Nàng mỉm cười, nhẩn nha đọc lại bài thơ mà Thứ Dân đã lưu bút đề tặng.
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Sắc giai nhân khiến hoa nhường nguyệt thẹn
Người quân tử ngơ ngẩn phải dừng chân
Cõi trần đâu thiếu bóng giai nhân
Nhưng chẳng tìm đâu một dáng người
Liễu kém xa phải rủ minh soi bóng
Mai dỗi hờn rủ cảnh tiễn mùa xuân
Nàng nhìn Thứ Dân nhu hòa nói :
- Huynh, thi phú này huynh tặng cho muội thứ?
- Huynh luôn nghĩ đến muội... Và chỉ có muội mà thôi. Nhưng sao huynh có cảm giác hồi hộp, chẳng biết lúc nào huynh sẽ mất muội. Huynh không muốn điều đó đâu. Phải chi huynh là Thượng thư hay Tuần phủ gì đó.
Nàng chau mày nghiêm giọng nói :
- Nếu huynh là Thượng thư hay Tuần phủ chưa hẳn muội đã yêu huynh như là một thi nhân, muội càng yêu huynh hơn nữa đấy.
Nàng cầm chén rượu đặt vào tay Thứ Dân :
- Bây giờ huynh có thể uống rượu được rồi đó.
Thứ Dân miễn cưỡng lắc đầu :
- Muội giận huynh à...
- Không... Huynh đâu có làm gì khiến cho muội đau, nhưng muội muốn huynh phải hiểu muội hơn nữa.
Thứ Dân gật đầu :
- Huynh sẽ không bao giờ làm cho muội phiền lòng nữa đâu...
- Cho dù huynh có thấy muội như thế nào thì cũng phải nghĩ trong tâm của muội chỉ có mỗi một mình Sử Thứ Dân huynh mà thôi.
Sử Thứ Dân im lặng nhìn xuống chân mình.
Y ngập ngừng nói :
- Huynh... Huynh không muốn thấy muội vai kề vai, má kề má với bất cứ người nào như vừa rồi.
Diệp Tình mỉm cười :
- Nếu huynh muốn như vậy thì phải đoạt cho được Thập nhị thần châu của Thiên Ma cổ bảo.
Thứ Dân nhíu mày :
- Thập nhị thần châu, Thiên Ma cổ bảo là gì... Huynh đâu có biết.
- Muội nói thế thôi nhưng biết chắc huynh sẽ chẳng bao giờ làm được chuyện trọng đại đó.
Thứ Dân lắc đầu :
- Huynh sẽ làm được.
Diệp Tình cười khẩy rồi nói :
- Huynh đừng có nói bừa. Ngay cả những vị trưởng tôn võ lâm như Tuệ Tỉnh đại sư Phương trượng Thiếu Lâm, Nam Cung Linh Bang chủ Kim Tiền bang và cả Khấu Mục cũng không thể có được Thập nhị thần châu, huống chi huynh chỉ là một hàn sinh trói gà không chặt.
Thứ Dân ngập ngừng nói :
- Những người đó có thể không làm được nhưng biết đâu Sử huynh lại thâu tóm được Thập nhị thần châu thì sao?
Y quệt hai vành môi khô khốc, rồi nói tiếp :
- Nhưng vì sao muội lại cần đến Thập nhị thần châu vậy?
Diệp Tình nhìn gã cười mỉm. Nàng nắm tay Sử Thứ Dân :
- Huynh đi theo muội...
Nàng dẫn Thứ Dân vào biệt phòng rồi khép cửa lại. Khép cửa cài then cẩn thận, Diệp Tình mới nói trút bỏ xiêm y khoát vào bộ cánh bằng ngọc trai. Ánh sáng từ những viên ngọc trai từ chiếc áo phát ra tôn tạo thể pháp của Diệp Tình chẳng khác gì Hằng Nga giáng thế. Nàng vốn đã đẹp giờ càng đẹp hơn, nhưng đối với Thứ Dân thì có lẽ ngay cả Tô Băng Lệ cho dù là Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ của Dương Châu thành cung không thể nào sánh với Mộng Diệp Tình.
Y cứ đứng ngây ra ngẩng nhìn tình nhân như thể đã bị hóa thành tượng.
Diệp Tình từ từ quay lại nhìn gã.
Tim Thứ Dân những tưởng ngừng đập. Y không thể nào tưởng tượng được khoảng tuyệt đẹp này. Y ngắm Diệp Tinh như thể chàng Từ Thức đang bước vào cõi tiên trong bước liêu trai mà không bao giờ muốn trở lại cõi trần phàm tục nữa.
Hai cánh môi Thứ Dân mấp máy mãi nhưng khốn nỗi cổ họng như thể bị sắc đẹp huyền diệu thoát phàm của Mộng Diệp Tình chặn ngang khiến gã không thể nào thốt ra được một lời nào. Gã cứ mấp máy mãi và cuối cùng mới thốt được mỗi một từ duy nhất nhưng phải bằng tất cả khí lực đã dồn ra qua ngôn từ đó.
- Đẹp...
Diệp Tình nhìn Thứ Dân... Nàng biết được gã hàn sinh kia đang nghĩ gì. Đang mộng tưởng đến những điều gì. Nàng thả bước, di dời gót sen, đong đưa vòng tiểu yêu thân mình quyến rũ như những cành liễu đang rũ reo vui gió thu đến trước mặt họ Sử.
Sử Thứ Dân gần như muốn nghẹn thở, hoặc tim ngừng đập bởi vẻ đẹp kiêu sa đài các của Diệp Tình. Hai mắt gã đứng tròng như thể đã chết tự bao giờ.
Diệp Tình phải đánh thức thần trí Thứ Dân :
- Sử huynh thấy muội thế nào?
- Muội đẹp quá... Huynh không thể nào tưởng tượng được. Muội đẹp quá.
- Bất cứ mỹ nữ nào cũng có vẻ đẹp như muội cả.
Thứ Dân lắc đầu :
- Không đâu... Nhứt định không có ai đẹp hơn muội đâu.
Diệp Tình mỉm cười nói :
- Cổ nhân nói mỹ nữ đẹp nhờ lụa. Muội có chiếc áo này nên mới có vẻ đẹp như huynh thấy, nhưng chỉ tiếc chiếc áo ngọc trai của muội còn thiếu Thập nhị thần châu. Nếu có Thập nhị thần châu đính vào thì có lẽ muội là người đẹp nhất Trung Nguyên.
Thứ Dân gật đầu :
- Muội nói rất đúng... Nếu có Thập nhị thần châu thì muội sẽ là trang giai nhân tuyệt sắc nhất trên thế gian này.
- Chính vì thế mà muội cần có Thập nhị thần châu.
Thứ Dân liền hỏi :
- Muội hãy nói cho huynh biết đi... Thập nhị thần châu đang ở đâu?
Diệp Tình nhìn Thứ Dân :
- Có nói ra thì với khả năng của một thư sinh trói gà không chặt huynh cũng không làm gì được.
Thứ Dân lắc đầu :
- Không... Với tình yêu mà huynh đã dâng trọn cho muội thì bất cứ việc gì huynh cũng có thể làm được.
- Đó là lời nói?
- Không... Huynh sẽ hành động, cho dù huynh có phải chết.
- Huynh đã nói vậy rồi, muội sẽ nói cho huynh biết Thập nhị thần châu đang ở đâu.
Thứ Dân hối thúc nàng :
- Hãy nói cho huynh biết. Thập nhị thần châu đang ở đâu... Huynh sẽ đi lấy nó đem về cho muội.
Mộng Diệp Tình lưỡng lự một lúc rồi nghiêm giọng nói :
- Mười hai viên Thần châu danh bất hư truyền đang ở trong tay Bách Thủ thư sinh Hạ Tuấn Luận.
Thứ Dân lập lại lời nói của nàng :
- Hạ Tuấn Luận... Hắn đang ở đâu?
- Giang hồ mênh mông, Tuấn Luận lại tợ như tiểu long lúc ẩn lúc hiện chẳng thể nào biết được, nên huynh phải tự tìm lấy mà thôi.
Thứ Dân nói :
- Phải chăng vì Hạ Tuấn Luận quá ư lợi hại nên muội mới cần nhờ vả đến Tuần phủ đại nhân Mạc Dương Can?
- Bây giờ xem ra huynh đã hiểu muội hơn rồi đó.
- Muội không cần nhờ đến Tuần phủ đại nhân Mạc Dương Can nữa... Bằng mọi cách huynh sẽ đoạt Thập thị Thần châu cho muội. Cho dù Sử huynh có mất mạng.
- Huynh quả là khí khái và yêu thương muội.
- Diệp Hoàn... Làm sao huynh không yêu muội được...
Diệp Tình nhìn Thứ Dân nghĩ thầm:
"Sức ngươi trói mà không chặt thế mà đòi đoạt Thập nhị thần châu trong tay Bách Thủ thư sinh. Chuyện này ngươi làm được chẳng khác nào làm chuyện mò kim đáy biển, vớt trăng dưới hồ. Nhưng ngươi muốn chết thì bổn cung cũng sẽ cho người được toại nguyện".
Mộng Diệp Tình vừa nghĩ vừa cởi túi gấm đeo bên hông. Nàng đặt túi phấn vào tay Sử Thứ Dân, từ tốn nói :
- Muội có thứ này dành cho huynh.
Thứ Dân cầm túi phần toan đưa lên mũi ngửi nhưng Diệp Tình đã dằn lại :
- Không được.
Thứ Dân tò mò hỏi :
- Trong túi gấm của muội là thứ gì vậy?
- Phiên hồn tán... Muội trao cho Huynh Phiên Hồn tán chỉ để dùng với Bách Thủ thư sinh Hạ Tuấn Luận mà thôi. Chỉ cần huynh cho y ngửi tất cả số Thiên Hồn Tán này thì nhất định y phải tự tay trao Thập nhị thần châu cho huynh Thứ Dân gật đầu :
- Diệp Hoàn... Huynh sẽ làm được.
- Muội hy vọng đó là sự thật chứ không phải chỉ mà một lời nói?
Chương trước | Chương sau