làm gì?


- Băng Lệ chỉ tò mò thôi.


- Vậy tại hạ cũng được quyền tò mò chứ?


- Hạ công tử muốn nói gì?


Tuấn Luận ghịt dây cương cho con tuấn mã kéo cỗ xe tránh một ổ gà khá lớn mặc dù ánh đèn lồng treo trên bên hông cỗ xe không đủ ánh sáng soi rõ con đường.


Băng Lệ nói :


- Hạ công tử đúng là một xà ích cẩn thận


- Tại hạ luôn cẩn thận.


Băng Lệ hỏi :


- Hạ công tử muốn hỏi gì nơi Băng Lệ?


Nhìn thẳng vào mắt Băng Lệ, Tuấn Luận nghiệm giọng nói :


- Cát Bôi Hương đã truyền lại cho cô nương tấu khúc "Đoạn trường ly biệt"?


- Hạ công tử quan tâm đến điều đó?


- Tô cô nương có thể không trả lời tại hạ.


- Nếu Băng Lệ đoán không lầm thì Hạ công tử rất quan tâm đến Cát Bội Hương tỷ tỷ.


Tuấn Luận buông một câu bằng chất giọng thật nhạt nhẽo :


- Tô cô nương muốn nghĩ sao cũng được.


Câu trả lời của Tuấn Luận khiến vẻ mặt của Băng Lệ đanh lại. Nàng có vẻ thất vọng với câu đáp của Tuấn Luận. Cảm giác Tuấn Luận là một con người nhạt nhẽo và khô cằn càng trỗi dậy trong tâm trí nàng.


Trong khi Tô Băng Lệ suy nghĩ mông lung thì Hạ Tuấn Luận lại im lặng dõi mắt về phía trước. Trông thần thái của Tuấn Luận tợ một con thú tinh ranh đang đánh hơi thăm dò phía trước mình. Băng Lệ khẽ lắc đầu từ tốn nói :


- Hạ công tử hẳn rất cần Thập nhị thần châu?


Tuấn Luận đáp lời nàng bằng một câu nửa vời :


- Tô cô nương cũng chẳng khắc gì tại hạ.


- Tại sao cứ phải có Thập nhị thần châu?


- Điều đó tự cô nương có thể trả lời được


Nàng im lặng, sửa lại chiết áo thụng như thể muốn che những ngọn gió đêm ướt át sau cơn mưa tầm tả. Họ rời Dương Châu trấn đúng một canh giờ thì thấy phía trước có một đốm lửa.


Băng Lệ hỏi :


- Hạ công tử... Phía trước là đâu vậy


- Phía trước là ngã ba Sinh tử lộ.


Nàng lặp lại câu nói của Tuấn Luận :


- Sinh tử lộ?


Tuấn Luận khẽ gật đầu :


- Tại hạ nghĩ có người đang đón tại hạ và cô nương.


Băng Lệ lắc đầu :


- Băng Lệ phó hẹn với công tử rất bí mật. Không có ai biết thì làm gì có người đón chúng ta. Có lẽ phía trước là một người thợ rừng nào đó đốt lửa để sưởi ấm.


Hai cánh môi Tuấn Luận nhếch lên. Y nghiệm giọng nói :


- Tại hạ ngửi được mùi tử khí quanh quẩn phía trước mình.


Câu nói của Tuấn Luận khiến xương sống Băng Lệ gay lạnh. Nàng có cảm giác rờn rợn sau câu nói của Tuấn Luận. Băng Lệ buột miệng hỏi :


- Đường đến "Thiên Ma cổ bảo" hắn không được êm ả, đúng không?


- Nếu sự võ đoán của cô nương không lầm.


Khi cách đống lửa khoảng mươi trượng, Tuấn Luận và Băng Lệ mới nhận ra hai người ngồi bên đống lửa. Mặc dù tiết trời se lạnh nhưng tuyệt nhiên trên người họ chẳng có lấy một chiếc áo choàng khoác vai. Băng Lệ nghĩ thầm:


"Họ cần gì đến áo khoác ngoài khi đã có bếp lửa sưởi ấm rồi".


Khi cỗ xe còn cách đống lửa năm trượng thì hai người kia cũng từ từ đứng lên. Hai người có khuôn mặt trông như bọn quỷ vô thường nơi chốn A tỳ. Một người thì có bộ mặt thật hóm hỉnh, dị hợm mà bất cứ ai nhìn cũng phải nực cười.


Người đó chẳng ai khác chính là Độc Cô Nhân Dương Tùng. Còn người thứ hai chính là Tử Kiếm Nghị Bất Vọng.


Tuấn Luận tự biết hai người kia tại sao có mặt tại Sinh Tử lộ. Chàng ghìm cương ngựa nhưng vẫn ngồi yên vị trên ghế xà ích. Con hắc mã như thể đoán được sự chết chóc gần kề bên mình nên cũng chùn bước chẳng chịu đi nữa.


Sự chùng chằng của con tuấn mã khiến Băng Lệ lo lắng. Nàng cố dùng hết nhãn quan để nhìn Dương Tùng và Nghị Bất Vọng. Chỉ chạm vào ánh mắt của hai người đó thôi, Băng Lệ đã cảm nhận được sự bất an đang hiện hữu ngay phía trước.


Tuấn Luận vỗ vào mông con tuấn mã buộc nó phải dấn bước. Con tuấn ma hí lên lồng lộng như thể đã gặp phải kẻ thù hung tợn. Tuấn Luận vuốt ve bờm ngựa :


- Tiến lên đi... Không có gì đâu. Không lẽ ngươi chẳng tin vào ta.


Như thể nghe được lời của Tuấn Luận, con hắc mã miễn cưỡng kéo cỗ xe chậm chạp áp tiến về Sinh Tử lộ. Tuấn Luận ghìm cương cho con tuấn mã dừng bước.


Tuấn Luận nhìn Dương Tùng và Nghị Bất Vọng :


- Nhị vị chờ tại hạ?


Độc Cô Nhân Dương Tung định nhãn nhìn lên Tuấn Luận :


- Hẳn các hạ nhận ra ta là ai?


Hai cánh môi của Tuấn Luận mím lại rồi mới hé mở từ tốn cất lời đúng vào lúc một tia sét vụt lướt qua bầu trời đêm.


Tuấn Luận từ tốn nói :


- Tia sét kia chắc chậm hơn đường đao tử của Độc Cô Nhân Dương Tùng.


- Hóa ra các hạ đã nhận ra ta.


Nghị Bất Vọng nhìn Tuấn Luận :


- Đã biết Độc Cô Nhân Dương Tùng, hẳn túc hạ cũng sẽ nhận ra ta.


Tuấn Luận gật đầu nói :


- Nếu có tử đao thì hẳn không thể không có Tử Kiếm Nghị Bất Vọng. Đao và kiếm luôn đi cùng với nhau.


- Đúng... Ta là Nghị Bất Vọng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Chạy đâu cho hết nắng

Chạy đâu cho hết nắng

Vắt lên vai quá nhiều mối tình, chẳng phải anh là người lăng nhăng hay đào hoa, mà là

24-06-2016
Cầu vồng trong mắt anh

Cầu vồng trong mắt anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Trên

25-06-2016
Sẽ không quên tình yêu

Sẽ không quên tình yêu

Anh cười cay đắng. Tình yêu của anh cũng như khinh khí cầu này, bay cao trên bầu trời

24-06-2016
Tình yêu Unfriend

Tình yêu Unfriend

Gặp nhau vào một chiều đông lạnh, cổng trường không ai nhóm lửa cớ sao tim ấm áp.

24-06-2016
Nụ hôn chiến thắng

Nụ hôn chiến thắng

Mãi về sau, những người chứng kiến vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện cảm động

01-07-2016
Cố chấp yêu

Cố chấp yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Người

25-06-2016

XtGem Forum catalog