Diệp Hoàn vừa thấy Sử Thứ Dân bước vào liền lên tiếng :
- Sử huynh hắn không tìm được người của Hương cung.
Sử Thứ Dân bẽn lẽn bước đến bên Diệp Hoàn :
- Huynh đúng là kẻ vô dụng có một không hai trên đời này.
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Diệp Hoàn mỉm cười.
- Muội không trách huynh đâu... Bởi vì huynh không phải là người của võ lâm nên khó nhận biết người của Hương cung. Với lại huynh ngại kẻ tiểu nhân lợi dụng cơ hội này mà bức hại muội.
Thứ Dân được Diệp Hoàn đỡ lời, vô cùng phấn khích :
- Huynh vô cùng cảm kích lời nói của muội. Nhưng huynh đúng là kẻ vô dụng mà.
- Huynh đừng tự trách mình. Cho dù người của võ lâm cũng chưa hẳn đã giải khai được huyệt của muội.
Thứ Dân ngồi xuống bên nàng :
- Diệp Hoàn... Huynh có mua ít cái bánh bao về để cho muội dùng tạm.
Nàng nhìn Thứ Dân :
- Huynh tốt quá.
Thứ Dân mỉm cười :
- Muội cứ khen huynh hoài. Nhưng huynh thì chẳng làm được gì giúp cho muội cả.
- Huynh giúp cho muội nhiều lắm... Nếu mấy ngày qua không có huynh muội chẳng biết mình như biết nào.
Thứ Dân nhìn nàng :
- Để huynh đút bánh bao cho muội ăn nhé.
- Muội sẽ dùng bánh bao của huynh, nhưng trước khi ăn, muội có một ý như thế này.
Thứ Dân hỏi nàng :
- Muội có ý gì. Nói đi... Huynh sẵn sàng làm tất cả mọi việc vì muội.
Nghe Thứ Dân nói câu đó, mặt hoa của Diệp Hoàn bừng đỏ ửng vì e lệ.
Nàng cúi mặt nhìn xuống mũi hài :
- Muội đã quyết định rồi... Huynh không cần phải tìm người giải khai huyệt đạo cho muội nữa...
Nghe nàng thốt ra câu đó, Thứ Dân buột miệng cướp lời Diệp Hoàn :
- Nếu không tìm được người giải khai huyệt đạo cho muội thì thật là bất tiện. Muội sẽ trở thành phế nhân... Tội nghiệp cho muội lắm.
Diệp Hoàn lắc đầu :
- Muội không cần người giải khai huyệt đạo vì đã quyết định huynh sẽ giải huyệt cho muội.
Thứ Dân nhướng mày nói :
- Huynh ư...
Diệp Hoàn gật đầu.
Thứ Dân ngơ ngác nói :
- Ơ... Huynh sao có thể giải khai được huyệt đạo của muội. Bộ muội nằm mơ tưởng tượng huynh là một cao thủ võ lâm à. Huynh có thể đặt thơ tặng muội, nhưng chuyện này quả là ngoài sức của huynh đó.
Diệp Hoàn mỉm cười nhìn thẳng vào mặt Sử Thứ Dân :
- Chuyện này huynh làm được, miễn...
Thứ Dân lắc đầu :
- Huynh muốn giải khai huyệt đạo cho muội lắm chứ, nhưng rất tiếc huynh lại chẳng biết gì cả.
- Huynh sẽ biết cách giải khai huyệt đạo cho muội, chỉ cần huynh đừng xem thường muội là được rồi.
Thứ Dân gật đầu như tế sao :
- Huynh nào dám xem thường muội đâu nào... Huynh không bao giờ có ý niệm xem thường muội cả.
- Muội biết huynh không bao giờ xem thường Mộng Diệp Hoàn, nhưng còn một điều nữa...
- Muội nói đi.
- Huynh hứa sẽ mãi mãi đối xử tốt với muội. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Nàng nguýt chàng :
- Quân tử bất hí ngôn.
Thứ Dân khẳng khái gật đầu :
- Quần tử bất hí ngôn. Nếu như huynh bất tín, bất ngôn thì sẽ gặp tai họa chết người.
Diệp Hoàn lắc đầu :
- Muội hổng muốn huynh thề đâu.
- Huynh chì muốn chứng minh sự thật tâm của mình với muội thôi.
- Muội tin huynh rồi.
Thứ Dân mỉm cười với nàng. Y từ tốn nói :
- Thế muội muốn huynh phải làm gì để giải khai những bế huyệt của muội đây.
Diệp Hoàn nhìn Sử Thứ Dân bằng ánh mất ngượng ngùng. Những nét bẽn lẽn hiện lên mặt nàng.
Thứ Dân nói :
- Muội nói đi... Huynh phải làm gì?
- Huynh cứ theo lời của muội mà làm tự khắc những bế huyệt của muội sẽ được giải khai mà chẳng cần đến người khác. Chỉ cần huynh giữ lời hứa với muội là được rồi.
- Nếu huynh giữ lời hứa mà những huyệt đạo của Diệp Hoàn được giải tỏa, thì còn gì hơn nữa. Chẳng lẽ muội không tin Sử huynh sao.
Diệp Hoàn nghiêm giọng nói :
- Muội tin huynh.
Nàng nghiêm mặt, mím môi một lúc như thể suy nghĩ rồi quyết định nói :
- Huynh hãy cởi xiêm y của muội.
Đôi mắt Sử Thứ Dân mở to hết cỡ những tưởng như vừa nghe một tin sét đánh thẳng vào thính nhĩ y. Y ngập ngừng hỏi :
- Sao huynh lại cởi xiêm y của muội?
Diệp Hoàn nhìn thẳng vào mặt Thứ Dân :
- Cứ làm theo lời muội...
- Nhưng... Nhưng... Huynh và muội...
- Huynh chỉ cần giữ những lời đã hứa với muội là được rồi.
- Huynh ngại lắm...
- Tâm của huynh trong sáng kia mà... Chẳng lẽ một chuyện nhỏ như thế mà Sử huynh cũng làm không được...
- Tất nhiên là...
Diệp Hoàn cướp lời Thứ Dân :
- Làm được thì sao huynh còn chưa làm? Ngại ngùng gì chứ? Hay tâm của huynh không được anh minh?
- Ơ... Huynh chẳng có ý nghĩ xằng bậy gì đâu.
- Không có mà sao còn chưa cởi xiêm y của muội?
- Huynh...
Nàng chau mày :
- Muội tin ở huynh mà.
Thứ Dân rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực để tự chủ lấy mình nhưng sao y vẫn cảm thấy tim mình cứ đập rộn trong lồng ngực. Cảm giác mơ hồ nao nao khi hắn nhận được nụ hôn cháy bỏng của Diệp Hoàn lúc hai người trốn chạy Lâm Qui lại trỗi lên, khiến cho cổ họng đắng gắt chẳng khác nào có khối mật chẹn ngang, khiến gã không thở được nữa.
Hắn phải mím chặt hai cánh môi để nén cảm giác nao nao đang trỗi dậy trong lòng.
Bằng tất cả nghị lực của mình, Thứ Dân đặt tay lên bờ bờ vai Diệp Hoàn. Không biết trong đầu y nghĩ gì nhưng mồ hôi lại tuôn ra ướt đẫm trán và đôi tay cứ run bần bật. Đây không phải lần đầu Thứ Dân đụng chạm với nữ nhân, mà y đã từng yêu Tô Băng Lệ, nhưng lần đụng chạm này khiến tim gã cứ rộn rịp và hồi hộp.
Diệp Hoàn nói :
- Huynh là kẻ quân tử hay là kẻ tiểu nhân chính là lúc này đây.
- Huynh hiểu muội định nói gì?
Thứ Dân thốt dứt câu, liền cởi bỏ xiêm y của Diệp Hoàn. Ngoại y được cởi trút ra phơi chiếc yếm hồng bên trong. Nhìn chiếc yếm đó nó chỉ đủ che hờ những phần kín trên cơ thể Diệp Hoàn, và làm nền tạo làn da trắng hồng, chính điều đó làm cho trái tim Thứ Dân càng rộn rịp hơn.
Làn da trắng của Diệp Hoàn đập vào mắt Thứ Dân khiến gã phải lắc đầu như thể muốn xua những hình ảnh đang đập vào mắt mình ra khỏi tâm tưởng.
Rít một luồng chân khí để trấn tĩnh cũng như kiềm lại nhịp đập rộn rã của con tim, Thứ Dân đặt tay cởi nốt chiếc yếm hồng trên người Diệp Hoàn. Những đường cong tuyệt mỹ thật hoàn hảo của cơ thể nàng phơi ra đập vào mắt Thứ Dân. Y phải nhắm mắt lại để tránh phải thâu tóm đôi nhũ hoa căng tròn đầy sức sống của Diệp Hoàn lọt vào mắt mình. Nhưng vừa nhắm mắt Thứ Dân đã lại mở mắt ra ngay. Y không thể nào bỏ qua vẽ đẹp tuyệt mỹ của tạo hóa đã ban tặng cho nàng. Y sợ mình chẳng còn cơ hội nào nữa để được chiêm ngưỡng vẽ đẹp tuyệt hảo kia.
Hơi thở Thứ Dân bất giác trở nên nóng bỏng như thể trong nội đan của gã bổng xuất hiện một ngọn hỏa diệm sơn đang bừng nổ dồn hỏa khí qua hơi thở của hắn.
Diệp Hoàn nhắm mắt, lí nhí nói :
- Huynh thấy gì không?
Chương trước | Chương sau