Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 124 đánh giá )

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 20 - Nghiệt tình nợ duyên

↓↓

- Thư sinh thúi có mắt mà đui sao không tránh đường cho kiệu của Tuần phủ đại nhân.

bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nghe gã võ phu nói vậy, mặt Thứ Dân biến sắc xanh rờn. Y nhìn lại mới thấy chiếc kiệu sơn son thếp vàng của Tuần phủ Dương Châu Mạo Dương Can chỉ cách mình có mươi trượng. Thứ Dân vội quỳ xuống sụp hành đại lễ :


- Tiểu sinh lơ đễnh không biết kiệu của Tuần phủ đại nhân đi qua xin miễn thứ.


Gã võ phu hừ nhạt một tiếng :


- Còn quỳ ở đó nữa? Mau tránh đường.


Không cần gã võ phu nói tiếng thứ hai, Sử Thứ Dân vội nép mình vào ven đường, phủ phục. Trông gã thật tội nghiệp. Chiếc kiệu sơn son thếp vàng của Tuần phủ đại nhân do bốn gã phu kiệu lực lưỡng khiên đi qua, nhưng bất ngờ lại dừng ngay trước mặt Thứ Dân. Rèm bên hồng kiệu được vén lên, bộ mặt vị Tuần phủ Dương Châu hướng nhìn Thứ Dân.


Chiếc mũi quặp của Mạc Dương Can trông như mỏ chim, chỉ với chiếc mũi đó thôi đã có thể biểu lộ cho người đối diện biết sự cứng rắn và tàn bạo của vị quan phụ mẫu.


Dương Can cất tiếng eo éo nghe chói cả thính nhĩ :


- Ngươi có phải là Sử Thứ Dân hàn sĩ có những bài thi phú được treo ở Bách Hoa lâu?


Sử Thứ Dân vội sụp lạy :


- Đại nhân. Tiểu sinh chính là Sử Thứ Dân.


Mạc Dương Can gật đầu :


- Tốt lắm! Bổn phủ đang cần ngươi. Hãy đi theo bổn phủ.


- Dạ... Tiểu nhân tuân lịnh đại nhân.


Rèm kiệu lại được buông xuống. Bốn gã phu kiệu nhấc kiệu lên rảo bước đi tiếp. Thứ Dân lẽo đẽo theo sau như một gã nô tài thân tín của Tuần phủ Dương Châu Mạc Dương Can.


Tuần phủ Mạc Dương Can cùng với đoàn hộ kiệu đi thẳng đến Bách Hoa lâu.


Từ trong Bách Hoa lâu, những nàng kỹ nữ trong những bộ xiêm y sặc sỡ hối hả chạy ra đón.


Một người vén rèm kiệu, Mạc Dương Can bệ vệ bước xuống.


Dương Can nhìn ả kiều nữ vén rèm kiệu, lấy giọng quan trường hỏi :


- Cung chủ Hương cung đợi Bổn phủ ở đâu. Đưa bổn phủ đến đó.


- Tiểu nữ đến đón đại nhân theo chỉ ý của Cung chủ.


- Tốt lắm.


Ả kỹ nữ khép người, nhún nhường rồi quay bước tiến thẳng vào trong Bách Hoa lâu. Thứ Dân cũng lẽo đẽo theo sau Mạc Dương Can. Ả kỹ nữ đưa Tuần phủ Mạc Dương Can đến gian biệt lầu tọa lạc trên một ngọn đồi, nằm giữa hoa viên của Bách Hoa lâu. Vây quanh tòa biệt lầu đó là muôn vàn những sắc hoa đang khoe hương khoe sắc. Có thể nó đây là một khu vườn bách hoa đúng nghĩa. Tất cả những loài hoa quí như thể đều có trong khu vườn hoa này.


Sửa lại bộ quan phục, Tuần phủ Mạc Dương Can đủng đỉnh bước lên những bậc tam cấp. Khi đã đứng trước cửa biệt lầu lão mới quay lại nói với Thứ Dân :


- Ngươi chờ ta ở đây. Khi nào cần bổn phủ sẽ cho gọi ngươi.


- Tiểu sinh tuân lịnh.


Tuần phủ Dương Can khẽ gật đầu nói :


- Nếu ngươi hữu sự, bổn phủ sẽ trọng thưởng cho ngươi. Còn như chẳng được tích sự gì thì mãi mãi ngươi sẽ là hàn sinh của Dương Châu trấn.


- Tiểu sinh sẽ hết lòng phục vụ đại nhân.


- Bổn phủ chờ đợi ở ngươi.


Cửa biệt lầu dịch mở, trong khi Tuần phủ đại nhân Mạc Dương Can chấp tay sau lưng thong dong bước vào thì Sử Thứ Dân cũng tò mò nhìn qua vai lão. Y sửng sốt và miệng há hốc khi thấy người đứng đợi Tuần phủ Mạc Dương Can vận xiêm y màu hồng, nhưng y không phải lạ lùng vì bộ xiêm y kia mà ngạc nhiên vì Cung chủ Hương cung lại là Mộng Diệp Hoàn.


Sử Thứ Dân toan bước luôn vào gian chính sảnh nhưng ả kỹ nữ đã chận y lại. Thứ Dân muốn gọi tên Mộng Diệp Hoàn nhưng cổ y như thể bị chẹn cứng bởi một hòn đá tảng khi thấy Diệp Hoàn giang rộng hai tay ôm chầm lấy họ Mạc.


Đôi mắt Thứ Dân tưởng chừng tét cả mí mắt. Y không thể tin được vào mắt mình.


Y lẩm nhẩm buột miệng nói :


- Không thể nào như vậy được... Không thể nào như vậy được. Diệp Hoàn nhất định phải nhận ra Thứ Dân nhưng sao nàng lại thờ ơ chẳng nhận ra ta... Không thể nào như vậy được... Không thể nào như vậy được...


Ả kỹ nữ bước đến bên Thứ Dân :


- Mời công tử theo nô nữ đến thư phòng nghỉ ngơi.


Thứ Dân lắc đầu :


- Ta không đi đâu cả... Cô nương... Phải chăng Mộng...


Ả kỹ nữ từ tốn nói :


- Công tử không nên lưu lại đây.


- Ta muốn biết Cung chủ có phải là Mộng muội muội của tại hạ không.


Đôi chân mày lá liễu của nàng nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra. Nàng nghiêm giọng nói :


- Nếu Cung chủ nghe được câu nói này đầu của công tử e khó ở yên trên cổ người. Mời công tử đi theo nô nữ.


Thứ Dân lắc đầu. Y buột miệng nói :


- Nhứt định Cung chủ của cô nương sẽ nhận ra tại hạ. Nàng sẽ nhận ra tại hạ...


Mặt ả kỹ nữ nhíu lại :


- Công tử điên rồ rồi sao?


Thứ Dân cúi mặt nhìn xuống :


- Tại hạ sẽ không đi đâu cả... Tuần phủ đại nhân đã có lịnh để tại hạ ở lại đây đặng người sai khiến.


Thứ Dân vừa thốt dứt câu thì nghe tiếng cười khanh khách từ trong tiền sánh phát ra. Tiếng cười nghe thật tao nhã. Tiếng cười đó chỉ có thể từ cửa miệng của Mộng Diệp Hoàn phát ra mà thôi. Nhưng nghe tiếng cười của Diệp Hoàn, Thứ Dân không phấn chấn mà lại ủ dột.


Hắn cau mặt nghĩ thầm:


"Diệp Hoãn! Tại sao nàng hẹn với Tuần phủ đại nhân ở đây? Muội cũng khác gì Tô Băng Lệ".


Như thể quá sức chịu đựng của mình, Thứ Dân từ từ khuỵ gối ngồi bệt ngay xuống những bậc tam cấp. Hắn cảm tưởng mình đang bị kẻ khác lừa gạt tước đi tất cả sinh khí trong người gã.


Thứ Dân thều thào gọi tên Diệp Hoàn :


- Diệp Hoàn... Tại sao như vậy được? Không thể nào như vậy được...


Ả kỹ nữ lại bước đến sau lưng Thứ Dân :


- Sử công tử...


Thứ Dân nhìn lên :


- Cô nương có điều chi chỉ giáo cho tại hạ.


- Tuần phủ đại nhân cho mời Sử công tử.


Thứ Dân đứng sững lên. Tim gã đập rộn rã trong lồng ngực với nỗi hồi hộp vì đoán chắc Diệp Hoàn sẽ nhận ra y. Y nhìn nàng kỹ nữ :


- Cô nương! Tại hạ sẽ vào trong đó ngay.


Thứ Dân sửa lại y phục thư sinh của mình rồi theo bước nàng hầu tiến vào tiền sảnh. Y bước đi mà vẫn nghe tiếng tim của mình đập liên hồi cùng với nỗi hồi hộp đang nghẹn ngang cuống họng.


Thứ Dân phải nhắm mắt lại khi thấy người hắn đặt tình đang nằm sóng soài trên tràng kỷ trong tư thế thật gợi mời. Ngồi ngay dưới chân nàng chính là lão Tuần phủ Mạc Dương Can. Thà Thứ Dân tưởng tượng để hoài nghi còn hơn là chứng kiến cảnh tượng này. Hắn lại càng tức giận hơn khi thấy Diệp Hoàn nhìn mình bằng ánh mắt thật thờ ơ và xa lạ.


Thật ra Thứ Dân đâu biết được người nằm duỗi dài trên tràng kỷ đâu phải là Diệp Hoàn của hắn, mà chính là Mộng Diệp Tình, Cung chủ Hương cung.


Diệp Tình ngắm nhìn Thứ Dân, miệng điểm nụ cười mỉm, khẽ gật đầu thay nàng cười, Thứ Dân những tưởng nàng đã nhận ra mình toan lên tiếng nhưng Diệp Tình đã nói trước :


- Công tử lả Sử Thứ Dân, thi nhân nổi tiếng Dương Châu thành?


Thứ Dân nhìn Diệp Tình gần như không chớp mắt.


Y nghĩ thầm:


"Diệp Hoàn sao nàng lại thờ ơ với huynh như hai người xa lạ vậy. Những lời muội nói với huynh đều là giả dối sao?".


Nghĩ như vậy nhưng trước mặt Tuần phủ Mạc Dương Can, Thứ Dân lại không dám bộc lộ suy nghĩ của mình.


Y miễn cưỡng nói :


- Tiểu sinh là Sử Thứ Dân...


Tuần phủ Mạc Dương Can vuốt râu. Lão lấy một nén bạc thẩy xuống trước mặt Thứ Dân :


- Sử công tử! Bổn phủ muốn ngươi phát bút đề một bài thơ ca ngợi nhan sắc của Cung chủ đây.


Thứ Dân nhìn Diệp Tình. Hai cánh môi của gã cứ mấp máy nhưng không thể thốt ra lời nào được mà thay vào đó là những âm thanh ậm ừ như người đang nấc cục.


Mạc Dương Can cau mày :


- Sử công tử! Ngươi sao vậy?


Diệp Tình mỉm cười. Nàng nhìn Tuần phủ Mạc Dương Can nói :


- Có lẽ lần đầu tiên Sử công tử thấy một nhan sắc bất phàm như bổn cung nên ngây người ra mà mất cả tứ thi.


Nàng nhìn lại Thứ Dân :


- Bổn cung nói có đúng không?


Chẳng biết Thứ Dân đang nghĩ gì nhưng lại gật đầu.


Thấy y gật đầu, Diệp Tình ngửa mặt cười. Tràng tiếu ngạo của nàng cất lên nghe tợ tiếng ngọc lưu ly thanh tao va vào nhau phát ra làm say đắm lòng người.


Trong khi Diệp Tình cười thì sắc mặt của Mạc Dương Can sa sầm xuống. Lão tằng hắng, nói :


- Sử công tử! Bổn phủ truyền ngươi đến đây để ngươi phát thi bút chứ không phải dẫn ngươi đến đây để chiêm ngưỡng nhan sắc bất phàm của Mộng cung chủ.


Lão Tuần phủ hừ nhạt một tiếng :


- Ngươi đã được chiêm ngưỡng nhan sắc bất phàm của Mộng cung chủ mà không viết được một bài thi ca ngợi nhan sắc đó thì ngươi mất đầu đó đó.


Thứ Dân lắp bắp nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh là tựa truyện teen nói về một loài hoa được coi là Cỏ Dại,

20-07-2016 15 chương
Ghen...

Ghen...

Trên đời này, nếu có cuộc thi coi ai ghen tuông dữ nhất thì chắc vợ tôi thể nào cũng

29-06-2016
First Love

First Love

Mối tình đầu là gì? Là chút ngây ngô của một ánh nhìn, chút rạo rực của một trái

23-06-2016
Tường vi thổn thức

Tường vi thổn thức

Mẹ bảo: nuôi để làm thịt, nên thích lúc nào là làm thịt gà lúc đấy. Anh Lâm nhà

30-06-2016
Chuyện tình invisible

Chuyện tình invisible

Đôi mắt em ngây thơ, trong trắng, anh làm sao dám nói yêu em... anh sợ sẽ làm vỡ

25-06-2016
Thần gió và mặt trời

Thần gió và mặt trời

Gió và Mặt trời đã tranh chấp dữ dội rằng ai mạnh hơn. Bỗng nhiên họ thấy một

24-06-2016
Bước hụt

Bước hụt

Ngày báo tin đậu đại học, nó vừa vui vừa lo, xa ba mẹ, gia đình, nó không dám chắc

23-06-2016
Legging trên sofa

Legging trên sofa

Anh bảo có sự khác nhau không, giữa việc người ta yêu mình và xây dựng tương lai có

24-06-2016

XtGem Forum catalog