Lâm Tứ gãi đầu nói :
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tại sao không chứ... Lâm Tứ không chỉ thay mặt Hạ đại ca không thôi đâu mà còn là ông thần giữ cửa của Hạ huynh nữa đấy.
Khâu Mục, Cái bang chủ cáu gắt lên tiếng :
- Ngươi nói nhăng, nói cuội gì thế?
Lâm Tứ nhìn Khâu Mạc Bang chủ :
- Hề... Bang chủ sao lại nói Lâm Tứ nói nhăng nói cuội chứ? Một khi Lâm Tứ nói thì tất phải có mách, mách phải có chứng. Nếu hồ đồ nói bừa thì Lâm Tứ sao dám ngang nhiên nói chứ?
Y cười khẩy nói với Khẩu Mục Bang chủ :
- Hay Bang chủ cũng muốn Hạ đại ca của Lâm Tứ đầu nhập Cái bang.
Khâu Mục tròn mắt nhìn Lâm Tứ.
Thấy gã nhìn mình, Lâm Tứ giả lả cười nói tiếp :
- Bang chủ đừng ngại... Lâm Tứ biết mà... mục đích của các vị chỉ muốn bức ép Hạ huynh của Lâm Tứ trao Thập nhị thần châu mà thôi. Đúng vầy không? Chính vì mục đích đố mà trong các vị ai cũng muốn Hạ đại ca của Lâm Tứ đầu nhập thôn phái mình. Khi đầu nhập rồi thì phải cống nạp Thập thị Thần châu.
Cũng được không sao.
Lâm Tứ vừa nói dứt câu liền thò tay vào chiếc túi da dê đeo bên hông. Y lấy một hạt ngọc xanh rờn đưa lên cao :
- Đây là hạt Minh Chỉ thần châu... Các vị đã từng biết rồi đó. Nhưng để trao hạt Minh Chỉ thần châu thì Lâm Tứ sẽ thay đại ca đầu nhập chứ không phải Hạ đại ca.
Miễn Tố Như lên tiếng :
- Tiểu tử... Đường môn luôn rộng mở chờ ngươi.
Lâm Tứ mỉm cười :
- Được rồi... Đường môn là một, còn vị nào nữa không?
Khâu Mục nói :
- Cái bang là thiên hạ đệ nhất bang... Hẳn ngươi không chê chứ?
Lâm Tứ chắc lưỡi :
- Ái chà... Xem chừng tiểu tử Lâm Tứ có giá trị quá đấy.
Y nhìn lại Thuật Hư đạo trưởng :
- Đạo trưởng có nhận Lâm Tứ vào làm đạo sĩ không?
- Nếu như Lâm tiểu huynh đệ giao những viên Thần châu kia cho bần đạo.
Nghe Lâm Tứ và những người kia đối đáp Tuấn Luật chỉ còn biết lắc đầu.
Lâm Tứ gãi đầu, từ từ thả hạt Mình chỉ Thần châu vào trong túi da dê đeo bên hông :
- Hay thật đấy... Thích thú thật đấy. Tất cả các vị đều.muốn Lâm Tứ đầu nhập môn phái mình, mà khốn nỗi tại hạ chỉ có một mình.
Y khoát tay :
- Không sao... không sao... Mặc dù chỉ có một mình nhưng Lâm Tứ cũng sẽ sẵn sàng đầu nhập tất cả các môn phái có trong võ lâm Trung Nguyên, miễn sao...
Hoạt Nhẫn cáu gắt nạt Lâm Tứ :
- Tiểu tử muốn nói gì?
Lâm Tứ gãi đầu nhìn Bang chủ Cái bang Khâu Mục :
- Nếu như Lâm Tứ đầu nhập Cái bang thì được gì, xin Bang chủ có thể cho Lâm Tứ biết.được không?
Khâu Mục nghiêm giọng đáp lời gã :
- Ngươi hẳn biết Cái bang là thiên hạ đệ nhất bang... Đầu nhập Cái bang ngươi có cơ may phát dương quang đại đó.
Lâm Tứ chu mỏ lắc đầu :
- Bang chủ nói chung chung quá... Phải chi Bang chủ nói nếu Lâm Tứ đầu nhập Cái bang thì sẽ được Bang chủ giao cho chức vị Bang chủ thì đầy sẵn sàng ngay. Còn đầu nhập Cái bang mà lại chống gậy, quảy bị dầm sương dãi nắng, đi khất thực tìm cái ăn về hầu phục Khâu Bang chủ. Lâm Tứ xin chừa.
- Ngươi...
Hoạt Nhẫn nhìn Khâu Mục :
- Tiểu tử đó nói đúng đây chứ.. Đầu nhập Cái bang thì chì có nước chống gậy quảy bị đi ăn mày. Thế mà lại phải trao Thập nhị thần châu cho Bang chủ... Thiệt thòi cho gã lắm đấy.
Nghe Hoạt Nhẫn nói, Lâm Tứ ôm quyền phấn khích nói :
- Tôn giá quá là cao minh, tiểu tử Lâm Tứ chỉ nói xa thôi đã hiểu ngay lời lẽ của Lâm Tứ.
Y chắc lưỡi :
- Cảm kích sự khí khái của Hoạt tôn giá, Lâm Tứ xin được dâng cống Minh Chỉ thần châu.
Miễn Tố Như gật đầu :
- Lâm tiểu tử... Hay lắm, hãy trao những hạt Thần châu cho chúng ta.
Lâm Tứ hào hứng nói :
- Lâm Tứ xin được giao ngay... giao ngay.
Y tháo túi da dê cầm trên tay nhưng không vội thẩy qua tay Song Tà Dạ Điệp mà giả lả cười rồi chỉ lên cánh diều.
Miễn Tố Như gật đầu :
- Ta hiểu ngươi.
Miễn Tố Như vừa nói vừa thảy về phía Lâm Tứ chiếc lọ sành nhỏ bằng ngón tay cái. Nàng từ tốn nói :
- Ngươi cứ giữ đó mà dùng.
Lâm Tứ ôm quyền xá. :
- Đa tạ... đa tạ... Cô nương hãy giữ lấy ngọc thần của Lâm Tứ.
Lâm Tứ dùng hết sức, quẳng túi da dê lên thật cao nhưng hướng về phía Song Tà Dạ Điệp. Chiếc túi da dê của Lâm Tứ nhanh chóng trở thành một miếng mồi ngon trong sự thèm khát của quần hùng.
Chẳng ai bảo ai, tất cả đồng loạt lao về phía chiếc túi da dê. Tất nhiên người có tiên cơ hơn hẳn chính là Song Tà Dạ Điệp.
Miễn Tố Như giật sợi dây tơ điều khiển cánh diều, trong khi Hoạt Nhẫn vươn trảo thộp lấy chiếc túi da của Lâm Tứ. Cánh diều trên không trung chao nghiêng thả ra lớp bụi phấn dày đặc, còn Hoạt Nhẫn thì đã thộp được vào chiếc túi da dê của Lâm Tứ. Hữu trảo vừa nắm được túi da dê thì Hoạt Nhẫn cảm nhận ngay áp lực như thái sơn đè tới sau lưng. Tả thủ của gã hoành ra sau vận công phát tác một đạo Phách Không chưởng.
Ầm...
Ngọn Phách Không chưởng của Hoạt Nhẫn đón thẳng đỡ thẳng vào ngọn Lưỡng nghi bát quái chưởng của Thuật Hư đạo trưởng. Vị Chưởng môn Võ Đang phái đâu phải là cao thủ tầm thường, nên khi đạo Phách Không chưởng của Hoạt Nhẫn đón thẳng đỡ thẳng lấy đạo Lưỡng nghi bát quái chưởng thì y phải chúi người đến trước.
Hoạt Nhẫn không gượng được buộc phải buông chiếc túi da dê của Lâm Tứ.
Hoạt Nhẫn và Miễn Tố Như thường dựa vào độc công, nay phải đối thẳng chưởng giành với vị Chưởng môn Võ Đang phái thì tất nhiên Hoạt Nhẫn đâu phải là đối thủ của Thuật Hư đạo trưởng. Miễn Tố Như thấy Hoạt Nhẫn thất thế, chúi người đến trước, để chiếc túi tuột ra khỏi tay, nên bỏ luôn sợi dây khiển cánh diều mà lướt bay qua. Nàng vừa chộp chiếc túi da vừa dựng hữu chưởng phóng độc khí.
Từ trong ống tay áo của nàng một màn khói độc cuồn cuộn trút ra. Tay Tố Như vừa chạm vào chiếc túi da dê thì ngọn đả cẩu bổn pháp của Khâu Mục cũng phạt đến.
Chát...
Ngọn đả cẩu bổn pháp của họ Khâu đánh thẳng vào cánh tay trảo công của Miễn Tố Như khiến nàng phải nhăn mặt thốt lên :
- Ôi...
Chiếc túi da rơi bịch xuống đất. loạt Minh Chỉ thần châu rớt ra ngoài phát ánh hào quang xanh biếc. Không để mất thời cơ Bang chủ Cái bang Khâu Mục lướt đến vươn tay thộp lấy hạt ngọc. Lão vừa chụp được hạt ngọc thì cảm thấy đầu óc choáng váng mắt hoa, tay chân bủn rủn cứ như chẳng còn chút chân ngươn nội lực. Với kinh nghiệm giang hồ, Bang chủ Cái bang Khâu Mục biết ngay mình đã bị trúng độc công của Song Tà Dạ Điệp.
Mặc dù biết mình bị trúng độc công nhưng Khâu Mục vẫn nghiến răng nắm cứng hạt Minh Chỉ thần châu lê bước về phía Lâm Tứ. Gã chìm tay về phía Lâm Tứ :
- Mau đưa giải dược cho ta.
Lâm Tứ nhướng mày.
- Hê... Lâm Tứ chưa đầu nhập Cái bang mà Bang chủ lại lịnh cho Lâm Tứ rồi. Bất công... bất công không được đâu.
Bên kia ngay cả Thuật Hư đạo trưởng cũng cảm nhận như Khâu Mục, liền miễn cưỡng lắc mình lướt ra ngoài.
Khâu Mục cố gượng đứng đưa tay đến trước mặt Lâm Tứ. Lão khẩn trương nói :
- Tiểu huynh đệ... Mau trao giải dược cho bổn Bang chủ... Bổn Bang chủ sẽ trao chiếc gậy chưởng bang cho ngươi.
Lâm Tứ nhăn mặt, gãi đầu :
- Chức vị Chưởng bang Cái bang cũng được lắm, nhưng rất tiếc Lâm Tứ không muốn trở thành ăn mày chúa. Bang chủ cứ giữ lấy ngọn Đả Cẩu bổng đó mà dùng.
Y quay lại Hạ Tuấn Luận. Mở nắp tịnh bình cho chàng ngửi rồi nói :
- Hạ huynh... Mình chẳng còn gì ở đây nữa... rồi... Không ngờ chỉ một Lâm đệ cũng được việc đấy chứ?
Gã vừa dứt câu thì nghe tiếng thây người đổ xuống đất.
Huỵch...
Lâm Tứ nhìn lại đã thấy thể pháp của Bang chủ Cái bang Khâu Mục bị chém ngang thất lưng. Phần trên đổ xuống đất mà phần dưới vẫn đứng sừng sững.
Lâm Tứ giật mình bởi cái chết đỗ buột miệng thốt :
- Y...
Y còn chưa hết ngạc nhiên thì nhận ra một người vận chiếc áo thụng như bóng ma thần chết lừng lững tiến đến bên xác Khâu Mục. Người nọ chẳng màng gì đến độc công của Song Tà Dạ Điệp. Y thản nhiên cúi xuống nhặt lấy hạt Minh chỉ Thân châu rồi thả vào chiếc tráp ngọc.
Hạt Minh chỉ vừa được đặt vào chiếc tráp ngọc thì Xám y nhân lại trút ra. Lão nhìn Lâm Tứ từ tốn nói :
- Tiểu tử... đây không phải là Minh Chỉ thần châu.
Lâm Tứ tròn mắt
- Hề... Tôn giá sao nói vậy chứ?
Lâm Tứ muốn biết người kia là ai nhưng y không thể nào nhận biết được bởi chiếc mặt nạ dát vàng che chắn diện mạo.
Chương trước | Chương sau