Nàng quay bước trở vào Dương Châu. Đi chưa được bao xa chợt Băng Lệ nghe tiếng tằng hắng ngay sau lưng mình. Tiếng tằng hắng trong đêm vắng khiến lòng dạ nàng bồi hồi lo lắng. Nàng dừng bước quay lại.
- Mỹ nhân đi đâu mà giữa đêm khuya vậy?
Hai gã đại hán vận học y như thể từ dưới đất chui lên. Bộ mặt giảo hoạt của hai gã đó càng khiến Băng Lệ hồi hộp sợ hãi hơn nữa. Nàng miễn cưỡng nói :
- Băng Lệ vì có chuyện phải ra khỏi nhà trong đêm. Nhị vị đại ca...
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hai gã kia cười khẩy nói :
- Lão Tam và Lão tứ biết nàng có chuyện gì rồi.
Gã đứng bên phải có dáng người dong dỏng cao, lại gầy đét trông như cây tre miễu dấn đến nửa bộ.
- Phải mỹ nhân có chuyện muốn đi tìm lão Tam ta không?
- Không phải riêng lão Tam đâu mà cả lão Tứ này nữa chứ.
Nghe lão Tam và lão Tứ nói, Băng Lệ biết ngay hai người này định giở trò gì đối với nàng. Mặt đanh lại, Băng Lệ nghiêm giọng nói :
- Các người đừng làm càn giữa chốn thanh thiên bạch nhật đấy nhé.
Lão Tam và lão Tứ đồng cười khẩy. Lão Tam nói :
- Đây đâu phải là chốn thanh thiên bạch nhật, mà là đêm tình thanh vắng. Nàng cứ xem như hôm nay trời đãi lão Tam và lão Tứ ta vậy... Mỹ nữ Tô Băng Lệ thì cả đất Dương Châu này bất cứ gã nam nhân nào cũng thèm khát... Xem ra trời đãi ngộ lão Tam ta đây.
Gã nói xong dấn bước đến toan ôm chầm lấy Băng Lệ. Nàng hốt hoảng thối lùi về sau :
- Các ngươi định làm càn ư?
Lão Tam trơ tráo đáp lời nàng.
- Trời cho thì phải hưởng, thế nào là làm càn chứ. Đêm nay trời đãi lão Tam giai nhân, nếu lão Tam không hưởng thụ hóa ra lãng phí của trời.
Lão Tứ nhanh miệng nói tiếp theo lão Tam :
- Hê... Lão Tứ này cũng có phần nữa.
Lão Tứ vừa dứt câu thì một giọng nói ồm ồm cất lên ngay sau lưng Tô Băng Lệ :
- Cả hai người đều có phần cả.
Nghe giọng nói ồm ồm pha trộn âm thanh nhão nhè nhẹt, Băng Lệ quay lại. Nàng toan quỳ xuống hành lễ nhưng Xám y nhân đã cản lại :
- Không cần đa lễ.
Lão Tam và Lão Tứ nhìn Xám y nhân.
Lão Tam nói :
- Lão này hẳn muốn chết rồi nên cản việc của Song Xà Hoạt Sát.
- Bổn tọa có nghe tiếng Song Xà Hoạt Sát nhưng rất tiếc lại không có ý muốn trưng dụng hai người. Bởi vì hai người là người của bộ tộc man di. Không trưng dụng được thì bổn tọa đành phải giết hai ngươi vậy.
Lời vừa dứt trên cửa miệng thì Xám y nhân giũ hai ống tay áo rộng thùng thình. Hai đạo bạch quang sáng ngời từ trong tay áo lão thoát ra tợ hai lưỡi tầm sét lia ngang qua yết hầu lão Tam và lão Tứ rồi đảo một vòng quay trở lại ống tay áo rộng.
Khi hai đạo bạch quang kia mất hút trong hai ống tay áo của Xám y nhân thì đầu của lão Tam và lão Tứ mới rụng ra khỏi cổ rơi xuống đất lăn lông lốc.
Xám y nhân nhìn lại Băng Lệ :
- Hạ Tuấn Luận đang ở tại gian thủy xá bên dòng Dương Tử. Nàng biết mình phải làm gì rồi.
Băng Lệ miễn cưỡng nói :
- Chủ nhân.. Băng Lệ biết.
Xám y nhân gật đầu :
- Hãy thực hiện những gì mà bổn tọa đã căn dặn :
Tuyết Nhi vã Đình Khang sẽ đến nơi chúng đến.
- Băng Lệ mong chủ nhân gia ân cho Tuyết Nhi và Đình Khang.
- Bổn tọa sẽ gia ân cho chúng.
Xám y nhân chấp tay sau lưng, quay bước lắc vai. Thân pháp phiêu bồng như thể lướt trên mặt đất mà đôi cước pháp chẳng cần phải dịch chuyển.
Xám y nhân đi rồi, Băng Lệ mới buông tiếng thở dài. Nàng nhìn lên bầu trời đêm, nhẩm nói :
- Hạ huynh... Để chọn lựa thì Băng Lệ sẽ chọn Tuyết Nhi và Đình Khang vì họ là lẽ sống của muội.
Băng Lệ đi thẳng đến ngôi Thủy xá. Quả nhiên bắt gặp Tuấn Luận đang chấp tay sau lưng dõi mắt nhìn ra ngoài dòng Dương Tử.
Băng Lệ rón rén bước vào. Nàng lên tiếng nhỏ nhẽ nói :
- Hạ huynh.
Tuấn Luận quay lại. Hai người đối mắt nhìn nhau. Đôi chân mày lưỡi kiếm của Tuấn Luận thoạt cau lại :
- Nàng chưa rời khỏi Dương Châu ư?
Băng Lệ lắc đầu :
- Muội không thể rời Dương Châu được nếu chuyến đi này không có huynh.
- Tại hạ không thể đi cùng với nàng.
- Tại sao huynh bắt muội rời Dương châu mà huynh lưu lại Dương Châu? Huynh không nói, muội cũng biết.
Buông một tiếng thở dài, Tuấn Luận nói :
- Ta muốn lấy lại chiếc tráp của Đẳng Ngạo Thiện.
- Muội biết.
Tuấn Luận nheo mày :
- Tuyết Nhi và Đình Khang đã rời Dương Châu rồi chứ?
- Xá muội và xá đệ theo Lâm Tứ rời Dương Châu.
- Vậy cũng được. Tại sao nàng biết ta ở đây?
- Muội biết huynh sẽ đến gian thủy xá này... Bởi vì nơi đầy đã từng là nơi huynh hẹn với Cát Bội Hương.
Tuấn Luận chấp tay sau lưng nhìn ra ngoài dòng Dương Tử :
- Tại hạ không muốn nhắc đến chuyện đó.
Tuấn Luận gắt giọng nói :
- Những gì tại hạ đã làm cho cô nương, tại hạ đã làm... Giờ Tuấn Luận chẳng còn gì để phải lo lắng cả.
Băng Lệ bước đến sau lưng Tuấn Luận :
- Ha huynh. Huynh không lo lắng cho muội, nhưng ngược lại, muội lo lắng cho huynh.
Tuấn Luận chau mày, từ tốn nói :
- Nàng lo lắng cho ta ư?... Nếu nàng lo lắng cho Tuấn Luận thì đã theo Lâm Tứ rồi.
- Băng Lệ không thể ra đi bỏ mặc Hạ đại ca ở lại Dương Châu dấn thân vào đầm rồng hổ huyệt. Nhất định huynh sẽ đến Tụ Hiền trang để lấy lại chiếc tráp của Đẳng Ngạo Thiên.
- Tại hạ trao chiếc tráp kia cho nàng giờ phải lấy lại.
- Mạc Thiên Vân trang chủ không để cho chàng lấy lại chiếc tráp đó đâu.
Băng Lệ khẩn thiết nói :
- Hạ huynh.. Chàng đến Tụ Hiền trang là tự dấn mình nạp mạng cho Mạc trang chủ... Bởi...
Băng Lệ ngập ngừng. Mãi một lúc nàng mới nói :
- Mọi hành tung của chàng. Mạc trang chủ đều biết.
Tuấn Luận quay lại nhìn thẳng vào mắt Băng Lệ :
- Cái gì tại hạ muốn thì không bao giờ dừng bước cho dù phải bước vào đầm rồng hay hổ huyệt.
Băng Lệ bặm môi một lúc sau mới ngập ngừng lên tiếng :
- Hạ huynh... Băng Lệ...
Nàng nói đến đây chợt cúi đầu nhìn xuống mũi hài mình.
Tuấn Luận đặt tay lên vai Băng Lệ.
Nàng ngẩng mặt nhìn chàng. Trong ánh mắt là tất cả những nỗi niềm u uẩn nhưng không nào thốt ra được.
Tuấn Luận mỉm cười :
- Ta hiểu Tô cô nương mà. Tại hạ mong nàng tự bảo trọng. Tất cả những gì nàng làm vì Tuyết Nhi và Đình Khang. Chính vì điều đó mà tại hạ không bao giờ phiền trách nàng đâu. Điều ta muốn ở nàng là hãy đến Ngũ Đài sơn.
Lệ trào ra khóe mắt Băng Lệ. Nàng ngập ngừng nói :
- Hạ huynh hiểu Băng Lệ ư?
Tuấn Luận gật đầu
- Ta hiểu nàng đến đây vì mục đích gì nữa.
Băng Lệ cúi đầu nhìn xuống.
- Huynh nói cho muội biết... Mục đích gì muội đến tìm huynh.
- Trả tình...
Băng Lệ lắc đầu :
Chương trước | Chương sau