Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm trán Thứ Dân. Y lắp bắp nói :
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tất nhiên... Tất nhiên huynh phải thấy... Thấy...
Nghe gã nói sắc diện Diệp Hoàn càng bừng đỏ hơn. Nàng thở hắt ra rồi nói tiếp :
- Huynh đã thấy cơ thể muội.
Thứ Dân lí nhí nói :
- Huynh thấy... Nhưng huynh không có tâm ý gì đâu.
- Muội biết huynh là một trang nam tử đỉnh thiên lập địa mà.
Thứ Dân hỏi :
- Bây giờ huynh phái làm gì?
- Giờ thì huynh phải làm theo lời muội... Chỉ một chút phân tâm hay sơ suất của huynh thì tai họa sẽ đến với muội ngay lập tức. Khi tai họa đã xảy ra rồi thì chẳng có cách nào sửa chữa được nữa.
Thứ Dân gật đầu :
- Huynh hiểu.
Diệp Hoàn nghiêm giọng nói :
- Huynh thả lỏng cơ thể, tịnh tâm xóa tất cả tạp niệm trong đầu mình rồi từ từ rít chân khí thật sâu. Hãy làm theo lời của muội.
- Huynh làm đây.
Thứ Dân nhắm mắt thả lỏng toàn bộ cơ thể, đầu xóa tạp niệm. Mặc dù y đã có ý như vậy, nhưng trong tâm tưởng vẫn không sao xóa được hình ảnh đôi nhũ hoa đầy sức sống của Mộng Diệp Hoàn.
Thứ Dân lắc đầu nghĩ thầm:
"Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu... Nhưng lúc này Diệp Hoàn đang gặp nạn, ta phải chứng minh cho nàng biết mình là một trang nam nhi đỉnh thiên lập địa".
Y vừa nghĩ vừa lắc đầu xua những ý niệm tạp nhạp ra khỏi tâm tưởng mình rồi từ từ rít chân khí vào Đan Điền.
Diệp Hoàn nói :
- Huynh tập trung tinh thần chuyển lưu chân khí vào hữu thủ.
Thứ Dân gật đầu.
Y theo lời Diệp Hoàn dẫn lưu chân khí vào hữu thủ. Tay phải của gã gồng cứng như thể phải mang một vật nặng ngàn cân. Những thớ thịt và gân nổi lên.
Diệp Hoàn lắc đầu :
- Không phải như vậy đâu... Huynh thả lỏng toàn thân mà chỉ vận chuyển chân khí bằng tâm thức của mình thôi.
Thứ Dân nheo mày :
- Huynh không làm được như vậy đâu.
- Huynh sẽ làm được... Huynh phải tự tin... Hãy nghĩ đó là chuyện tầm thường mà bất cứ người nào cũng có thể làm được. Bất cứ người nào cùng có thể làm được.
Thứ Dân thở ra. Y lại tiếp tục rít một luồng chân khí dồn vào Đan Điền, nhắm mắt tập trung theo lời chỉ huấn của Mộng Diệp Hoàn.
Diệp Hoàn hỏi :
- Huynh cảm thấy hữu thủ như thế nào? Có cảm giác gì không?
Thứ Dân gật đầu :
- Hình như tay phải của huynh có cảm giác lạ lắm. Nó tê rần như thể có lũ kiến bò trong gân vậy.
- Tốt lắm... Huynh thật là thông minh. Muội chưa từng thấy có ai hội đủ những căn cơ như huynh cả. Chỉ mới chỉ qua mà huynh đã làm được. Phàm những người có căn cơ như huynh thường được các vị trưởng tôn đánh giá rất cao, nếu không nói là kỳ hoa của võ lâm.
- Muội hãy nói huynh làm gì tiếp đi.
Diệp Hoàn nhìn Thứ Dân :
- Bên ngực trái của muội của huyệt "Thiếu Hóa", ngay nách là Thành Khôn. Huynh hãy dùng ngón tay điểm ngay vào những vùng đó. Phải điểm thật chính xác, rồi tập trung tinh thần dồn chân khí vào đại huyệt của muội.
Thứ Dân lộ rõ nét bối rối. Hắn làm sao không bối rối cho được. Mới chỉ thấy vùng nhũ hoa của Diệp Hoàn thôi mà hắn đã bấn loạn tâm thức, tim đập như trống trận, giờ lại đúng vào vùng kín gợi cảm của Diệp Hoàn thì hắn sao có thể giữ được tịnh tâm của mình. Tim Thứ Dân bất giác đập còn nhanh hơn cả trống xung trận, còn trong lòng thì nao nao thứ cảm giác khó tả vô cùng.
Diệp Hoàn đỏ bừng mặt khi thấy vẻ bối rối hiện lên trên khuôn mặt của Sử Thứ Dân. Nàng ôn nhu nói :
- Sử huynh nghĩ gì vậy?
Nghe nàng hỏi Thứ Dân càng lúng túng hơn :
- Ơ... Huynh không nghĩ gì cả...
- Huynh hãy giải huyệt cho muội đi nào. Còn chờ gì nữa.
- Huynh sợ mình làm không được.
- Hãy tâm niệm, huynh làm được... Làm không được cũng phải làm được.
Nàng nói ra câu đó bằng chất giọng đầy khích lệ, khiến Thứ Dân bất giác tự nhủ thầm :
"Mình phải tự tin vào mình chứ".
Y vừa nghĩ vừa tập trung tâm tưởng vào hữu thủ, điểm chỉ tới vùng đại huyệt Thiếu Hóa của Diệp Hoàn. Y sợ mình không điểm trúng đại huyệt Thiếu Hóa của nàng mà giương mắt trao tráo nhìn chằm chằm. Nhưng hắn càng tập trung bao nhiêu thì càng lúng túng bấy nhiêu. Làm sao Thứ Dân không lúng túng được khi thấy nhụy hoa đỏ ừng ngập tràn nhựa sống đập ngay vào mắt gã.
Chỉ phép của gã cứ tê rắn và vô tình lại chạm nhẹ vào đầu nhũ hoa của Diệp Hoàn. Cái chạm nhẹ của gã thôi nhưng Diệp Hoàn lại rùng mình. Cái rùng mình của nàng cùng với cảm giác tê buốt chạy dọc theo cột sống.
Thứ Dân giật mình khi Diệp Hoàn rùng mình.
Y lắp bắp nói :
- Diệp Hoàn... Huynh không cố ý... Muội có sao không?
Diệp Hoàn thở hắt ra một tiếng rồi bất ngờ ôm chầm lấy Thứ Dân. Vùng thượng đẳng của nàng áp chặt vào người gã. Diệp Hoàn phấn khích nói :
- Huynh đã giúp được muội rồi.
Nghe nàng nói câu này Thứ Dân càng sững sờ hơn. Y hỏi lại Diệp Hoàn :
- Huynh đã giúp được muội rồi ư?
Diệp Hoàn gật đầu :
- Huynh đã hóa giải được bế huyệt của muội rồi.
- Sao... Sao lạ vậy...
- Thật mà...
- Vậy đại huyệt Thiếu Hóa nằm ở...
Sắc diện Diệp Hoàn thẹn chín đỏ hồng. Nàng vội đẩy Thứ Dân ra :
- Muội cũng hổng biết nữa.
Nàng vận lại y trang của mình.
Thứ Dân phấn khích nói :
- Muội được giải huyệt rồi, huynh mừng quá.
Nàng nhìn Thứ Dân :
- Muội được huynh giải huyệt... không biết muội trả ân huynh bằng gì đây.
Thứ Dân khoát tay :
- Không không... Muội nghĩ vậy...
Nàng nắm tay Thứ Dân :
- Muội không bao giờ quên Sử huynh đâu.
- Huynh cũng vậy.
Buông một tiếng thở dài Diệp Hoàn nói :
- Khi muội được giải huyệt thì chúng ta sắp phải xa nhau... Muội sẽ gặp huynh ở đâu?
Thứ Dân lúng túng :
- Huynh chỉ là một hàn sinh, lưu mình tại gian nhà thô sơ của Tuyết Nhi và Đình Khang... Nơi đó không tiện cho muội đến đâu. Có thể huynh sẽ đến thăm muội.
Diệp Hoàn mỉm cười :
- Huynh biết muội ở đâu mà tìm đến thăm.
- Trời đất mênh mông nhưng nếu có duyên thì chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau mà. Mong rằng huynh sẽ có cơ hội được gặp lại muội, nhưng rất tiếc không thể cho huynh biết nơi ngụ của muội được.
Nàng nắm tay Sử Thứ Dân :
- Muội sẽ không bao giờ quên Sử huynh.
Nàng nói dứt câu nép đầu vào vai Thứ Dân :
- Sẽ không có một nam nhân nào xen vào tâm tư của muội. Vì muội đã ghi tạc hình ảnh của huynh rồi.
Nàng nói dứt câu, buông Thứ Dân ra, rồi đứng lên khỏi tràng kỷ. Nhìn lại Thứ Dân Diệp Hoàn nói :
- Muội yêu huynh...
- Diệp Hoàn... Huynh cũng... Huynh cũng yêu muội.
Nụ cười hé nở trên hai cánh môi của Diệp Hoàn. Nàng nhìn Thứ Dân :
- Huynh bảo trọng... Muội phải chia tay với huynh đây.
- Muội đi ngay à?
Chương trước | Chương sau