Nàng lại đặt túi gấm Phiên Hồn Tán vào tay Sử Thứ Dân :
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Chiếc áo ngọc trai sau khi được đính Thập nhị thần châu, muội sẽ chính thức vận nó trong ngày song hỷ của muội và huynh.
Thứ Dân vô cùng phấn khích :
- Huynh thích lắm... Nhứt định nó phải được đính mười viên thần châu danh bất hư truyền.
Diệp Tình mỉm cười. Nàng quay lưng lại Thứ Dân, nhỏ nhẽ nói :
- Huynh thay xiêm y lại cho muội đi.
Thứ Dân gật đầu như thể một tên thái giám quá ư sùng bái vị quốc mẫu. Gã từ từ đặt tay vào hai bờ vai của Diệp Tình rồi lột bỏ chiếc áo ngọc trai. Thân thể nàng hiện ra trong ánh hào quang ngũ sắc tỏa ra càng khiến cho Thứ Dân ngây ngất. Hắn đứng lặng ngắm nhìn thể pháp Diệp Tình từ phía sau. Hắn như kẻ bị thôi miên bởi sắc đẹp kiêu sa của giai nhân mà không còn giữ được thần trí muốn chiếm hữu thể pháp kia nhưng lại sợ hãi vì nỗi hồi hộp mình sẽ làm mất cái đẹp si mê mà y đã tôn sùng.
Hắn thều thào nói :
- Muội muội...
Nghe giọng nói của Thứ Dân. Diệp Tình nghĩ ngay hắn đang trong trạng thái nào. Phàm những nam nhân trong trạng thái khích động trước thể pháp của giai nhân thì Diệp Tình đã quá ư biết. Thậm chí nàng còn có thể đọc được những cảm xúc của Thứ Dân như thế nào.
Nàng biết Sử Thứ Dân đang giương mắt đóng đinh vào thân thể mình với tất cả sự nôn nao muốn chiếm hữu. Bất thình lình, Diệp Tình quay lại đứng đối mặt với Thứ Dân.
Trong ánh sáng nhờ nhạt, huyền ảo do chiếc áo ngọc trai phát ra tôn tạo cơ thể Diệp Tình, Thứ Dân những tưởng tim gã đập mạnh đến độ muốn vỡ tung cả lồng ngực.
Y nhìn nàng :
- Diệp Hoàn...
Diệp Tình mỉm cười khi thấy rõ niềm đam mê hiện trong ánh mắt của Thứ Dân.
Nàng từ tốn nói :
- Muội sẽ thuộc về huynh... Nhưng không phải lúc này mà là thời khắc muội vận chiếc áo ngọc trai có đính Thập nhị thần châu.
Thứ Dân gật đầu như một đứa trẻ ngây ngô biết vâng lời song đường :
- Huynh biết.. Huynh sẽ lấy Thập nhị thần châu cho muội. Thập nhị thần châu sẽ là sính lễ của huynh dâng lên muội.
- Còn việc bây giờ của huynh thì sao.
Thứ Dân vội vã nhặt xiêm y của Diệp Tình vận lại cho nàng. Hắn cảm thấy nuối tiếc và mất mát khi không còn được nhìn ngắm thể trạng của người hắn yêu.
Vận xong xiêm y Diệp Tình, Thứ Dân mới lấy lại bình tâm. Hắn phấn khích nói :
- Bây giờ huynh chì muốn đi tìm Bách Thủ thư sinh thôi.
- Huynh đâu biết hắn là ai mà tìm. Chẳng lẽ huynh đi tìm Bách Thủ thư sinh mà không biết chân diện của người ta thì có tìm đến bạc đầu răng long cũng không tìm thấy được. Cho dù huynh có tìm được Bách Thủ thư sinh thì muội cũng đã là một bà lão, chiếc áo kia chẳng còn tác dụng gì với muội nữa.
Thứ Dân bối rối :
- Nhưng biết làm sao bây giờ. Huynh chỉ còn chờ vào sự sắp xếp của tạo hóa.
- Chẳng có tạo hỏa nào giúp cho Sử huynh đâu ngoài muội ra.
- Muội giúp huynh tìm được Bách Thủ thư sinh?
Diệp Tình gật đầu.
Thứ Dân hỏi :
- Y đang ở đâu?
Diệp Tình mỉm cười :
- Có một người mà huynh không thể nào ngờ được... Người đó biết Bách Thủ thư sinh Hạ Tuấn Luận đang ở đâu.
- Muội nói đi... Ai biết Bách Thủ thư sinh?
- Tô Băng Lệ.
Câu nói này của Diệp Tình khiếp Thứ Dân ngây người, hắn buột miệng lập lại lời của nàng :
- Tô Băng Lệ.
Diệp Tình gật đầu :
- Sử huynh hẳn không ngờ vị hôn nương của huynh lại biết Bách Thủ thư sinh.
Thứ Dân lắc đầu :
- Băng Lệ không còn là hôn nương của huynh nữa... Huynh và Băng Lệ đã hủy chỉ ước giao hôn.
Diệp Tình vùng vằng :
- Muội không thèm biết đến điếu đó. Nhưng nếu huynh muốn đoạt Thập nhị thần châu thì phải tìm đến Băng Lệ để biết chân diện Hạ Tuấn Luận là ai
Nàng vùng vằng, giẫy nẫy bước đến tràng kỷ. Ngồi xuống tràng kỷ, Diệp Tình ngã người trong tư thế nửa ngồi nửa nằm trong thật khiêu gợi. Tư thế này Thứ Dân đã được thấy nàng phô diễn khi bồi tiếp Tuần phủ Mạc Dương Can. Y bước đến bên tràng kỷ, nhỏ nhẹ nói :
- Diệp Hoàn... Huynh nói thật đó... Giữa huynh và Băng Lệ chẳng còn gì nữa.
Diệp Tình quay mặt vào trong tràng kỷ :
- Mặc kệ huynh... Muội đã nói rồi... Muội không cần biết điều đó. Nếu huynh thật tâm yêu muội, thượng muội thì phải lấy cho được Thập nhị thần châu trong tay Bách Thủ thư sinh đem về đính lên chiếc áo ngọc trai của muội.
- Huynh sẽ lấy nó.
Thứ Dân vừa nói vừa sà xuống ôm ghì lấy tiểu yêu của Diệp Tình. Nàng mỉm cười để cho Thứ Dân được hưởng phần đam mê mà hắn đã tôn sùng lẫn thèm khát.
Diệp Tình không phản kháng cũng không phản đối trong khi niềm đam mê càng lúc càng trỗi dậy trong tâm tưởng Thứ Dân. Hắn bị niềm đam mê kia lôi tuột tất cả những suy nghĩ lẫn thần thức mà chỉ muốn giữ chặt lấy tấm thân gã đã si mê, tôn sùng. Gã si mê ôm cứng lấy vòng tiểu yêu của Diệp Tình như sợ nàng sẽ biến mất cõi trần này.
Hắn thều thào nói :
- Diệp Hoàn muội muội... Diệp Hoàn muội muội...
Tiếng nói của gã khiến mặt hoa của Diệp Tình chau lại. Nàng nghĩ thầm:
"Bổn cung không phải là ả nha đầu khờ khệch Diệp Hoàn của ngươi đâu"...
Cùng với ý nghĩ đó, nàng trở mình đẩy hắn ra. Nhìn Thứ Dân, Diệp Tình nói :
- Huynh... Muội muốn đến ngày vận áo ngọc trai.
Thứ Dân bẽn lẽn nhìn nàng :
- Muội thứ lỗi cho huynh.
Hắn đứng lên quay bước chạy vội đến mở cửa rồi lủi nhanh ra ngoài chẳng khác nào một kẻ đang trốn chạy. Diệp Tình mỉm cười bước ra cửa nhìn theo sau lưng Thứ Dân cho đến khi gã mất hút. Nàng ngửa mặt cất lên tràng tiếu ngạo khành khạch.
Cười mãi vì nghĩ đến sự sùng bái của Thứ Dân đối với mình, nhưng rồi nàng cũng cắt được trang tiếu ngạo quay trở lại tràng kỷ. Diệp Tình vỗ tay ba tiếng. Ngay lập tức ba gã mỹ nam tử mà chủ nhân Địa Tuyệt cung ban tặng cho nàng xuất hiện. Cả ba gã đó biết Diệp Tình muốn gì khi nàng ngả người nằm duỗi dài xuống tràng kỷ.
Chương trước | Chương sau