Ring ring
Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 106 đánh giá )

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 25 - Kiếm gãy đao rơi

↓↓

Tuấn Luận quay bước tiến thẳng ra cửa công đường. Mạc Dương Can tức giận chỏi tay đứng lên quát :

bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tuấn Luận đứng lại. Bổn phủ chưa hỏi hết ngươi mà.


Tuấn Luận khoát tay :


- Đại nhân không hỏi, Tuấn Luận cũng biết, chẳng cần gì để tại hạ lưu lại công đường cả.


- Ngươi...


Mặc dù tức giận nhưng Mạc Dương Can cũng chỉ thốt được mốt câu cụt lủn như thế mà thôi. Lão đã chứng nghiệm Tuấn Luận là một cao thủ như thế nào rồi. Lão rất muốn phán lịnh cho bọn nha sai cản bước chàng nhưng lại ngại tai họa sẽ lại ập đến mình như vừa rồi. Nhưng chẳng lẽ lại cứ im như thóc khi thấy Tuấn Luận rời công đường. Càng nghĩ Mạc tuần phủ càng lúng túng không biết phải làm gì.


Chợt Tuấn Luận dừng bước ngay ngưỡng cửa công đường vì chạm mặt với Độc Cô Nhân Dương Tùng và Tử Kiếm Nghị Bất Vọng.


Hai người đó như thể đã chờ sẵn Tuấn Luận ngay ngoài cửa công đường.


Tuấn Luận nhìn Dương Tùng và Nghị Bất Vọng.


- Nhi vị huynh đài thừa lịnh Cung chủ Mộng Diệp Tình đến công đường thỉnh mời tại hạ.


Dương Tùng lắc đầu.


Nghị Bất Vọng nói :


- Cung chủ không có nhã ý mời các hạ mà có ý khác.


Tuấn Luận ôm quyền :


- Cung chủ có ý gì tại hạ xin được nhị vị tôn giá chỉ giáo.


Nghị Bất Vọng nói :


- Hạ túc hạ sẽ được rời khỏi công đường và Dương Châu trấn một khi trao lại vật đã lấy của Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên tại Thiên Ma cổ bảo.


Tuấn Luận lắc đầu :


- Rất tiếc tại hạ không thể trao vật đó cho Cung chủ Hương cung.


Tuấn Luận chấp tay sau lưng nhìn Dương Tùng và Nghị Bất Vọng. Chàng từ tốn nói :


- Nhị vị tôn giá hẳn phải nhận biết đây là chốn công đường của Tuần phủ đại nhân, cớ sao lại chặn tại hạ giữa ban ngày ban mặt mà đòi báu vật. Nhị vị tôn giá hẳn không sợ oai của Tuần phủ đại nhân ư?


Dương Tùng sẵng giọng đáp lời Tuấn Luận :


- Trên thế gian này chẳng có gì khiến cho Độc Cô Nhân Dương Tùng sợ hãi cả.


Tuấn Luận mỉm cười nói :


- Tôn giá đã là Độc Cô Nhân rồi thì đâu còn gì khiến cho tôn giá sợ nữa. Nhưng một khi tôn giá biến thành si tình nhân hẳn phải khác Độc Cô Nhân đó.


- Dương mỗ là Độc Cô Nhân thì phải là Độc Cô Nhân chứ sao lại là Si Tình Nhân?


- Hậy... Lúc sống tôn giá sẽ là Độc Cô Nhân, nhưng biết đâu chừng khi chết, biến thành oan hồn vất vưởng sẽ trở thành Si Tình Nhân.


- Ngươi nói vậy có ý gì?


- Tôn giá sẽ chết khi rút đao ra để lấy mạng tại hạ. Khi Dương huynh đã chết rồi thì tất nhiên kẻ sống sẽ được lợi. Kẻ sống đó chính là Nghị huynh đây.


Chàng nhìn qua Nghị Bất Vọng :


- Dương huynh chết hẳn Nghị huynh rất vin vẻ chứ. Từ nay chẳng còn ai quấy rầy Nghị huynh nữa phải không?


Nghị Bất Vọng sa sầm mặt :


- Nghị mỗ đâu muốn mất Dương Tùng. Mặc dù ta và y cùng yêu chung một người.


Tuấn Luận gật đầu.


Chàng ôm quyền xá Nghị Bất Vọng :


- Khâm phục! Tại hạ khâm phục Dương huynh và Nghị huynh. Mặc dù hai người cùng yêu chung một người là Mộng Diệp Tình cung chủ, phàm những kẻ yêu chung một người thì hay cấu xé lẫn nhau nhưng nhị vị thì lại lạ thường hơn. Tại hạ khâm phục tình bằng hữu của Dương huynh và Nghị huynh...


Dương Tùng khoát tay :


- Không cần ngươi khen. Hay nhất là ngươi hãy trao vật đã lấy từ tay Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên cho Dương mỗ.


Tuấn Luận nhướng mày :


- Bất công.


Dương Tùng buột miệng hỏi Tuấn Luận :


- Bất công thế nào chứ?


- Sao không bất công được. Vậy tại hạ lấy từ tay Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng đại thúc chỉ có một mà ở đây những tới hai người. Nếu Tuấn Luận trao vật đó cho Dương huynh thì đã hại Nghị huynh. Bởi vì khi Dương huynh đem báu vật của tại hạ trao dâng tặng cho Mộng cung chủ thì chẳng khác nào đã hại Nghi huynh, biến huynh ấy thành kẻ thất tình và ngược lại.


Nghị Bất Vọng nói :


- Nhưng ngươi cũng phải quyết định trao cho một trong hai chúng ta.


- Chẳng lẽ Tuấn Luận phải bổ vật đó ra làm hai để trao cho hai người sao. Rất tiếc vật đó không bẻ được.


Buông một tiếng thở dài, Tuấn Luận nói :


- Đây không phải là lúc nhị vị tranh đoạt báu vật lập công với Mộng cung chủ để được đáp tình. Đó mà một lời khuyên thành thật của Hạ Tuấn Luận.


Dương Tùng sẵn giọng nói :


- Không được, Dương mỗ đã chờ đợi lâu quá rồi.


Nghị Bất Vọng nói tiếp ngay khi Dương Tùng vừa thốt dứt câu :


- Đúng như vậy. Không thể nào đợi lâu thêm được nữa.


Tuấn Luận lắc đầu :


- Đây không phải là lúc nhị vị chọn thời cơ đâu.


Dương Tùng gằn giọng nói :


- Ngươi phải trao vật đó cho Dương mỗ rồi tự Dương mỗ vã Nghị Bất Vọng sẽ phần xử với nhau.


Dương Tùng vừa nói vừa đặt tay vào đốc đao.


Nhìn Dương Từng, Tuấn Luận nghiêm giọng cảnh báo :


- Nếu như Dương huynh động thủ đao pháp thì huynh sẽ chết.


- Hạ Tuấn Luận! Các hạ hù dọa ta đó à?


Lời còn đọng trên môi Dương Tùng thì giọng nói the thé cất lên ngay sau lưng gã :


- Hạ Tuấn Luận nói chẳng bao giờ sai đâu.


Nghe giọng nói the thé đó Dương Tùng phải quay lại. Đập ngay vào mắt gã là bộ mặt khó coi bởi chiếc mũi quặp như mỏ quạ của Kinh Vô Thường.


Dương Tùng nheo mày :


- Kinh Vô Thường.


- Dương Tùng! Ngươi hẳn phải nhận biết những lời nói của Hạ Tuấn Luận chứ.


- Hắn nói mặc hắn. Ta muốn là ý của ta. Hay Kinh Vô Thường ngươi muốn cản trở Dương mỗ.


Nghe Độc Cô Nhân thốt ra câu này, Tuấn Luận chỉ còn biết lắc đầu. Chàng nghĩ thầm:


"Nếu như Dương các hạ có bản lĩnh hơn Kinh Vô Thường về đao pháp thì trong Binh Khí phổ của Vạn Sự Thông đã có tên các hạ rồi. Dương các hạ sẽ chết. Mình không tin Vạn Sự Thông xếp hạng sai những nhân vật trên võ lâm".


Trong khi Tuấn Luận nghĩ thầm như vậy thì Dương Tùng đã lên tiếng nói với Kinh Vô Thường :


- Ngươi có dám cười bộ mặt quái gở của ta không?


Kinh Vô Thường lắc đầu :


- Bộ mặt quái dị của ngươi không đáng cho Kinh mỗ cười.


Dương Tùng sa sầm mặt, bịt mũi tạo nét diễu cợt buộc Kinh Vô Thường phải cười. Nhưng Kinh Vô Thường vẫn cứ trơ trơ nhìn Dương Tùng.


Dương Tùng cáu gắt nói :


- Ngươi không dám cười ư? Hãy cười cho ta thấy nào.


Vô Thường đanh mắt nhìn Dương Tùng. Đôi thần nhãn của gã sát ra luồng uy quang rừng rực. Gã từ tốn nói :


- Mặt ngươi không đáng cười mà lại đáng giết.


- Ta đáng giết ư...


Kinh Vô Thường thản nhiên gật đầu.


- Kinh mỗ chưa bao giờ nói sai cả. Mặt của ngươi chỉ đáng giết nhưng chẳng đáng cười chút nào. Nhưng ngươi vốn là một đao thủ nổi tiếng trong võ lâm Trung Nguyên, ta cho ngươi một cơ hội được sống.


Dương Tùng gằn giọng nói :


- Dương mỗ chẳng cần cơ hội của ngươi đâu. Mà chính Dương mỗ sẽ tặng lại cho ngươi cơ hội đó.


Vô Thường lắc đầu :


- Dương Tùng! Kinh mỗ cho ngươi xuất đao trước. Đó chính là cơ hội ta ban tặng cho người đó. Nếu như ta chết ngươi sẽ được xếp vào hàng thứ tư trong "Bách Điển tàng thư".


Nghe hai người đối đáp, Tuấn Luận biết chắc sẽ có một cuộc giảo đao mà chắc chắn kẻ phải chết chính là Dương Tùng.


Dương Từng nói :


- Ta không cần ngươi cho ta xuất thủ đao pháp trước mà chỉ muốn ngươi cười khuôn mặt của ta mà thôi.


Kinh Vô Thường nói xong ngửa mặt cười sằng sặc :


- Ha... Ha... Ha... Ha... Ha...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Ế, vì là game thủ

Ế, vì là game thủ

Cô đơn ở giữa đám đông Bởi đông người quá nhưng không có người... *** Duyên

26-06-2016
Thiên đường sụp đổ

Thiên đường sụp đổ

(khotruyenhay.gq) - Đây chẳng phải lần đầu tiên và em thì cũng không phải người đàn

27-06-2016
Chuyện kể trên xe taxi

Chuyện kể trên xe taxi

Nhưng gã cũng biết, gã sẽ chẳng thể nào xua được hình ảnh cô gái có mái tóc nhuộm

01-07-2016