- Lúc này đệ phải chăm học mới được.
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đình Khang bẽn lẽn cúi mặt nhưng không quên lườm Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi nhỏ giọng nói :
- Tỷ tỷ, Sử huynh đang đợi tỷ trong nhà đó.
Nàng mỉm cười :
- Hai em đi đi... Tỷ sẽ vào gặp huynh ấy.
Băng Lệ lấy ra một nén bạc vụn đặt vào tay Tuyết Nhi :
- Hai em cầm nén bạc này ra chợ mua thức ăn về nhé.
Tuyết Nhi gật đầu :
- Dạ.
Tuyết Nhi và Đình Khang cầm nén bạc chạy nhanh ra ngoài. Băng Lệ chờ cho hai dứa trẻ đi khỏi mới rảo bước tiến vào đại sảnh. Sử Thứ Dân đón nàng ngay ngưỡng cửa. Dáng người dong dỏng cao, nước da trắng nhợt, khuôn mặt thanh tú. Sử Thứ Dân có tất cả những nét của một thư sinh trói gà không chặt.
Y nhìn Băng Lệ :
- Băng Lệ...
Nàng bồi hồi nhìn gã :
- Sử huynh. Băng Lệ đến đây gặp huynh có chuyện quan trọng muốn nói.
Nàng nói xong đi thẳng vào trong đại sảnh. Thứ Dân theo nàng. Băng Lệ cởi bỏ bộ thụng y. Nàng ngồi xuống chiếc đôn xộc xệch nhìn Thứ Dân nói :
- Huynh hãy ngồi xuống đây.
Thứ Dân ngồi xuống ghế đối mặt với nàng. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Băng Lệ, Thứ Dân không khỏi lo lắng, bồi hồi.
Y nhỏ giọng nói :
- Muội muội muốn nói với huynh chuyện gì?
Băng Lệ nhìn thẳng vào mắt Sử Thứ Dân :
- Băng Lệ sợ nói ra điều này Sử huynh sẽ không được vui. Nhưng Băng Lệ phải nói. Băng Lệ chỉ mong Sử huynh hiểu cho Băng Lệ.
- Nàng nói đi. Thứ Dân luôn hiểu nàng.
Buông một tiếng thở dài, Băng Lệ nhìn Thứ Dân nghiêm giọng nói :
- Băng Lệ muốn xé tờ chỉ ước giao hôn với huynh.
Nàng vừa dứt lời thì Sử Thứ Dân chống tay lên bàn đứng bật lên :
- Tại sao...?
Băng Lệ cúi đầu :
- Huynh hiểu cho muội.
Thứ Dân lắc đầu như thể muốn xua đuổi câu nói của nàng vừa rồi ra khỏi tâm trí mình. Y gằn giọng nói :
- Băng Lệ... Tại sao nàng lại muốn xé tờ chỉ ước giao hôn? Nàng đã quên tất cả những lại hẹn ước giữa ta và nàng rồi ư?
Thứ Dân chồm tới :
- Hãy nói cho huynh biết. Tại sao muội lại muốn chia tay với Thứ Dân chứ? Đừng giấu ta.
Băng Lệ lắc đầu :
- Muội không thể nói được... Nhưng muội phải chia tay với huynh. Và đây là lần gặp mặt sau cùng. Sau này muội sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa.
Sắc mặt Thứ Dân xanh tái, mồ hôi xuất hạn ra trán. Y ngập ngừng nói :
- Băng Lệ... Nàng có biết ta đau khổ lắm không?
- Muội cũng đau khổ như huynh thôi. Nhưng không còn cách nào khác.
- Ta hiểu rồi... Phải chăng ta chỉ là một gã thư sinh quê mùa, trói gà không chặt, hầu bao lại trống rỗng nên chẳng xứng với một trang giai nhân nổi tiếng nhất Dương Châu thành.
Băng Lệ ngẩng lên nhìn Thứ Dân :
- Huynh đừng nói vậy.
Thứ Dân lắc đầu :
- Nếu không vì nguyên cớ đó thì sao nàng lại muốn từ bỏ tình yêu của ta?
Y ngửa mặt cười khẩy một tiếng :
- Băng Lệ... Phải như vậy không? Nàng hãy nói cho ta biết được chứ. Phải chăng nàng đã quên lời hẹn ước hôm nào giữa ta và nàng. Tay liền tay, như đôi chim không bao giờ rời xa nhau.
Lệ trào ra khóe mắt Băng Lệ. Nàng khẽ lắc đầu :
- Muội có những điều không thể nói ra được. Nhưng mãi mãi trong tim muội vẫn giữ mãi hình bóng huynh. Không bao giờ muội quên huynh, nhưng...
Nàng thấm nước mắt.
Thứ Dân thở dài, lắc đầu :
- Băng Lệ... Thứ Dân có chết cũng không bao giờ muốn xa muội, mất muội.
- Nhưng...
Thứ Dân lắc đầu, nghiêm giọng nói :
- Đừng nói với huynh gì cả... Không bao giờ huynh để mất Băng Lệ đâu... Huynh không bao giờ muốn xa muội...
Thứ Dân bóp tay vào cạnh bàn :
- Không bao giờ Thứ Dân xé tờ chỉ ước giao hôn với Băng Lệ. Dù sông cạn đá mòn thì mãi ta vẫn giữ lời giao ước đó. Băng Lệ... Chúng ta sẽ ra đi đến một phương trời vô định nào đó để mãi mãi sống bên nhau.
Nhìn Thứ Dân, Băng Lệ buông một tiếng thở dài. Nàng từ từ đứng lên.
- Huynh hãy theo muội...
Nàng rời gian chính sảnh theo hành lang để vào căn phòng phía sau hậu liêu.
Chờ cho Thứ Dân vào phòng rồi. Băng Lệ mới khép cửa cài then cẩn thận.
Thứ Dân hỏi :
- Băng Lệ... Muội muốn nói với huynh bí mật gì?
Nhìn Thứ Dân, Băng Lệ từ tốn nói :
- Chẳng có bí mật gì cả đâu.
Hai cánh môi của nàng mím lại như thể quyết định một việc làm gì đó rất quan trọng. Suy nghĩ một lúc, nàng mới trang trọng nói :
- Băng Lệ muốn chứng tỏ tình yêu của muội đối với huynh trước khi chia tay, và không bao giờ gặp lại huynh nữa.
Băng Lệ nói xong, quay lưng về phía Thứ Dân. Nàng cởi bỏ y trang. Đôi vai với làn da trắng như bông tuyết. Khi chiếc lưng thon thả lộ rõ ra dưới cặp mắt của Sử Thứ Dân, với tất cả sự linh động, đầy sức quyến rũ khiến Thứ Dân muốn chết lặng, hoặc hóa thành pho tượng vô tri vô giác, chỉ còn ánh mắt muốn thu tóm lấy bờ lưng của nàng.
Băng Lệ từ tốn nói.
- Dù có ra đi, thì thể xác và tâm hồn của Băng Lệ cũng thuộc về Sử huynh.
Cùng với lời nói đó, nàng buông thõng đôi tay dọc theo thân mình. Xiêm y của Băng Lệ trôi tuột xuống dưới gót chân. Tất cả những đường nét cân đối, tuyệt mỹ, tuyệt hóa phơi ra từ cơ thể nàng đập vào mắt họ Sử.
Y đứng ngây ra như một pho tượng chỉ biết nhìn nàng.
Thứ Dân lắc đầu nhỏ giọng nói :
- Băng Lệ.
Nàng từ từ quay lại.
Hai người đối mặt nhìn nhau mà thể pháp Băng Lệ chẳng có mảnh lụa nào che đậy. Đôi gò bồng đảo trinh nữ của nàng trông như hai quả tuyết lê mọng chín mà tất cả những gã nam nhân nào bắt gặp cũng sẽ tự thân biến mình thành người lữ hành trên sa mạc đang trong cơn khát cháy, để mơ tưởng đến đôi tuyết lê ấy.
Băng Lệ nói :
- Muội sẽ trao cho Sử huynh những gì quý giá nhất thuộc về muội. Huynh...
Thứ Dân nhìn sững nàng. Y bất giác lùi về sau một bộ, lắc đầu nói :
- Không... Không...
Những gì nàng muốn trao cho Sử Thứ Dân đã được phơi bày ra trước gã, nhưng rồi y lại thấy hãi hùng, hốt hoảng. Trong đầu Sử Thứ Dân chỉ độc một suy nghĩ:
"Tại sao nàng lại làm vậy?".
Thứ Dân lắc đầu nguầy nguậy. Y rống lên :
- Không...
Liền theo tiếng rống đó, nước mắt trào ra. Y thổn thức nói :
- Ta không cần... Ta cần tình yêu của nàng. Ta cần nàng mãi mãi ở bên ta.
Y nói dứt câu vụt bỏ chạy ra cửa. Thứ Dân đâm đầu vào cánh cửa đã được Băng Lệ cài then.
Bộp...
Y bật ngửa ra sau, nện đầu xuống sàn gạch bất tỉnh. Trước khi y mất dần nhận thức thì cũng kịp ngửa được mùi da thịt băng trinh của Băng Lệ. Y có cảm giác mơ hồ tình yêu mà bấy lâu này y gìn giữ tôn thờ đang vội vã chạy đi bỏ rơi y lại với nỗi niềm thống khổ của một gã si tình...
Chương trước | Chương sau